Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 19: Hồ lộng vô địch (nhất)

Lăng Vân đạo trưởng thấy Kỷ Vô Địch không chịu đáp ứng ngay, liền thừa dịp trước lễ thọ đản cho y hảo hảo suy nghĩ.

Việc đầu tiên Kỷ Vô Địch làm khi trở về là thu thập bao phục (bao quần áo).

Thượng Thước đi theo sau y nói: “Còn chưa qua thọ đản của Lăng Vân đạo trưởng, lúc này ly khai, sợ rằng không thích hợp.” Đâu chỉ là sợ rằng không thích hợp, quả thực là thập phần không thích hợp, cực kì không thích hợp.

Viên Ngạo Sách khoanh tay thản nhiên nói: “Thống lĩnh bạch đạo tinh anh là cách rêu rao tốt nhất, hà tất cự tuyệt?”

Kỷ Vô Địch buông y vật [1] xuống , ngửa đầu nhìn xà nhà, “Bởi vì ta từ trước đến nay đều là người coi danh lợi như rác rưởi.”

Viên Ngạo Sách: “. . . . . .”

Thượng Thước vội ho một tiếng nói: “Môn chủ, ta xem việc này còn cần phải cân nhắc. Vũ Đương Lăng Vân đạo trưởng chính là nhân vật hết sức quan trọng của bạch đạo võ lâm, hắn nếu coi trọng ngươi, việc này thoát không được rồi.”

Việc Lăng Vân đạo trưởng thụ thương thập phần kỳ quặc, việc thăm dò được tổng bộ Lam Diễm Minh chính là ở địa điểm cũ của ma giáo, tin tức này cũng không biết đáng tin cậy không. Sở dĩ ban đầu hắn định ủng hộ Kỷ Vô Địch. Dù sao Kỷ Vô Địch võ công kém cỏi, tham gia thọ đản còn nhìn không ra, nếu thực sự phải động thủ, tuyệt đối sẽ bị lộ, sở dĩ vô luận thật giả cũng không nghĩ sẽ tranh đống hỗn thủy này. Thế nhưng cự tuyệt cũng có phương thức cự tuyệt, trực tiếp đến từ chối là tuyệt đối không thể đi.

Kỷ Vô Địch đặt mông ngồi ở trên giường, uể oải nói: “Ta đã nói muốn giả thương hàn, đừng tới. Các ngươi cứ muốn ta đi, giờ thì tốt rồi, bị người ta coi trọng rồi.”

. . . . . .

Sở dĩ nói Lăng Vân đạo trưởng trúng độc trúng đến mức nhãn thần cũng không ổn rồi. Nếu không bạch đạo hoàn phì yến sấu nhiều như vậy, sao ai cũng không coi trọng, cứ một mực coi trọng y.

Viên Ngạo Sách và Thượng Thước lần thứ hai cảm khái trong lòng.

Thượng Thước trầm ngâm nói: “Không bằng lúc này ta viết một bức thư, thỉnh Tả hộ pháp định đoạt thì thế nào?”

Kỷ Vô Địch nói: “Tả hộ pháp nhất định sẽ viết, đường xá xa xôi, phía trước gập ghềnh, đại sự làm trọng, nghĩa bất dung từ, mặc nhiều quần áo, cẩn thận một chút.”

Thượng Thước nói: “Cũng không hẳn vậy, biết đâu Tả hộ pháp có kiến giải (cách nhìn) khác.”

Môn chủ nhà mình được mấy lượng, đại gia (mọi người) trong lòng biết rõ ràng. Cho dù Tả Tư Văn có hận rèn sắt không thành thép [2] đến thế nào, cũng không đến mức ném nó vào trong đống lửa mà nướng.

Kỷ Vô Địch mở to đôi mắt sáng ngời, trông mong nhìn hắn nói: “Vậy ngươi nhất định phải thuyết phục A Tả, bảo hắn nhanh một chút nghĩ biện pháp đem ta cứu ra.”

“Môn chủ nói quá lời.” Trên giang hồ nhiều người thế mà kẻ muốn đứng đầu bạch đạo còn không ít, riêng môn chủ nhà mình mang tiếng là hậu duệ kế thừa danh hào võ công của giang hồ đệ nhất cao thủ nhưng ngay cả giang hồ thứ phẩm cũng chen vào không nổi, chỉ có thể lấy quang vinh đó làm độc xà mãnh thú, tránh nỗi sợ thua kém. Thượng Thước thở dài, quả nhiên ai có duyên của người ấy.

