Bọn họ có hai tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi, cậu có nên đi thay đồ ngủ, nằm xuống nghỉ ngơi một chút? Nhưng mà ở trước mặt Lục Hình Văn mà mặc đồ ngủ thì có phải sẽ thất lễ lắm không? Vả lại cậu sẽ trực tiếp nằm lên giường sao? Vạn nhất Lục Hình Văn không thích nằm cùng giường với người khác?
Phí Khả nhìn một lượt gian phòng, trong phòng có một cái sô pha nhỏ, làm ổ trên đó ngủ một tối thì cũng không phải là vấn đề.
Nhưng mà bây giờ Lục Hình Văn đang ngồi trên sô pha xem điện thoại.
Lục Hình Văn đột nhiên không kiên nhẫn mà ném điện thoại lên bàn nhỏ, ngẩng đầu phát hiện Phí Khả đang nhìn mình.
Lục Hình Văn giải thích: “Là Phùng Kiệt, rất là dông dài.”
Phùng Kiệt gửi weixin, không ngại phiền phức mà dặn dò Lục Hình Văn lần thứ ba, nhất định phải quản cho tốt hình tượng của mình. Tuy là tiết mục tổng hợp đều có kịch bản sẵn, nhưng mà lần này tổ tiết mục chỉ đưa cho Phí Khả và Lục Hình Văn lịch trình căn bản mà thôi, không có kịch bản.
Cái tổ tiết mục trời đánh này, muốn để bọn họ tự do phát huy, không biết là muốn biên tập thành cái quỷ phim truyện gì.
Phùng Kiệt nói, theo như y biết, những cặp đôi khác trong tiết mục này, đặc biệt là Mạc Dao và Nhâm Triết Kỳ, đều nghiêm khắc mà chiếu theo kịch bản để đắp nặn hình tượng. Mạc Dao và Nhâm Triết Kỳ đã bằng mặt không bằng lòng từ lâu, Nhâm Triết Kỳ sau khi kết hôn nửa năm liền quá trớn, hai người đã tách ra sống riêng. Sau khi nhận được offer từ đài truyền hình, vì thu hút fan, hai người đành phải cắn răng mà đóng vai một cặp phu thê ân ái, thu được vô số fan CP, sự nghiệp đạt tới đỉnh cao.
Phùng Kiệt dặn dò: cậu là kiểu người không thèm quan tâm đến thế sự nhân gian, tuyệt đối đừng có đề xuất bất kỳ cái ý kiến gì cho hành trình, cậu cứ làm theo người ta là được, làm ơn quản cho tốt cái miệng của mình, cảm ơn.
Lục Hình Văn vẫy tay với Phí Khả: “Đến đây, cho em xem tin bát quái.”
Phí Khả tò mò đi tới, Lục Hình Văn đưa Phí Khả xem nhật ký trò chuyện của mình và Phùng Kiệt, nhìn tới đoạn bát quái của Mạc Dao và Nhâm Triết Kỳ, Phí Khả trợn mắt khó tin.
Căn bản là nhìn không ra nha!
“Thật hay giả?” Phí Khả buột miệng hỏi một câu.
“Suỵt!” Lục Hình Văn đưa ngón tay đặt lên môi Phí Khả, ý bảo cậu im lặng, lại chỉ chỉ về phía máy quay, đứng dậy, tiện tay lấy một cái áo, che lại ống kính.
“Đương nhiên là thật.” Lục Hình Văn nói, “Nghỉ ngơi chút đi.”
Lục Hình Văn mở hành lý, đi vào phòng tắm thay một bộ áo thun quần dài nhẹ nhàng.
Phí Khả cầm đồ ngủ của mình, khẩn trương bước vào phòng tắm.
Lúc đi ra, Lục Hình Văn đã nằm trên sô pha nhỏ rồi.
