[Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 11: 11 Trận Đấu


Ngày diễn ra trận tranh tài giữa Ravenclaw và Hufflepuff, Harry vội vàng chạy đến sân vận động cho kịp giờ.
"Thực xin lỗi, em đến trễ.", Harry áy náy nói với các đội viên khác.

Tuy nói rằng cậu sẽ không đến luyện tập nhưng cậu cũng không thực sự định trốn tất cả các buổi huấn luyện.

Như thế rất bất lịch sự, nhưng thực sự cậu quá bận rồi.

Giáo sư Merrythought giao tất cả bài tập môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám từ năm nhất đến năm bảy cho cậu toàn quyền xử lý, cậu nhín ra chút thời gian đến hầm nghiên cứu độc dược với Snape đã là hết cỡ không còn có thể làm được việc gì khác.

"Không sao đâu, Harry.

Mọi người biết em bận thế nào mà.

Thay đồ đi em sẽ ra sân ở vị trí tầm thủ." Davies vỗ vỗ vai Harry.
"Tầm thủ? Không phải vị trí đó là của Cho Chang hay sao? Em tưởng em chỉ là dự bị thôi chứ? Em còn chưa được làm quen với cách chơi của đội mình nữa.", Harry khó hiểu hỏi.
"Yên tâm, chính Cho đã đề xuất em cho vị trí này.

Còn cách chơi á hả? Đừng thua quá mất mặt là được.", Davies buồn rầu nói, Ravenclaw vốn là một nhà mọt sách, kiếm đủ số người có khả năng vận động tạo thành một đội bóng đã khó rồi còn mong gì đến chuyện chiến thắng nữa.

Tham gia cho có phong trào thôi.
"Ờm...!được rồi", Harry nghe câu trả lời tiêu cực của Davies cùng vẻ mặt đồng tình của những người trong đội chỉ có thể câm nín gật đầu.
...
Trên khán đài sân vận động đã chật kín người, tiếng reo hò vang lên khắp nơi cổ vũ cho trận đấu đầu tiên mở màn giải Quidditch hàng năm ở Hogwarts.

"Ồ! Hiếm thấy nha.

Cậu lại có mặt ở trận đấu Quidditch không phải của Slytherin." Dumbledore hứng thú nhìn người đàn ông tóc đen bọc áo choàng đen âm u ngồi một góc như một con dơi cỡ bự.

Snape liếc lão ta không nói gì, ngay cả hắn cũng không hiểu vì sao mình lại bỏ dở vạc độc dược đang làm để đến đây.

Dù ngồi trên cao cả chục thước hắn vẫn chuẩn xác phát hiện thiếu niên mắt vàng đang đi ra sân giữa nhóm vận động viên mặc áo chùng màu xanh dương.

"Giáo sư Merrythought, tôi để ý rằng dạo này cô đã để một học sinh năm hai đứng lớp giảng bài và để trò ấy chấm điểm bài tập của học sinh các năm." Snape chầm chậm lên tiếng, kéo dài giọng nói trầm thấp uyển chuyển như tiếng đàn violoncelle.
"Trò Potter là một học sinh rất có năng lực", Merrythought không để ý trả lời.
"Cô nói vậy khiến tôi thật quan ngại đến chất lượng giáo dục của lứa học trò năm nay đấy.

Dù sao môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám cũng là môn quan trọng phải thi OWLs.", Snape tỏ ý phản đối.
"Cậu quan tâm đến chất lượng giáo dục hay là quan tâm đến nhóc học trò năm hai đó", Merrythought nghiêng người ghé sát vào Snape nói nhỏ.
"Tôi không biết cô đang nói về cái gì?", Snape hừ lạnh nhanh chóng đáp.
"Yên tâm, tôi ở đằng sau sẽ hỗ trợ trò ấy kịp thời." Merrythought ngồi thẳng dậy lườm Snape một cách chế giễu.

Giả vờ, cậu cứ giả vờ tiếp đi.

Đừng cho là bà không biết, nhóc con Potter đó thường xuyên đến hầm độc dược.

Việc bà giao cho nó chấm bài tập học sinh các năm còn chưa nói cho ai thế mà cậu ta đã biết rồi.

