[HP Twilight Cross-Over] Tôi Chỉ Là Harry

Chương 36: Nguy cơ mà Con báo nhỏ mang đến

Một năm sau, Harry với Carlisle đang ở thảo nguyên Châu Phi cùng đợi báo săn con ra đời.

“Carlisle, còn phải chờ bao lâu?” Harry nhỏ giọng nói.

Harry với Carlisle đã lên kế hoạch tốt, cho Harry ra tay, dùng thần chú Accio cướp báo săn nhỏ qua đây, sau đó hai người ảo ảnh di chuyển.

“Hư, nhanh.” Hai mắt Carlisle nhìn chằm chằm sào huyệt của báo săn.

“Grào ——” Tiếng kêu thống khổ của báo săn mẹ đưa tới lang sói, nhưng chúng đều chờ ở bốn phía, một khi báo săn mẹ gặp chuyện ngoài ý muốn, hoặc là càng thêm suy yếu thì chúng sẽ theo thời cơ mà động.

“Em ngửi được mùi máu. Báo săn nhỏ đã sinh ra.” Harry khẩn cấp muốn thấy báo săn nhỏ.

“Đợi lát nữa. Mới con đầu.”

“Đám lang sói này làm sao bây giờ?” Harry cau mày, cậu cũng không thích mấy thứ xấu xa.

Carlisle thấy con báo săn mẹ đứng lên, thực hiển nhiên, nó muốn ra ngoài thị uy, đuổi đi mấy lang sói này.

“Harry, mau, động thủ.”

“Accio một con báo săn nhỏ.”

Mẫu săn báo mắt thấy một con báo săn nhỏ từ trong sào huyệt của mình bay ra ngoài, lại bất lực, bởi vì trong sào huyệt còn ba con báo săn nhỏ.

“Đi thôi.” Carlisle ôm Harry, Harry ôm báo săn nhỏ.

“Ảo Ảnh Di Chuyển!” Harry quát to một tiếng, hai người một báo lập tức biến mất khỏi thảo nguyên Châu Phi. Nhưng bọn họ hiển nhiên không có chú ý tới người đang cầm camera ở phía xa, đã trợn mắt há hốc mồm. Răng rắc, một tiếng vỡ nát.

oOo

Một tiếng ba, Harry cùng Carlsiel xuất hiện ở nhà Cullen ở Forks.

“Nga, Harry.Carlisle. Hai người đã trở lại.” Alice đứng ở cửa chờ xem họ, hiển nhiên là cô đoán được.

“Này thật sự là rất thần kỳ.” Esme cũng không khỏi cảm thán.

“A, trước kia không có cơ hội dùng. Chúng ta trộm một con báo săn nhỏ, mới nhanh chạy trốn trở về.” Harry nhìn thấy con báo săn nhỏ còn chưa mở to mắt đang mút ngón tay mình, “Esme, cho nó tí sữa. Con nghĩ nó đói bụng.”

“Nga, trời ạ, một con báo con mới sinh ra.” Esme che mũi miệng mình lại.”Harry, đừng để nó gần mẹ quá.”

Harry lập tức ôm báo săn nhỏ vào lòng, “Hắc, mấy người sẽ không phải là muốn ăn vật nhỏ đi.”

“Nga, tôi còn nghĩ là cậu mang nó về để dự trữ lương thực.” Edward nói giỡn, lập tức bị Harry nhìn chằm chằm.

“Harry, có lẽ em nên tắm rửa cho vật nhỏ một cái, thế nào?” Carlisle bất đắc dĩ nhìn thoáng Edward, sau đó trấn an tâm trạng của Harry, “Anh sẽ chuẩn bị sữa cho nó.”

“Hừ.” Harry trừng Edward đi lên lầu.

“Carlisle, nếu cha không về, con còn nghĩ cha sẽ bỏ qua hôn lễ của con cha!” Edward oán giận nhìn Carlisle.

“Cha nhận được tin nhắn của con. Nhưng mà, cuối cùng cha vẫn phải nghĩ cách, mang tiểu quỷ không an phận kia về.” Carlisle cười cười, ai cũng chẳng thể bỏ qua hạnh phúc cùng sủng ái trong mắt.

“Được rồi. Hạnh phúc của cha.” Edward oán giận một câu, “Ba ngày sau nga, một hồi Bella sẽ đến.”

Carlisle có chút nghi hoặc nhìn Edward.

“Học mang giày cao gót.” Edward bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Cho dù không mặc cũng không sao, thật sự không thể lý giải cố chấp đôi khi của con gái.”