Thấy Phí Khả cứ nhìn mình chằm chằm, Lục Hình Văn vẫy tay gọi Phí Khả, Phí Khả bước tới gần, Lục Hình Văn che lại micro thu âm, sáp lại gần tai Phí Khả nói: “Sao? Mặt thất vọng như vậy, không lẽ là muốn cùng anh ngủ chung một cái giường?”
Phí Khả đỏ mặt, hoảng hốt lắc đầu, cố gắng nói: “Em, em ngủ sô pha, ngài ngủ trên giường đi...”
Lục Hình Văn khoát tay, thấp giọng nói: “Đừng nói nữa, coi chừng bị thu âm.”
Phí Khả xoắn xuýt nằm xuống giường, lật qua lật lại.
Là giường 2m, đủ cho hai người đàn ông trưởng thành ngủ.
Trong bóng tối bỗng vang lên tiếng của Lục Hình Văn: “Ngủ không được? Không quen giường?”
Phí Khả nghĩ tới micro còn đang thu âm, không dám nói loạn, chỉ nói: “Không phải.”
Phí Khả mở đèn điện thoại, mượn ánh sáng của đèn trên điện thoại xuống giường, bước tới gần sô pha, ngồi xổm xuống nói chuyện nhỏ nhỏ với Lục Hình Văn.
“Giường rất lớn, ngài lên giường ngủ đi, sô pha nhỏ quá.”
Lục Hình Văn cười, muốn hỏi Phí Khả, bạn nhỏ à, bạn có biết mời một người có xu hướng tình dục hướng tới nam giới ngủ chung một giường là ý gì không?
Nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, dứt khoát đứng dậy, nói: “Được.”
Sau hai tiếng đồng hồ, chuông báo thức reo. Đoàn người tỉnh lại, thu thập một chút, xuống phòng khách dưới lầu tập hợp.
Đạo diễn đọc qua về yêu cầu nhiệm vụ trong tối nay: ngồi trên du thuyền ngắm khung cảnh xinh đẹp trên bờ sông Danube về đêm, lưu lại kỷ niệm của hai người.
Trịnh Vi: “Là ý muốn chụp hình lại à?”
Đạo diễn gật đầu, nhắc nhở: “Mọi người xin hãy chi tiêu hợp lý.”
Mọi người muốn bàn luận với nhau một chút, Trương San Văn đề nghị: “Chúng ta đi ăn trước đi, vừa ăn vừa nói.”
Mọi người đồng ý, cùng nhau ra cửa.
Budapest là một thành cổ nổi tiếng ở châu Âu, đi bộ trên đường lớn, giống như đi ngược thời gian, quay lại thế kỷ trước. Mọi người tản bộ trên đường lớn, giống như tùy ý tìm một cái quán ăn nhìn không tệ để bước vào. Thật ra tổ tiết mục đã liên hệ quán ăn trước rồi, đã bao hết một nửa quán ăn, hơn mười mấy camera chen chúc đi vào, đã chiếm hết phân nửa cái quán. Nếu thật là không có liên hệ trước, quán nào sẽ đồng ý cho camera tiến vào chứ, sẽ ảnh hưởng đến các thực khách khác.
Mọi người đều giả vờ là tùy ý, chọn mấy món đặc sản Hungary, chọn xong thì bắt đầu thảo luận.
Chu Tư Chi mở miệng: “Lúc ra ngoài tôi có hỏi qua ông chủ của nhà trọ, chúng ta có thể ngồi du thuyền để đi thưởng thức cảnh đêm, phí không đến 10 euro.”
Hoa Tĩnh Thành tính toán một chút: “10 euro, cũng gần 70 nhân dân tệ một người, hai người là cần 140. Mắc quá a! Thêm bữa ăn này, chắc chắn là hôm nay chúng ta đã chi vượt mức!”
Trương San Văn: “Ngày mai chúng ta có thể tiết kiệm chút nha.”
Hoa Tĩnh Thành: “Ngày mai chắc chắn sẽ phải tham quan nhiều chỗ hơn, còn phí di chuyển, còn vé vào cửa, đều không biết có đủ dùng không. Đạo diễn này quá đen tối quá bất lương rồi!”