Viên Ngạo Sách đột nhiên nói: “Ngươi lẽ nào chưa nghĩ tới, sẽ đáp ứng sao?”

Thượng Thước cả kinh, hồ nghi nhìn về phía hắn. Lẽ nào Viên Ngạo Sách thực sự tâm mang ý xấu, sớm đã âm thầm thiết hạ bẫy rập? Nếu không sao hắn lại đột nhiên tích cực với việc này như vậy?

“Không có.” Kỷ Vô Địch trả lời rất thẳng thắn, lập tức lại hiếu kỳ mà hỏi thăm: “A Sách vì sao hỏi như vậy?”

Viên Ngạo Sách nói: “Bởi vì ta muốn ngươi đi.”

Lời vừa nói ra, Thượng Thước nhất thời nghĩ, quả nhiên là thế, không khỏi đối hắn càng thêm đề phòng.

Kỷ Vô Địch nói: “Vì sao?”

Viên Ngạo Sách hừ lạnh nói: “Tuy rằng nơi đó chỉ là địa điểm cũ của ma giáo ta, nhưng thế thì có thể để người khác xâm chiếm sao? Huống chi chính ta cũng không thích đám tiểu nhân ngang ngược.”

Kỷ Vô Địch lý giải gật đầu, “Không sai, trừ phi ra giá gấp mười, nếu không ta cũng không muốn đem Huy Hoàng Môn bán.”

Viên Ngạo Sách: “. . . . . .”

Ý nghĩ của Thượng Thước bị Kỷ Vô Địch dắt đi, “Môn chủ, đây là vấn đề giá cả sao?” Nói cách khác, nếu có người ra giá gấp mười, nơi bọn họ ở sẽ bị bán đi?

Kỷ Vô Địch gật đầu rất đương nhiên.

Thượng Thước thở dài. Hắn nghĩ nơi hắn ở càng lúc càng không có cảm giác an toàn, hắn có nên cân nhắc việc ra ngoài mua một tòa nhà để dự phòng không nhỉ?

“Được rồi, A Chung đâu?” Kỷ Vô Địch hỏi. Theo lý mà nói, bên ngoài xảy ra động tĩnh lớn thế, hắn hẳn là phải đến xem mới đúng.

Thượng Thước đáp: “Đi tham quan phong cảnh ở Vũ Đương rồi.”

“Di? A Chung cư nhiên lại dạo chơi ngắm cảnh?” Kỷ Vô Địch kinh ngạc nói, “Ta vẫn cho rằng A Chung một khi rảnh liền ngủ chứ.”

“. . . . . . Môn chủ sao lại nghĩ thế?” Chung Vũ rất thích ngủ sao? Hắn thế nào không cảm thấy.

“Bởi vì hắn bình thường không nói lời nào cứ ngủ gà ngủ gật a.” Kỷ Vô Địch vuốt cằm nói, “Bất quá A Chung lợi hại nhất chính là dù có ngủ, con người vẫn có thể nhìn chằm chằm vào người nói mà không hề động.”

Thượng Thước: “. . . . . .” Chung Vũ khi đó là ngủ sao? Hay là không phải ngủ?

Hắn cũng mê man rồi.

Chung Vũ rốt cục trở về trước giờ cơm tối.

Bốn người dùng cơm tối xong, liền vây quanh bàn bắt đầu họp một chút.

Thượng Thước từ lâu nhờ người mang thư đến Huy Hoàng Môn, chỉ là từ nơi này đến Huy Hoàng Môn còn một đoạn đường, qua lại cũng mất không ít thời gian. Sợ rằng Lăng Vân đạo trưởng sẽ không chờ lâu thế, bởi vậy bọn họ trước phải nghĩ kế kéo chân hắn đã.

Kỷ Vô Địch nói: “Không bằng, thương hàn (cảm lạnh) đi?” Với y mà nói, thủ đoạn này lúc nào cũng đúng.

Viên Ngạo Sách thiêu mi nói: “Đoan Mộc Hồi Xuân đang ở Vũ Đương, ‘bệnh thương hàn’ đó sợ rằng không chịu được lâu đâu.”

Kỷ Vô Địch ngạc nhiên nói: “A Sách, ngươi nhớ tên hắn.”

Viên Ngạo Sách hừ nói: “Kỷ Địch Địch câm miệng.”

“Ngươi để làm chi gọi đệ đệ người ta thân mật như thế a. A Thượng A Chung đang nhìn kìa.” Kỷ Vô Địch ngượng ngùng vùi đầu vào trong tay áo.