“Ân hừ.” Carlisle cười cười, vì đứa con y lơ đãng lộ ra hạnh phúc mà cảm thấy vui vẻ, “Edward, không gì có thể vui hơn khi nhìn thấy con của mình hạnh phúc.”

Edward không có ý tốt liếc Carlisle, “Cha xác định?”

“Đương nhiên. Nghiêm túc suy nghĩ mà nói, Harry coi như là một đứa nhỏ của cha. Theo trên hộ khẩu.” Carlisle cười cười, xoay người đến tủ lạnh lấy sữa.

“Nga, Harry. Nhanh lên đem vật nhỏ kia ôm ra.” Alice đứng ở cửa cầu thang hét về phía phòng Harry ở trên lầu.

“Alice?” Rosalie có chút nghi hoặc nhìn Alice.

“Tin tôi, Rosalie. Tôi sẽ không thương tổn tiểu tử kia. Tôi chỉ là muốn phân tán lực chú ý của Jasper và Bella với vật đó.”

Lời Alice vừa xong, trên lầu đột nhiên chợt quát một tiếng, “Alice, cậu đừng mơ!”

“Ô ô. Từ khi Harry với Carlisle rời đi, em liền dự cảm được, Harry sẽ trở nên tuyệt không đáng yêu!!” Alice oán giận khóc lóc kể lể trong lòng Jasper.

“Hắc, Emmett đưa Bella về.” Rosalie có chút mất hứng nói, nhưng kỳ thật cô hực chờ mong hôn lễ.

“Bella.” Edward tiến lên từng bước, nghênh đón cô qua bên người mình.

“Ân? Anh không phải nói là đang chuẩn bị sao?” Bella có chút nghi hoặc, nhìn nhóm Cullen đều tụ ở một chỗ nói giỡn.

“Nếu mà vậy, khẳng định là Carlisle đã trở lại, còn có tiểu quỷ kia.” Emmett cười cười trao đổi một cái hôn với Rosalie.

“Nga, đây thật không phù hợp với tác phong của cậu.Emmett.” Edward có chút ghê tởm nhìn Emmett.

“Có lẽ, con nên thích ứng.” Carlisle cầm bình sữa không biết lấy từ nơi nào, ra khỏi phòng bếp.

“Carlisle, thật vui khi thấy chú.” Bella mỉm cười ôm Carlisle một chút, “Con còn tưởng, hai người sẽ không trở lại.”

“Đương nhiên sẽ không.” Carlisle ôn hòa cười.

“Ân.” Bella nhìn bình sữa trong tay Carlisle, sau đó nhìn Edward, tìm đáp án.

“A, Harry sinh một tiểu bảo bảo”. Edward trêu đùa nhìn Carlisle.

“Carlisle. Vật nhỏ đói bụng.” Harry từ trong phòng chạy ra, vừa rồi chưa đóng cửa phòng, lúc này càng thêm mở rộng ra.

“Em đút sao?” Carlisle nhìn Harry đưa tay lại cầm lấy bình sữa.

Harry nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu, tâm không cam lòng tình không muốn giao báo nhỏ vào tay Carlisle.

“Oa nga.” Bellaa kinh hỉ nhìn báo nhỏ, “Mới sinh?”

“Ân hừ.” Harry nhìn về phía Bella, “Bella, tớ rất nhớ cậu. Hắc hắc. Nhìn, nó rất tuyệt đi. Mới sinh, chúng ta từ báo mẹ trộm về.”

“Aha. Khốc.” Bella khát vọng nhìn báo nhỏ trong lòng Carlisle.

Báo nhỏ ngậm núm vú cao su, nuốt sữa theo bảo năng, “Nó thật đáng yêu. Carlisle.” Harry nhảy sang cạnh Carlisle. Báo nhỏ theo bản năng run rẩy, quả nhiên người kia không có hảo ý.

Harry sáng mắt, đưa tay sờ sờ lông thưa thớt của báo nhỏ, oán giận một câu, “Nga, nó khi nào thì có thể dài ra nha.”

“Bella, chúng mình phải luyện tập. Nếu cậu thích, có thể mượn Harry chơi vài ngày. Tớ nghĩ, cậu ấy sẽ đồng ý.” Alice nháy mát với Bella, giống như đang nói, Bella nhanh mượn đi.

Bella khó xử nhìn Alice lại nhìn Harry, khụ một tiếng.

“Mơ đi. Tớ mới không cho mượn. Hừ, Alice đừng cho là tớ không biết suy nghĩ của cậu. Hì hì.” Harry cười hắc hắc, lại ở trong lòng Carlisle.

