Cô lại đến công ty tìm hắn nhưng điều không thể ngờ chính là gặp nó đang ở trong phòng hắn
- Cô....Bảo Nghi?_ cô lắp bắp, không tin vào mắt mình, nó đã chết từ bốn năm trước rồi mà
- Vân Anh, đã lâu rồi không gặp_ nó xoay lại nhìn cô, mỉm cười nhẹ
- Hai người quen nhau sao?_ hắn thắc mắc nhìn nó và cô
- Chỉ là bạn bè cũ thôi_ nói xong cô chạy đến kéo nó lên sân thượng trước sự bất ngờ của hắn
___________________
Sân thượng
- Cô còn sống?
- May mắn thoát chết_ nó lơ đãng trả lời
- Cô về đây làm gì? Cô muốn phá hoại tình cảm của tôi và Thiên Ân sao?_ cô gắt lên
- Cô nghĩ tình cảm của cô và Thiên Ân bây giờ hạnh phúc sao? Bản thân cô chính là người hiểu nhất, cứ tiếp tục như vậy chỉ có cô đau khổ mà thôi_ nó nhìn thẳng vào mắt đẹp của cô, cố gắng giải thích cho cô hiểu
- Cô im đi, cô biết gì mà nói chứ, tại cô, tại vì cô mà anh ấy mới không còn yêu tôi nữa_ mắt cô ánh lên tia căm phẫn
- Tôi...._ thực sự lúc này nó không biết nói gì để cô hiểu
- Thằng bé đi chung với cô là con của cô và Thiên Ân?_ cô sực nhớ ra thằng bé giống hắn y đúc
Nó gật đầu
- Cô với thằng bé kia mau chóng cút ra khỏi cuộc sống của tôi và Thiên Ân. CÚT ĐI!!!_ cô gào lên
Nó lo lắng nhìn cô, cô đã bị tình yêu làm mù quáng rồi, nó đành trở về phòng để cô ở đây một mình suy nghĩ
Cô trừng mắt nhìn bóng dáng nó bước đi, đôi mắt trở nên đỏ ngầu, vô cùng đáng sợ
______________________
- Ba nuôi, cho con mượn điện thoại đi_ Thiên Ân ngồi trên ghế sofa vô cùng buồn tẻ
- Được_ hắn đưa cho Thiên Vũ điện thoại của mình rồi tiếp tục làm việc
Thiên Vũ táy máy, lục lọi tìm kiếm trong điện thoại hắn, ah, thấy rồi
- Ba nuôi, không ngờ ba lại lén chụp hình mẹ con a
~Hắn hoài nghi, có sao?
- Đưa ba xem
Nhận điện thoại từ Thiên Vũ, hắn thấy hình một cô gái xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào, đứng giữa cánh đồng hoa violet, xung quanh còn có những đàn bướm đủ màu vây quanh, thực đẹp!!!
Cô gái này chẳng phải là Bảo Nghi sao? Vậy ra mình đã từng quen biết cô ấy trước đây. Cố gắng nhớ lại nhưng không được, đầu đau như búa bổ
- AAAA
- Ba nuôi có sao không?_ Thiên Vũ vội vàng nắm tay hắn hỏi han, cũng giống như nó, Thiên Vũ bắt đầu xoa đầu giúp hắn giảm đau
- Vết sẹo này làm sao ba có vậy?_ Thiên Vũ sờ vào vết sẹo nhỏ trên trán hắn
Nghe Thiên Vũ nói hắn cũng bất ngờ, vết sẹo naỳ từ đâu mà có???
Đột nhiên đầu hắn hiện lên một hình ảnh mơ hồ, một cô gái đứng giữa đường thẫn thờ nhìn chiếc xe tải đang lao nhanh về phía mình, tim hắn như ai hung hăng cấu xé, vội vàng chạy ra cứu cô gái đó
Đúng rồi, vì lí do đó mà hắn có vết sẹo này, cô gái kia chắc chắn là người hắn yêu thật sự, là người con gái trong tim hắn, cố gắng nhìn khuôn mặt của cô gái đó nhưng không tài nào thấy được, vô cùng mờ ảo
Một trận đau đầu nữa hành hạ hắn
- AAAAA_ hắn ôm chặt đầu, trong lòng tự trách mình vô dụng, ngay cả người con gái mình yêu mà cũng không thể nhớ được
- Thiên Ân, anh không sao chứ, mau nghỉ ngơi đi, đừng cố nhớ gì nữa_ nó nghe tiếng hắn la hét liền tức tốc vào phòng
Hắn ngước mặt lên nhìn nó, sao hắn luôn có tình cảm đặc biệt không tên dành cho nó, có phải nó chính là người yêu của hắn không?
Nhìn thấy hắn nhìn mình chằm chằm nó có điểm mất tự nhiên
- Có phải anh nhớ lại gì không?
- Tôi chỉ nhớ[email protected]#$%^&*_ hắn kể lại cho nó nghe mình đã nhớ lại được gì, nó mỉm cười, vậy là hắn đã nhớ ra một số việc rồi
- Anh nghỉ ngơi chút đi_ nó khuyên hắn
- Được
________________________
Thiên Vũ theo nó về phòng
- Mẹ, cô gái kia là mẹ đúng không?
- Đúng vậy
- Oa, không ngờ ba lại yêu mẹ đến như vậy, không màn tính mạng chạy đến cứu mẹ
Nó mỉm cười không nói gì, thơm nhẹ vào cái má phúng phính của Thiên Vũ
Thiên Vũ cười tít mắt hun lại nó rồi bật cười khanh khách, tâm tình nó nhờ vậy mà tốt hơn, cũng quên béng việc cô đang ở trên sân thượng suy nghĩ.