Nhâm Triết Kỳ: “Chúng ta tiết kiệm phí di chuyển một chút, ngồi xe công cộng, xe lửa Budapest rất nổi tiếng đó.”
Lục Hình Văn không tham gia thảo luận, anh căn bản là chưa từng nghiên cứu vấn đề này.
Anh quay đầu nhìn Phí Khả, Phí Khả giải thích: “Chờ chút nữa mua vé giao thông.”
Nhâm Triết Kỳ hỏi: “Vé giao thông là cái gì?”
Phí Khả: “Có mấy loại vé, 24 giờ, 72 giờ, có thể ngồi xe công cộng không giới hạn, rất có lợi. Còn có loại mua nhóm trong 24 giờ, nhiều nhất có thể cho 5 người dùng, vé nhóm không chỉ có thể dùng cho xe bus và tàu điện, còn có thể ngồi trên tàu công cộng. Nếu chúng ta cùng mua 2 vé nhóm 24 giờ này, tất cả chúng ta đều có thể dùng. Chút nữa ngồi trên tàu công cộng, ngày mai ngồi trên xe điện đến thắng cảnh khác, cái này là tiết kiệm nhất.”
Mạc Dao khâm phục: “Woa, em thật lợi hại nha! Em khi nào thì tra ra cái này vậy?”
Phí Khả thành thật trả lời: “Trước khi xuất phát, có lên mạng tra một chút.”
Tùy tiện tra tra một lượt, thu hoạch một đống lớn thông tin.
Không lẽ mọi người trước khi đi ra nước ngoài không lên mạng tra cứu, xem chút tư liệu sao?
Phí Khả lần đầu tiên ra nước ngoài, lần đầu tiên quay chương trình thực tế về lữ hành, trong lòng không yên, muốn làm phần bài tập này trước cho chắc chắn.
Chu Tư Chi bất mãn: “Không gian tàu công cộng không bằng du thuyền, đến đây chơi, lẽ nào không nên chọn thứ tốt một chút? Nếu không chơi không có vui.
Ông Nhu Mạn kế bên cười cười: “Phí Khả người ta nói là biện pháp tiết kiệm nhất nha, cũng không có nói là phải làm theo.”
Trương San Văn cạnh bên cũng gật đầu: “Đúng, tuy là nghe qua có vẻ tiết kiệm thật, nhưng mà chúng ta cũng muốn ngồi trên du thuyền xa xỉ….”
Hoa Tĩnh Thành: “Vợ ơi, em có tính qua mình còn bao nhiêu tiền không?”
Trương San Văn: “Cùng lắm mai ăn mì gói, dù sao hôm nay em cũng muốn ngồi du thuyền!”
Hoa Tĩnh Thành giơ hai tay đầu hàng.
Phí Khả thấy cũng không sao, nếu không có ai đi cùng, thì hai người họ mua loại vé khác.
Nghĩ tới đây, cậu đột nhiên phát hiện ra mình chưa hỏi qua ý kiến của Lục Hình Văn. Phí Khả quay đầu hỏi Lục Hình Văn: “Anh có muốn ngồi du thuyền không?”
Trước ống kính, cậu không tiện dùng kính ngữ.
Lục Hình Văn một tay khoát lên sau ghế của Phí Khả, cúi đầu nói: “Đều nghe theo em.”
Mọi người nghe rõ rành, “woah” một tiếng, Mạc Dao hỏi: “Hai người ai quản tiền?”
Lục Hình Văn chỉ Phí Khả: “Giỏi toán.”
Hoa Tĩnh Thành phun tào: “Vậy chúng ta tiêu rồi.”
Ý là Trương San Văn không có giỏi toán, Trương San Văn quay sang đánh y.
Hihihaha một hồi, món ăn lên tới, mọi người bụng đói cồn cào bắt đầu dùng bữa.