"Severus nói cũng có lý đấy.

Chuyện này có vượt quá khả năng của trò Potter quá không?", Dumbledore cũng góp chút lời, dù sao ông là hiệu trưởng phải quan tâm đến việc giảng dạy của các giáo sư.
"Khả năng của trò Potter sao? Nếu trò Potter đã tốt nghiệp tôi sẽ giao chức giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám cho trò ấy ngay lập tức.", Merrythought cảm khái nói, thằng nhóc này giỏi thực sự, hiếm thấy là Potter còn có năng lực truyền đạt lại kiến thức cho người khác nữa.
"Hay là...", Dumbledore quay sang Merrythought.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ", Merrythought thô bạo cắt ngang câu nói của Dumbledore.

Muốn bà ở lại dạy cho đến khi Potter tốt nghiệp? Mơ tưởng! Tự tìm giáo sư mới đi lão lười biếng, Merrythought trừng mắt nhìn Dumbledore.
Merrythought bỏ qua lão hiệu trưởng ủ rũ như cọng cải khô chuyên tâm xem trận đấu bắt đầu.

Harry không thuần thục làm quen với cây chổi trong tay, nó đã cũ rồi tốc độ không nhanh lắm và có đôi chút nghiêng sang trái.

Cậu bay một vòng sân vận động để tìm lại cảm giác, lâu lắm rồi cậu không thả lỏng bản thân bay lượn trên bầu trời.

Cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần hòa mình vào cơn gió tự do bất tận.
"Chúng ta đang chứng kiến màn trình diễn khả năng điều khiển chổi điêu luyện đến từ vị trí tầm thủ nhà Ravenclaw.

Ôi trời đất ơi, cậu ấy đang lao xuống thẳng đứng với tốc độ bàn thờ...!Á á á", bình luận viên Lee Jordan của nhà Gryffindor hét lớn, "Cậu ấy đã làm được, bay lên từ cú lao dốc 90 độ.

Không nghĩ tới trò Potter lại có thể xử lý được tình huống đó với cán chổi cà tàng của trường...!áu"
Giáo sư McGonagall gõ lên đầu Lee khi nghe cậu ta nói bậy.

Bà hồi hộp nhìn Harry bay trên bầu trời, khả năng vận động đỉnh cao thế này sao không vào nhà của bà chứ.

Đó cũng là suy nghĩ của tất cả Gryffindor ngồi trên khán đài.

Vặn xoắn, lượn tròn, bay ngang, dọc, thẳng, ôm cua, úp vỉa,...Harry thực hiện hết tất cả những kỹ thuật khó mà bọn chúng chỉ có thể thấy trên vận động viên chuyên nghiệp.

Harry bé há hốc miệng, đôi mắt xanh tỏa sáng nhìn người anh trai ngầu lòi trên trời, cùng mọi người gào thét cổ vũ đến khản cả cổ.
Sau khi cảm thấy đủ rồi, Harry mới bay chậm lại là là di chuyển từ từ đến bục trọng tài nơi ghi điểm.
"A.

Harry Potter đang bay đến đây.

Có chuyện gì sao?" Lee Jordan khó hiểu hỏi.
Harry mỉm cười đưa nắm tay đến ngang ngực rồi nhấc từng ngón lên làm lộ ra vật bên trong.

"LÀ GOLDEN SNITCH!!!!", mắt Lee Jordan trừng lớn như muốn lồi ra ngoài, "Cậu ấy bắt được snitch trong khi chúng ta đang quan sát.

Từ khi nào? Có ai thấy được không???"
Tất cả khán đài khác đều trở nên điên cuồng rồi.

Trận đấu kết thúc với phần thắng tuyệt đối nghiêng về Ravenclaw.

Đám học trò ùa xuống sân vận động vây chặt lấy người hùng của ưng viện.

Harry thở dốc ứng phó với những người hâm mộ cuồng nhiệt, đảo mắt tìm tòi trong đám đông, rồi nhìn thấy bóng áo choàng đen quay cuồng như một cơn lốc nhanh chóng biến mất ở phía xa.
Harry thay quần áo, từ chối lời mời đến bữa tiệc chúc mừng rồi vội vã chạy đến hầm.

