Hợp Đồng Yêu

Chương 14: Buồn

Sáng nay vợ tôi thật kì lạ. Tôi để ý thấy hôm nay cô ấy lén liếc nhìn tôi đã mấy lần rồi với vẻ mặt rất khác thường.

Tối qua tôi say quá nên ko nhớ gì cả, chỉ nhớ là tôi đã mơ thấy My yêu tôi. Hai chúng tôi đang hôn nhau rất hạnh phúc thì tên người yêu của cô ấy xuất hiện, hắn đến và đưa cô ấy đi. Đi rất xa, tôi cố gắng níu kéo vợ mình lại nhưng tôi đành bất lực vì cảm giác nặng và rất đau ở vùng hông. Thì ra là thằng Phong. Nó đâm tôi, nó đâm tôi để tìm đường thoát cho vợ tôi và tên đê tiện kia.

Chỉ thế, cơn ác mộng đó chỉ có thế nhưng tôi ko thể nào quên được. Nó chỉ là vô tình hay đang dự báo cho tôi biết 1 tương lai ko mấy sáng sủa cho tình yêu của tôi?

Nghĩ lại chuyện cô bé cho tôi leo cây hôm trước tôi vẫn cảm thấy ko được vui, tuy người đi chơi với vợ tôi là Phong nhưng tôi vẫn thấy ko an tâm. Tình yêu nó đâu phân biệt ai với ai cộng thêm cái giấc mơ đêm qua, khiến tôi càng thêm lo lắng, lần này tôi phải kiểm soát vợ mình kĩ thêm 1 tí mới được.

Nãy giờ nó lén nhìn chồng nó ko biết bao nhiêu lần, trông kĩ chồng nó cũng đẹp trai lắm chứ. Đôi lông mày rậm, cái mũi cao cao, đôi mội đầy

quyến rũ. Ở chồng nó toát lên vẻ gì đấy rất là đàn ông, hắn làm người ta có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh.

Từ việc tối đêm qua hắn nói yêu nó ( Nó cũng chả biết có phải là yêu nó hay ko nữa) khiến nó đã có cảm giác khang khác với chồng nó. Mỗi lần nó nhìn thẳng vào mắt chồng nó, 4 mắt nhìn nhau chằm chằm thì nó lại thấy mặt mình nóng nóng, tim đập nhanh, nói chung là cảm giác rất là lạ. Gíông như hắn làm nó mất đi phân nửa tự tin ấy.

” Nhớ anh, dù em bên ai

Mà sao anh ơi lòng đau khôn nguôi

Vì tình ta chia đôi giờ mình đã xa nhau rồi

Trong tim này em đắng cay………………”

- Hello?

- Chị Lan đây, chị có chuyện muốn nói với em thế này.

- Chuyện gì chị?.

- Chị định sẽ đến nhà em học, thế thì em ko cần đến trung tâm nữa.

- Tại sao lại đến nhà em học vậy chị?

- À, tại vì em biết đấy chị là người mẫu, học ở nhà em cho dễ. Học ở trung tâm người ta để ý đến chị lắm, dạo này có khá nhiều tin ko tốt về chị nên chị ko muốn người ta biết nhiều đến đời tư của chị.

- Ờh, cũng được ạ.

- Ok, thế nha, em nhắn cho chị cái địa chỉ nhà em vào máy chị đi. Khoảng 10’ sau chị qua.

****

- Tới giờ rồi, đi thôi.

- Em ko đi đâu, lát học viên của em đến nhà học. Em ko cần đến trung tâm nữa.

- Thế à.

Nói rồi tôi cũng bước ra cửa đi vào xe, chả qua là thích quá nên phải đi nhanh 1 tí ko thôi cô ấy sẽ thấy tôi phá lên cười sằng sặc thì ko tốt mấy. Ở nhà thì sẽ ko gặp được Phong, ko gặp được thì sẽ ko tiến triển gì cả. Tôi cũng sẽ ko phải lo lắng về việc vợ tôi với thằng Phong già ấy nữa. Ôi Phong ơi mày đừng trách tao nhá, có trách thì trách mày vợ tao ko có duyên với nhau thôi.