“Nga, Harry, cậu thực không đáng yêu. Đi thôi, Bella.” Alice lưu luyến kéo Bella.

“Chúng ta cũng tiếp tục làm việc đi.” Edward nhìn thoáng qua Carlisle, “Carlisle!”

“Nga, tốt, cha sẽ lập tức.” Carlisle cười cười, “Harry, anh đi hỗ trợ, em chiếu cố nó.” Carlisle đứng dậy sờ đầu Harry, theo Edward chuyển mảnh gỗ lớn đi.

Vào lúc ban đêm, Bella bị Edward đuổi về nhà, cô lập tức chui vào phòng tắm, ngâm mình trong nước ấm, “Hô.” Bella xoa bóp chân mình, “Thực đau.”

Mặc áo tắm, lau tóc, Bella mở máy tính, Bella muốn tra về tập tính sinh hoạt của báo nhỏ, ngày mai cô có thể cùng Harry nhờ một chút, thuận tiện chơi với báo nhỏ.

Mở GOOGLE, ghi, “Báo con Châu Mỹ.”

“Nga, không! Trời ạ!” Bella kinh ngạc, cơ hồ là kinh hách quá độ.

“Carlisle!” Edward hoảng sợ hét to một tiếng.

TV đang báo: “Sáng hôm nay, có một tổ nhà khoa học biết được có một con báo Châu Mỹ sắp sinh con, vì thế đến thảo nguyên Châu Phi để nghiên cứu. Nhưng lại gặp được một màn kỳ dị.” Trên màn hình chiếu ra ảnh một con báo nhỏ bay lên trời, còn hé ra trường hợp biến mất của hai bóng người mơ hồ.

“Carlsile!” Edward lớn tiếng gầm rú, trong chỗ rừng sâu nhất thời truyền đến vài tiếng lang rống.

“Các ngươi trộm báo, để cho người ta phát hiện. Chỉ cần vampire quen biết cha, đều có thể nhìn ra đó là cha. Carlisle.” Edward dở khóc dở cười nhìn Carlisle nghe tiếng mới đi xuống.

“Em tin, Bella cũng có thể nhìn ra được.” Esme nói giỡn một câu.

“Nga, Harry, chúng ta chọc phiền toái.” Carlisle bất đắc dĩ cười, “Hy vọng người Volturi đừng tới kiếm chuyện là được.”

“Nga. Chúa ơi.” Emmett quát to một tiếng, ngã quỵ trên sôpha.

“Thực nghiêm trọng sao?” Harry không rõ cho nên liếc nhìn Carlisle.

“Có lẽ không quá nghiêm trọng, ít nhất họ sẽ không cho rằng chúng ta là vampire, có lẽ là coi chúng ta thành người ngoài hành tinh.Anh tin, qua vài ngày thì tin tức sẽ biến mất. Chính phủ Quốc Tế sẽ không để cho loại chuyện này tuyên dương bốn phía.” Carlisle cười khổ một chút.

“Nhưng mà, đã có rất nhiều người biết, Volturi nhất định sẽ tới.” Edward nhìn nhìn Harry, từ khi người kia xuất hiện, Volturi cơ hồ không an phận qua, “Hy vọng, đừng quấy rầy tuần trăng mật của con.”

“Yên tâm, đứa nhỏ. Sẽ không.” Carlisle cam đoan son sắt, “Nếu họ đến đây, phỏng chừng con đã bắt đầu tuần trăng mật.”

“Joey không phải Volturi sao?” Harry trợn tròn mắt, mê hoặc nhìn thoáng qua Carlisle. Vì sao chuyện của vampire phức tạp vậy, có lẽ bởi vì thủ lĩnh của họ không có phân chia linh hồn làm cho mất lý trí?

oOo

“Aro. Tin tức hôm nay. Carlisle của chúng ta chọc một phiền toái nhỏ.” Kells khiêu khích nhìn Marcus.

(Nhân vật Kells này không biết là ai, nhưng tác giả ghi vậy nên đành thôi)

“Kells.” Marcus âm trầm kêu một tiếng.

Kells cố tình, không thèm để ý, “Tôi sẽ không tha thứ cho tên khốn nào hết.”

“Nga, đây thật sự rất thú vị. Tôi nghe nói, họ còn đang tổ chức hôn lễ?”

Rầm một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra, Joey đi vào, cặp mắt màu vàng đã sớm không còn tồn tại, hai mắt màu máu, đó là một loại phương thức tuyên thệ chủ quyền của Aro.