[HP Đồng Nhân] Truy Đuổi

Quyển 2 - Chương 48

Chương 48: Chuẩn bị xuất phát.

Edit: Huyết Mạc Hoàng.

"Con dẫn đội?" Harry chỉ vào cái mũi của mình, trừng mắt nhìn Dumbledore.

"Đúng, mọi người đều đồng ý với việc này." Dumbledore cười nhìn Harry há hốc mồm.

"Một loại đồng ý?"

"Đúng vậy." Dumbledore gật đầu "Dù sao không phải phù thủy nào cũng đều có năng lực lấy ký ức từ trong đầu ra, điều đó cần kỹ xảo và ma lực rất cao."

"Đúng vậy." Harry gật đầu "Nhưng con vẫn rất ngạc nhiên là sao họ lại đồng ý dễ dàng như vậy."

"Sirius tốn không ít công sức." Dumbledore trả lời.

"Cha đỡ đầu?"

"Đúng." Dumbledore nói "Harry, con biết giới phù thủy và giới Muggle dù sao cũng khác nhau, phần lớn đều giữ lại những truyền thống từ thời Trung Cổ, nên khả năng làm việc của một gia tộc thuần huyết còn lớn hơn con nghĩ nhiều."

"Mà cha đỡ đầu lại là người thừa kế cuối cùng của nhà Black" Harry cười khổ "Albus, theo thầy thì không từ thủ đoạn để theo đuổi một lý tưởng, là đúng hay sai?"

"Harry......" Đôi mắt lam của Dumbledore lóe lên một thần sắc khó phân rõ.

"Không, thầy không cần cho con đáp án." Harry lắc đầu "Con hiểu dùng một ít thủ đoạn để đạt được kết quả là điều không thể tránh khỏi, chẳng qua trong lòng con không dễ chịu lắm mà thôi."

"Harry."

"Ân?" Harry quay đầu lại nhìn vẻ mặt Dumbledore, trên đó là sự nghiêm túc và đau thương mà cậu chưa từng thấy.

"Trò nhất định phải nhớ kỹ cảm giác lúc này của mình, Harry." Dumbledore nói "Nỗi xót xa lớn nhất của chúng ta...là khi chúng ta đứng ở vị trí có thể thay đổi thì lại quên mất niềm đam mê khi còn trẻ, quá già nua và không còn sức để thay đổi."

"Hiệu trưởng...... " Harry không ngờ lại nhận được phản ứng như thế.

"Chờ một chút." Dumbledore nhấc tay ra hiệu cho Harry để cụ nói xong "Harry, trò còn nhớ lý do trước kia thầy từng nói, vì sao Voldemort không thể dành được chiến thắng không?"

"Vì yêu?" Harry trả lời, chẳng qua câu trả lời có chút cảm khái khó nhận ra.

"Đúng thế, vì yêu, nhưng không chỉ vì mỗi yêu." Dumbledore nói "Khi đó trò còn nhỏ, mà yêu lại là đáp án gần đúng nhất nên thầy mới nói như vậy."

"Thế giới này không đơn giản như thế." Harry cúi đầu, đũa phép trên tay cậu bóng loáng như có thể phản xạ được ánh nến, cậu chậm rãi bỏ đũa phép vào ống tay áo rồi thấp đầu hơn, vẻ mặt không thấy rõ.

"Harry, thầy......"

"Con hiểu." Harry cướp lời "Lực lượng xã hội cũ và mới va chạm nhau, mâu thuẫn khó hòa giải giữa quý tộc với thế lực phù thủy xuất thân Muggle mới xuất hiện, con hiểu tất cả, Albus, con hiểu."

"Thực xin lỗi, Harry, luôn phải có người làm chuyện này, Voldemort là một cơ hội mà chúng ta phải nắm lấy, có lẽ chúng ta có thể kiếm được điểm cân bằng giữa các thế lực."

"Con thất bại."

"Ân?"

"Con nói con thất bại." Harry đứng lên khỏi sô pha "Con thất bại, thầy biết không Albus, bởi vì con ngu ngốc nên nhiều người phải chết, bởi vì con ngu ngốc nên giới phù thủy hỗn loạn, bởi vì con ngu ngốc nên Hermione bị tổn thương, Draco bị con ép.....chẳng lẽ thầy muốn nó tiếp diễn sao? Albus, thầy còn muốn nó tiếp diễn sao?!"

"Harry, bình tĩnh!"

"Sao con bình tĩnh được, thầy biết không Albus? Tất cả đều là lỗi của con!"

"Harry." Dumbledore đứng lên khoát tay lên vai Harry trên vai "Tỉnh táo lại."

Thật kỳ tích, những xao động trong lòng Harry dường như tìm được một sức mạnh để bình tĩnh lại, giống như đôi mắt của Albus là biển khơi sâu lắng, làm lòng người yên tĩnh.