Sau khi dùng bữa, mọi người lần nữa xác định một chút, Mạc Dao và Nhâm Triết Kỳ đồng ý cùng Phí Khả mua vé nhóm 24 giờ, những người khác đều muốn ngồi du thuyền, nhưng cũng quyết định mua phiếu 24 giờ.
Mọi người chia nhau ra hành động.
Mua vé xong, Mạc Dao, Nhâm Triết Kỳ và Phí Khả, Lục Hình Văn hai nhóm, trực tiếp ngồi xe điện đến bến tàu.
Màn đêm buông xuống, hai bờ sông Danube đèn đuốc rực rỡ, từng đốm sáng phản chiếu trên mặt nước, vô cùng xinh đẹp.
Lúc ở trên bến tàu chờ tàu công cộng, Lục Hình Văn liếc nhìn quán cà phê đang tỏa hương thơm ngát bên đường.
Phí Khả chú ý thấy, hỏi anh: “Muốn uống sao?”
Lục Hình Văn lắc đầu: “Bỏ đi.”
Phí Khả vội vàng nói: “Đủ tiền mà.”
Lục Hình Văn cười một chút, nhìn thấy bạn nhỏ nôn nóng vì mình mà tiêu tiền, trong lòng dâng lên một loại khoái cảm hung ác.
“Bỏ đi, tiết kiệm chút tiền.”
Phí Khả nhấn mạnh một lần nữa: “Đủ tiền mà.”
Tàu công cộng sẽ nhanh tới, Phí Khả vội vã, nôn nóng nói: “Em đi mua cho anh, anh uống cái gì?”
Lục Hình Văn vẫn cứ lắc đầu.
Phí Khả tự mình chạy đi mua cà phê nóng cho anh.
Lục Hình Văn nhìn bạn nhỏ vội vội vàng vàng chạy về phía quán cà phê, khoái cảm hung ác đó càng lăn càng to, càng lăn càng to. Nhìn thấy bạn nhỏ vì mình mà hấp tấp vội vàng, thiệt là chơi vui quá.
Lúc Phí Khả quay lại, trong tay cầm một ly cà phê nóng.
Lục Hình Văn hỏi cậu: “Sao mua có một ly vậy?”
Phí Khả lắc đầu: “Em không uống.”
Cậu cẩn thận từng chút đưa ly cà phê cho Lục Hình Văn, không phát hiện ánh mắt của chính mình đang ngập tràn ý lấy lòng.
Lục Hình Văn nhận cà phê, không nhịn được, nói: “Bé ngoan.”
Lúc nói ra, anh quên mất là đang ghi hình, quên mất là đang quay tiết mục.
Anh đã quen với việc bị quay phim bị chú ý, ngẫu nhiên quên mất cũng có thể lý giải. Chỉ là sau khi tiết mục phát sóng, Phùng Kiệt suýt nữa bị hai tiếng “bé ngoan” làm cho tức chết, vì kéo “bé ngoan” xuống khỏi hot search mà mất rất nhiều tiền, căn bản là không chịu tin rằng lúc đó anh thật sự quên mất là đang ghi hình.
Tàu công cộng tới, xác thực là không so được với ngồi du thuyền xa xỉ, nhưng cũng không quá cũ nát. Là một chiếc tàu nhỏ rất đáng yêu, có hai tầng. Bọn Mạc Dao chọn ngồi ở tầng dưới có sô pha mềm, thoải mái một chút. Phí Khả với Lục Hình Văn ngồi ở tầng 2, tuy là băng ghế gỗ, nhưng có gió thổi nhẹ, có để thưởng thức cảnh đêm.
Trên tàu công cộng không có nhiều người, tầng hai chỉ có hai người Phí Khả, với camera man.
Nhiệt độ của Budapest vào tháng mười vẫn chưa quá thấp, khá ấm áp.