****

Chồng nó vừa đi khỏi thì chị Lan cũng vừa đến. Chị ấy có vốn tiếng anh cũng khá và cũng rất thông minh. Nhưng nó chỉ thấy ko thích ở chỗ chị ấy ko tập trung ấy, chị ấy học mà cứ nhìn khắp nhà. Rồi còn hỏi về nó tùm lum chuyện. Nào là em ở cùng ai thế? Nhà em đẹp nhỉ? Em có bạn trai chưa? Zời ơi, lằng nhằng hết. Nó cố gắng trả lời qua loa và dập tắt bớt cái đầu tò mò kinh dị của bà này.

- Nhà này có con trai phải ko em? Anh em hả?

- Ờ…h… vâng, anh hai của em đấy. Thôi chúng ta học phần tiếp theo đi chị nhá.

Tan sở, tôi lái xe nhanh về nhà. Có vẻ tôi sắp gặp chuyện xui hay sao ấy, lòng thấy bồn chồn khó tả.

Vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng nói rất quen.

- Ai ở nhà mình thế My?

Vừa hỏi vợ tôi xong thì mồm tôi cứng đơ hết cả. Đứng trước mặt tôi ko phải là cô vợ xinh xắn đáng yêu hằng ngày mà là Lan – Cô người mẫu tôi đã từng “làm thịt” từ trước khi My đến.

- A…. Anh Trí, lâu rồi ko gặp anh.

Cô “người yêu xưa” của tôi nhảy đến ôm lấy tay tôi, líu lo.

Chuyện gì thế nhỉ? Chị Lan quen với chồng nó hay sao? Sao chị ấy thân mật với chồng nó thế?

- Chị….chị quen với anh Trí em hả?

- Ừh, anh ấy là bạn trai cũ của chị. Chị và anh Trí đã từng….Anh ấy đã hứa sẽ cưới chị nhưng dạo này ko gặp anh ấy nên chị hơi lo. Ko ngờ giờ gặp anh ấy ở đây. Qủa là duyên số anh nhỉ?

- Đã từng gì chị?

Nó cố gắng hỏi vặn cho rõ từng chi tiết liên quan đến chồng mình, tự nhiên nó thấy nóng trong người ghê.

- À, đã từng làm….làm chuyện người lớn ấy. Em còn nhỏ đừng hỏi nhiều mà.

Nó thấy mặt chị ấy đỏ cả lên rồi còn e thẹn nữa. Trông có vẻ rất hạnh phúc. Nó ngước lên nhìn chồng, nó cũng chả biết sao mình lại như thế. Nó đang mong gì thế này, nó mong chị Lan chỉ nói đùa với nó thôi. Nói gì đi chồng ơi, nói cô ta chỉ là bạn thôi. Sao nó mong muốn câu nói ” Cô ta chỉ đùa thôi” từ miệng chồng nó qúa.

- Thôi đừng nói những chuyện thế trước mặt trẻ con mà Lan.

- Í, em xin lỗi. Chúng ta đi uống café nhé anh.

Nó nhìn chồng nó, nó thấy cái gì ức ức ở cổ họng, ông ta là chồng nó mà. ” Thôi đừng nói những chuyện thế trước mặt trẻ con mà Lan.”. Đó chẳng phải là gián tiếp nói ” Đúng rồi đó em” hay sao?. Tự nhiên nó cảm thấy giận, giận ko có lí do gì cả, giận sôi cả máu.

- Em xin lỗi, em vào trong cho hai anh chị tự nhiên.

Nó chỉ thấy muốn làm thế cho bỏ tức, muốn đi chỗ khác để đừng thấy cảnh chướng tai gai mắt là bà chị đấy đang ôm riết lấy chồng nó. Bực bội quá!