"Cám ơn, Albus." Harry nhắm mắt lại, khi mở ra thì đã khôi phục lại thần sắc điềm tĩnh "Con chỉ hơi không khống chế được, xin lỗi."

"Bệnh trầm cảm...của trò " Vẻ mặt Dumbledore đầy lo lắng.

"Còn chưa tốt lên." Harry trả lời "Albus, thực ra chỉ do con chưa tha thứ được cho bản thân thôi."

"Harry, đã là quá khứ nên không gì không thể tha thứ được, mất thì đã mất rồi...nhưng giờ bọn họ vẫn còn sống tốt, trò phải nắm chắc điều đó chứ." Dumbledore biến ra một cái khăn tay đưa cho Harry, rồi đi ra ngoài "Đúng rồi, sáng sớm mai mọi người sẽ chuẩn bị xuất phát, nghỉ ngơi tốt đi."

Harry nhận khăn tay, rồi mới phát hiện vừa nãy bản thân kích động nên khuôn mặt đã đẫm nước mắt.

Cậu lấy khăn che mặt lại...khóc không thành tiếng.

Các cậu có thể tha thứ cho tớ sao, Hermione, Ron, Draco...

Harry nhìn xung quanh đại sảnh, ba người: Sirius, Tonks, và cả Alastor Moody.

"Ba người?" Harry kinh ngạc nhìn tổ hợp này, nhưng rồi giật mình nhận ra... Tonks giỏi ngụy trang, Moody giàu kinh nghiệm, Sirius sử dụng một vài loại pháp thuật rất xuất sắc, hơn nữa vì là người nhà Black nên chú hiểu biết về hắc ma pháp nhiều hơn người khác, có thể hỗ trợ thêm.

"Sao vậy Harry, con ghét bỏ bọn chú sao?" Sirius trêu ghẹo.

"Không, tất nhiên là không, chẳng qua vài tinh anh của hội Phượng Hoàng đều ở chỗ này với con a~." Harry nói.

"Cậu Potter, chuyện này rất quan trọng nên tôi thích chúng ta nhanh chóng xuất phát." Moody ồm ồm nói.

"Được, không thành vấn đề." Harry trả lời dứt khoát, sau đó lấy từ trong người ra mấy lọ độc dược "Chỗ độc dược này mỗi người một lọ."

"Đây là?" Tonks nhìn màu cầu vồng óng ánh trong lọ, ngắm nghía không nỡ buông tay.

"Độc dược nhìn thì đẹp nhưng uống thì không dễ đâu nhé." Harry trả lời.

"Con làm?" Sirius rõ ràng đã nghĩ tới gì đó, nhưng vẫn mang theo chút hy vọng xa vời hỏi.

"Chú cảm thấy có thể không?" Harry liếc cha đỡ đầu Chân-Nhồi-Bông của mình một cái, rồi thấy chú bóp mũi ngoan ngoãn uống hết độc dược.

"Vị tóc nhờn." Chú tổng kết.

Nhưng Harry chỉ không hờn không giận nheo mắt lại.

"Được rồi, chú sai rồi, chỉ có vị Snivellus thôi!" Nhìn vẻ mặt của con đỡ đầu, Sirius bất mãn nói.

"Kỳ thật, Sirius." Harry giả cười mở miệng.

"Sao?" Sirius theo bản năng hỏi lại.

"Con vẫn luôn đốc thúc Severus gội đầu, chú không biết sao?" Harry nói xong thì ôm bụng cười ngặt nghẽo.

"Ha ha ha." Tonks ở bên cạnh cũng cười nghiêng ngã, Sirius nhíu mày hét lên "Nymphadora."

"Tôi nói rồi, không cần gọi tôi là Nymphadora!" Tonks đột nhiên ngừng cười, nổi giận đùng đùng nói.

"Được rồi, Tonks." Sirius nhún vai.

"Tốt lắm?" Thấy ba người đã uống xong chai độc dược, Harry vẫy đũa phép "Vậy chuẩn bị, xuất phát!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Này chương ít hơn, hôm nay ta phải ra ngoài với mẹ mấy lần, sứt đầu mẻ trán, mọi người thứ lỗi.

Tiếp theo chương đại khái nhiều hơn một chút, ở mỗi chương mọi người không cần để lại mail cho ta, nếu có biện pháp ta sẽ nói cho mọi người, nhưng để lại trong hộp thư hay gì đó ta sẽ rất khó khăn. Dù sao thì là một tác giả ở trên mạng thế này, E-mail rất tiện, nhưng hành vi như thế thường là không được phép.

Cuối cùng bởi vì lâu rồi không viết nên có điểm mới lạ, tác giả sẽ dần dần tìm lại cảm giác, mọi người thứ lỗi.