. . . . . .

Viên Ngạo Sách tự mình câm miệng.

Thượng Thước vội ho một tiếng nói: “Biện pháp của môn chủ chưa chắc là không tốt. Đoan Mộc Hồi Xuân tuy rằng trị độc có chút cao minh, thế nhưng nghe nói đối với chứng bệnh phổ thông lại không quá thành thạo. Nói không chừng, dùng chứng bệnh thường thường trái lại có thể làm khó hắn.”

Viên Ngạo Sách như có chút suy nghĩ nói: “Hắn chỉ biết trị độc, không biết chữa bệnh?”

Chung Vũ nói: “Cũng không hẳn không biết, chỉ là không tinh thông. Từ khi người của Tê Hà sơn trang phá giải được tà thuật của Lam Diễm Minh, cũng là lúc kết oán xong, bọn họ liền hết sức chuyên tâm nghiên cứu cách phá giải độc thuật của Lam Diễm Minh.”

Thượng Thước nói: “Cái đó ta lại không biết.”

Viên Ngạo Sách nói: “Nói như thế, cái này Tê Hà sơn trang chẳng phải là dựa vào Lam Diễm Minh mới có chỗ đặt chân trên giang hồ sao?”

Thượng Thước nheo mắt. Hắn nhất thời có vài phần hiểu ý Viên Ngạo Sách muốn nói.

Kỷ Vô Địch ngẩng đầu nói: “Nói cách khác, ta có thể ‘thương hàn’ rồi?”

Thượng Thước nói: “Bệnh thương hàn là bệnh nhỏ, đừng nói Đoan Mộc Hồi Xuân, sợ là một đại phu tùy tiện nào đó cũng có thể trị liệu.”

Viên Ngạo Sách nói: “Bằng không kiếm một chứng nghi nan hỗn loạn?”

Chung Vũ nói: “Nếu môn chủ ở Vũ Đương lại thân mang trọng chứng, sợ sẽ khiến bạch đạo võ lâm rung chuyển, khiến Lam Diễm Minh thừa cơ sấn tới.”

Thượng Thước gật đầu. Không sai, bạch đạo võ lâm hiện nay có địa vị và ảnh hưởng lớn nhất là Thiếu Lâm, Vũ Đương, Huy Hoàng Môn cùng với Tê Hà sơn trang. Lăng Vân đạo trưởng trúng độc đã khiến bạch đạo nhân sĩ kinh hoàng bất an, nếu lúc này mà Kỷ Vô Địch còn gặp chuyện không may, sợ rằng càng làm người ta hoảng sợ.

Viên Ngạo Sách nói: “Không bằng nghĩ một bệnh không nặng không nhẹ, cũng không dễ dàng trị liệu.”

Kỷ Vô Địch hưng phấn nói: “Vậy thì bệnh tương tư đi?”

. . . . . .

Một lúc sau.

Thượng Thước nói: “Chúng ta chính là bàn bạc kỹ hơn đi.”

Chung Vũ bất ngờ nói: “Lăng Vân đạo trưởng vì sao muốn môn chủ thống lĩnh bạch đạo tinh anh?”

Thượng Thước lộ ra vẻ mặt không giải thích được. Vấn đề này cũng từng nghĩ tới, đáp án nghĩ ra cũng không ít, nhưng mỗi một cái đều hình như đều không phải.

Viên Ngạo Sách nói: “Đại khái là trúng độc quá nặng.”

Kỷ Vô Địch nhãn tình sáng lên nói: “Cho nên mới lâm nguy thụ mệnh [3] sao?”

Viên Ngạo Sách nói: “Không, là thông mình một đời, hồ đồ nhất thời.”

Thượng Thước chậm rãi nói: “Ta nghĩ đến hai loại khả năng.”

Kỷ Vô Địch nói: “Hai loại nào?”

“Thứ nhất, Lăng Vân đạo trưởng là nhìn trúng uy vọng của Kỷ lão môn chủ. Chỉ cần môn chủ hô to một tiếng, tự nhiên không ít võ lâm đồng đạo đáp lại.” Thượng Thước dừng một chút, lại nói tiếp, “Thứ hai, e rằng Lăng Vân đạo trưởng có dự định khác.”

Chung Vũ hỏi tiếp: “Dự định gì?”

“Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương [4].” Thượng Thước nói, “Bất quá đó cũng chỉ là suy đoán của ta. Về phần ám độ cái gì, ta nhưng đoán không được.”