Thuyền nhỏ chầm chậm chạy đi, hai người yên tĩnh ngắm nhìn cảnh đêm xinh đẹp ở hai bờ, Lục Hình Văn uống ngụm cà phê nóng, chỉ chỉ: “Cây cầu ở đằng xa kia, là cầu treo Szechenyi, cũng là một trong những cảnh trong phim “Chuyện tình Budapest.”
Phí Khả theo hướng Lục Hình Văn chỉ, ngước nhìn.
Lục Hình Văn lại nói tiếp: “Budapest vốn là hai thành phố, do sông Danube chia đôi. Bên này là Buda, bên kia là Pest.”
Lục Hình Văn bắt đầu giới thiệu về Budapest.
Phí Khả nghe một lúc, cảm thán: “Làm sao anh biết nhiều như vậy?”
Lục Hình Văn vui vẻ tiếp nhận sự sùng bái của bạn nhỏ, giải thích: “Trước đây có đến đây tham gia lễ trao giải điện ảnh.”
Phí Khả kinh ngạc: “Hóa ra anh từng đến đây rồi!”
Lục Hình Văn nói tiếp: “Đến rồi, nhưng mà đều là được người ta sắp xếp cho. Bây giờ ném anh giữa đường lớn, anh cũng không biết nên đi hướng nào, vẫn là phải dựa vào em.”
Lục Hình Văn vừa nói, vừa mỉm cười nhẹ.
Anh không hổ là ảnh đế, không hổ là diễn viên, lúc anh nói “phải dựa vào em”, ngữ khí của anh, ánh mắt của anh, không có một chút vết tích đang giả vờ nào hết, làm cho người ta tin tưởng là anh đang nói thật lòng.
Làm người ta cảm giác bản thân mình tựa hồ là rất hữu dụng, rất muốn vì anh mà làm cái gì đó.
Thuyền nhỏ di chuyển chậm chậm, ánh đèn ở hai bên bờ sông Danube lấp lánh.
Thuyển nhỏ đã đi qua cầu treo Szechenyi, đi qua tòa nhà quốc hội, đi qua cầu Elizabeth. Phí Khả với Lục Hình Văn qua mỗi điểm thắng cảnh đều chụp hình chung, Lục Hình Văn đơn giản giới thiệu mỗi điểm thẳng cảnh, còn cùng Phí Khả thưởng thức cà phê.
Trước ống kính, anh vĩnh viễn là một người bạn đời hoàn mỹ, ấm áp ôn nhu, ưu nhã mà săn sóc, có vô số ưu điểm.
Cho đến khi chuyến đi chơi đêm kết thúc, toàn bộ người trong đoàn đã quay xong, quay về phòng tẩy rửa xong xuôi, nằm trên giường, Phí Khả vẫn không hồi thần được.
Lục Hình Văn nằm bên cạnh cậu, hô hấp trầm ổn, đã ngủ rồi, tựa hồ người duy nhất không bình tĩnh lại được chỉ có mỗi Phí Khả.
Phí Khả nghĩ, đây có lẽ là, giống như người ta hay nói, “nhập vai”?
Có người giống như Lục Hình Văn diễn viên xuất sắc kéo theo, không bị ảnh hưởng là rất khó đi?
Cậu thường nghe nói, ai đó với ai đó phim giả tình thật. Nếu không thì làm sao lại nói tình cảm trên phim dễ kéo ra đời thật*, trong phim tạo ra bầu không khí như vậy, thường làm người ta quên đi cái gì mới là thật.
*Cùng nhau quay phim dễ thành “cùng nhau”, chữ “cùng nhau” trong tiếng Trung nghĩa là hẹn hò, tiếng Việt không có, nên tạm dịch như vậy.
Một Lục Hình Văn chân thật, lúc hẹn hò yêu đương, hẳn là cũng giống như vầy đi?
Hay là đây chỉ là hình tượng trước ống kính của anh, trong đời thật anh sẽ không như vầy?
Ai biết được a?
Dù sao cũng chờ đến khi phim quay xong, giải tán rồi, mọi người sẽ tỉnh lại.