Đây chính là thời điểm mọi chuyện sắp sửa bắt đầu. Vi và Thảo Trang viện cớ sang phóng nó và Anh Anh chơi tới sáng để ra khỏi phòng mà Khánh và Minh không nghi ngờ. Cả hai đều nghĩ mình đã thành công nhưng nào biết rằng trong lòng hai người con trai đó đang nhưng lửa đốt vì những chuyện hai cô náng vướn vào…
“Cạch”
Khép cửa phòng nó lại cẩn thận, Trang và Vi nhận bộ đồ trong tay nó rồi thay ra.
Nó mặc một cái quần jean đen bó dài, cộng theo chiếc áo ba lỗ đen và giày cao gót. Dưới cái cổ thanh tú trắng ngần của có chính là dấu hiệu của người đứng đầu của nhóm sát thủ nổi tiếng bậc nhất – Venus – chính là hình xăm một bông hoa hồng đen với đầy gai nhọn. Không một ai biết Tứ ma nữ làm việc dưới tay ai và ai là sẽ tầm ngắm của họ.
Anh Anh thì mặc cái quần jean trắng dài, áo thun màu hồng nhạt và áo khoát da đen, chân đi đôi bốt àu đen làm cô nàng trở nên khác lạ so với thường ngày. Mu bàn tay trái của cô nàng có hình xăm một bông hoa hồng đen có gai màu đỏ - là biểu tượng của Đông ma nữ và là người dưới quyền của nó.
Đợi một hồi, Vi và Trang cũng bước ra. Vi mặc quần jean đen và áo thun đỏ, có khoát cái áo jean lửng màu đen đen ngoài, chân mang giày cao gót đen. Giống với Thảo Anh, mu bàn tay cô nàng cũng có hình xăm y hệt nhưng lại nằm ở mu bàn tay phải – biểu tượng đặc trưng của Nam ma nữ.
Một chiếc quần jean bó bạc màu, áo ba lỗ màu xám cổ rộng, giày cao gót màu đen là những gì Trang mặc trên mình. Tất nhiên là trên người cô cũng có một hình xăm tượng trung của Tây ma nữ, nhưng nó không nằm ở tay, ở chân…mà là ở trước ngực. Đấy cũng chính là lý do cô mặc áo cổ rộng.
- Sẵn sàng rời chứ? – Nó lên tiếng hỏi, giọng lạnh như Nam Cực cùng gương mặt không một sắc thái.
- Rồi! – Câu trả lời đồng thanh đầy cương quyết của ba cô gái nhỏ còn lại.
- Lên đường. – Nó nói một câu ngắn gọn nhưng đầy súc tích rồi bước ra ngoài.
Trang, Thảo Anh và Vi thấy vậy thì đi theo nó. Ở một nơi không xa, có bốn con người nhìn thấy và cũng lẳng lặng đi theo.
…
“Kịt”
Tiếng phanh xe của hai chiếc moto đen và một chiếc xe hơi chống đạn cực tốt vang lên lên bến cảng Nha Trang yên ắng trong màn đêm.
Cả bốn nhanh chóng bước xuống xe và tụ lại.
- Xung quanh đây bị bao vây rồi! – Nó nói một câu khi nhìn vào một cái máy với đầy kịt những chấm đỏ hiện trên màn hình.
- Cớm à? – Vi nhàn nhạt hỏi.
- Chắc vậy! – Nó gật đầu.
- Giờ là 9g35, 25 phút nữa tàu cập bến, trong lúc đó cho người dọn bớt bọn cớm đi. Làm gọn gàng vào một chút và đừng để bọn còn lại phát hiện. Chúng mà gọi cứu viện thì khó cho ta đấy! Ra lệnh là giết chứ không phải đánh ngất! Giết được thằng nào thì dùng thuốc làm phân huỷ xác, chỉ cần chờ khi chuyến hàng này hoàn thành trước sáng mai thì những cái xác đó đã không thể nhận dạng nữa rồi. Chúng ta không đeo mặt nạ nên nguy cơ bị phát hiện là rất cao. Tên nào để sổng mất một thằng thì không về được tổ chức đâu! – Nó lạnh lùng ra lệnh.
- Ừm… - Trang gật đầu rồi đi dọi điện thoại cho ai đó.
“Tôi…Tây ma nữ.”
“…”
“Giết bọn cớm xung quanh đây đi. Làm cho gọn vào, dùng thuốc phân huỷ xác.”
“…”
“Được…làm tốt vào. Để sổng một thằng thì về mà chịu tội.”