Viên Ngạo Sách ung dung nói: “Ta cũng có hai loại khả năng.”

“Nga?” Thượng Thước trong mắt tinh quang chợt lóe.

“Một, để hắn mang theo tinh anh đi đánh tổng bộ Lam Diễm Minh là giả.” Ngón tay hắn chỉ vào Kỷ Vô Địch.

Kỷ Vô Địch cũng rất phối hợp dùng khẩu hình làm ra dấu ‘ta’.

Viên Ngạo Sách lại nói: “Hai, vị trí tổng bộ của Lam Diễm Minh là giả.”

Kỷ Vô Địch sùng bái cầm lấy tay áo Viên Ngạo Sách, “A Sách, người thật thông minh. Chuyện khó hiểu như thế mà ngươi cũng nghĩ tới.”

Thượng Thước ho khan một tiếng nói: “Môn chủ, là ta nghĩ tới có hai loại khả năng trước.”

Kỷ Vô Địch nói: “Của ngươi tương đối nông cạn, phải không ngừng cố gắng.”

. . . . . .

Nông cạn?

Thượng Thước bối rối cầm lấy cây quạt.

“Ai, được rồi.” Kỷ Vô Địch phất tay nói, “Dù sao thì đạo trưởng cũng nói để qua thọ đản, chỉ cần thọ đản xong, chúng ta kiếm một cớ lặng lẽ trốn, chẳng phải là toàn vẹn đôi bên rồi sao?”

Thượng Thước nói: “Môn chủ chuẩn bị mượn cớ gì đây?”

Kỷ Vô Địch như đang trầm ngâm nói: “Hôn sự của A Tả và A Hữu?”

. . . . . .

Thượng Thước nhìn xà ngang.

Chung Vũ ngắm chân bàn.

Viên Ngạo Sách xem chén trà.

Kỷ Vô Địch nói: “Như vậy không ổn, vạn nhất Lăng Vân đạo trưởng muốn theo tới thì phiền rồi.”

“Ân ân. Không sai không sai.” Nhất định phải ngăn cản ý niệm sai lầm trong óc môn chủ lại. Nếu như vạn nhất thành sự thực, mang họa sợ rằng không chỉ một mình môn chủ. Thượng Thước tưởng thấy dáng dấp Tả Tư Văn và Hữu Khổng Vũ hai vị hộ pháp liên hợp bão nổi, không khỏi đánh một cái rùng mình.

“Nếu không nói A Tả có?” Kỷ Vô Địch tiếp tục đề nghị.

Thượng Thước bất đắc dĩ nói: “Không bằng nói, phân hành (chi nhánh ngân hàng) nào đó của Huy Hoàng Môn xảy ra chuyện, cần môn chủ xử lý gấp.”

Kỷ Vô Địch lắc đầu nói: “Cái đó bình thường quá.”

Thường mới tốt a, quá kinh thế hãi tục người bình thương đều chịu không nổi. Thượng Thước khuyên: “Ly khai mới là thượng sách, cái khác, không cần tính toán nhiều.”

Kỷ Vô Địch nói: “Ta nghĩ hai cái ta nói cũng không sai.”

Thượng Thước đành phải hướng Viên Ngạo Sách cầu trợ .

Phần giữa lông mày Viên Ngạo Sách nheo một cái, thản nhiên nói: “Ta thích cái thường thường như thế này.”

Kỷ Vô Địch giơ ngón tay cái lên, khen: “A Sách tinh mắt nhất đó. Bình thường quả nhiên tốt.”

. . . . . .

Thượng Thước nói: “Môn chủ, cái này hình như là ta đề nghị.”

Kỷ Vô Địch thành khẩn nói: “A Thượng, hiếm khi A Sách lại suy nghĩ giống người, ngươi hẳn là phải cảm ơn a.”

Thượng Thước: “. . . . . .”

***********************

Bản chất thật của bạn Kỷ bị lộ tẩy??

A Chung… bị bạn Kỷ dạy hư rồi!!!!

***********************

[1] y vật: quần áo và vật dụng

[2] hận thiết bất thành cương: ý nói là yêu cầu cao với một người nào đó để mong người đó trở nên tốt hơn

[3] lâm nguy thụ mệnh: sẵn sàng dùng tính mạng để đối đầu với nguy hiểm

[4] Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương: theo wiki thì để che mắt Tam Tần, Lưu Bang khi vào nước Thục thì cho đốt sạn đạo rồi sai người đi sửa đường nhằm che mắt, sau đó dẫn quân theo đường Trần Thương để đánh úp.