Hầm hôm nay tối và lạnh hơn thường lệ, nhìn bóng lưng cao ngất âm trầm đứng trước vạc độc dược đang bốc khói ngùn ngụt cậu khẽ nuốt nước bọt.
"Giáo sư Snape", Harry nhỏ giọng gọi.
Snape im lặng vẫn tiếp tục công việc của mình dường như không nghe thấy.

Điều này khiến Harry càng chột dạ hơn.
"Giáo sư Snape~", harry thò đầu ra phía trước cố nhìn mặt Snape cho bằng được.
Snape hết hồn khi thấy ngọn lửa sắp bắt tới lọn tóc của thằng nhỏ, hắn tức giận giật phăng cổ nó lên, "Trò đang làm cái gì?"
"Em gọi thầy mãi mà thầy không để ý tới em", Harry uất ức lên án.
"Không nghe thấy", Snape bực mình nói.
"Thầy đang tập trung làm cái gì vậy ạ? Em làm chung với được không?", Harry ỏn ẻn hỏi.
Snape buông Harry ra quay đầu tiếp tục nhìn vào vạc, "Ta tưởng trò đã quên đến đây rồi chứ."
"Em quên ai chứ sẽ không bao giờ quên cuộc hẹn với thầy đâu", Harry cười hì hì nói, "Hôm nay em thấy thầy đến sân vận động, thầy thấy em chơi Quidditch có hay không?"
"Ý trò là cái hoạt động dễ khiến người ta đi vào lòng đất đó à? Nếu trò còn quý trọng cái đầu trên cổ mình thì tốt nhất đừng làm ra những chuyện như thế nữa.

Ngoài để khoe mẽ ra chẳng được cái tích sự gì", Snape tức tối răn dạy.

Phải biết lúc thằng nhóc này lao mình xuống từ không trung trái tim hắn như muốn ngừng đập, hắn không thích cái cảm giác này.

Cảm xúc của bản thân bị chi phối bởi một người khác, trong khi đầu sỏ gây chuyện lại vô tư làm như không có việc gì.


Cố tình ngoài thân phận thầy trò hắn lại chẳng có tư cách gì ngăn cản nó làm mấy chuyện rồ dại như vậy.

"Cảm ơn thầy đã lo lắng cho em", Harry mỉm cười.
"Ta không có lo lắng cho trò", Snape lớn tiếng quát rồi chợt giật mình cứng họng.
Harry cũng sửng sốt tròn mắt nhìn Snape, cậu lại không thấy tổn thương.

Ngược lại, trong lòng Harry ẩn ẩn có chút ấm áp.

Lâu lắm rồi mới có người quan tâm đến sự an toàn của cậu như thế.
"Em thích bay.

Nó làm em cảm thấy tự do.

Nhưng mà thầy nói phải, hoạt động này đúng là hơi nguy hiểm.

Dù sao thì em cũng không có thời gian nhiều để luyện tập Quidditch, em sẽ rời khỏi đội bóng.", Harry nhẹ cười, đôi mắt vàng óng tràn đầy sự bao dung, không hề có lấy một tia tiếc nuối hay bất mãn.
Không gian mờ tối, nguồn sáng duy nhất chính là ngọn lửa đèn cồn nhấp nháy bên dưới cái vạc.

Nhưng trong mắt Snape hiện giờ nó không thể sánh nổi một phần vạn ánh sáng vàng kim xoay vần trong đôi mắt trong vắt và mỹ lệ.
"Cũng không bắt trò phải bỏ hẳn.

Thỉnh thoảng bay một lần cũng được", Snape lấy lại tinh thần không được tự nhiên nói.

Phải nói, sự thỏa hiệp của Harry mỗi lần đều khiến hắn thỏa mãn lại có chút vui mừng nho nhỏ nhen nhóm trong lòng.
"Được", Harry gật đầu.
Chợt nhớ tới gì đó Snape quay đầu nhấn mạnh, "Không được tự ý bay một mình"
"Đừng lo.

Mỗi lần muốn bay em sẽ báo trước cho thầy."
"Ai lo lắng cho trò."
"Hì hì".