Tôi chỉ biết đứng đó nhìn vợ mình ngọ ngậy đi lên phòng, tôi đang tìm cách chiếm cảm tình của vợ mình mà. Sao giờ ra thế này đây? Đôi mắt của cô bé lúc nãy trông có vẻ rất thất vọng.

Nhưng thất vọng gì cơ chứ? Có bao giờ cô ấy dành cho tôi 1 tí tình cảm hay quan tâm đâu mà thất vọng vì tôi. Tôi đâu cần cô ấy kì vọng ình, nếu kì vọng về tôi thì chắc chắn cô ấy sẽ ko để tôi đợi cô ấy gần 5 tiếng đồng hồ mà tung tăng với người khác. Kì vọng về tôi thì chắc chắn sẽ thấy được tình cảm tôi dành cho cô ấy trong 2 tháng qua. Nhưng lúc nãy thì sao,

cô ấy vẫn để nhạc chuông bài hát đó.

” Nhớ anh, dù em bên ai

Mà sao anh ơi lòng đau khôn nguôi

Vì tình ta chia đôi giờ mình đã xa nhau rồi

Trong tim này em đắng

cay……………….”

Đúng rồi, dù bên tôi mà cô ấy vẫn thương nhớ về 1 người con trai khác thì tôi có là kilôgram nào với cô ấy đâu.

Thôi được, nếu đã ko còn gì thì níu kéo làm chi nữa, cô cứ hoàn tất 6 tháng trách nhiệm của mình còn tôi vẫn sẽ bình thường. Đếch cần tình yêu nữa, nó đau khổ và quá xa xỉ đối với tôi. Chấm hết ở đây thôi em nhé.

****

Nó mò xuống gần vách cầu thang, lén núp vào trong vách để nghe ngóng. Nó ngồi trên phòng mới 20’ mà nó cứ thấy người mình sao sao á. Chắc do tò mò thôi chứ ko có gì đâu nhỉ. Với ý nghĩ đó nên nó mới dám mò xuống thám thính tình hình chiến sự dưới lầu này đây.

Nhưng dưới nhà trống huơ, chả có ma nào cả………

- Bà hai ơi, bà hai…

Nó chạy lạch bạch xuống.

- Vâng cô chủ gọi

- Anh Trí đâu rồi bà?

- Dạ, cậu chủ đi cùng cô gái lúc nãy rồi ạ.

- Đi lâu chưa

- Cô vừa lên lầu thì họ cũng vừa đi ạ.

Tức quá, tức quá. Lúc nãy biết vậy nó ko đi lên lầu rồi, lên làm gì cho 2 người có cơ hội tò te tí te với nhau dưới đây cơ chứ.

Mà sao nó tức thế này, điên thật. Hắn là quái gì cơ chứ.

Nó hậm hực leo lên phòng, đắp chăn đánh 1 giấc cho tới tối.

1h sáng, nó giật mình tỉnh dậy. Chồng nó vẫn chưa về, làm gì mà giờ này chưa về chứ? Nó đắp chăn và ngủ tiếp dù đầu óc chả thể nào tĩnh để mà ngủ tiếp.

3h sáng, nó trở mình. Bên cạnh nó vẫn chỉ có chăn và gối, nó thấy cô đơn quá. Nó thèm cảm giác âm ấm từ người chồng nó.

5h sáng, nó ko thể ngủ tíêp nữa. Nó tỉnh dậy, lần đầu tiên nó bước ra sân để hít thở ko khí sớm mai. Cũng là lần đầu tiên chồng nó đi suốt đêm cùng 1 cô gái.

Nó cảm thấy buồn quá, ko hiểu sao nữa. Nó cũng ko biết mình đang buồn cái gì. Buồn gì thế này, buồn thì làm được gì?

Anh ấy đã đi cùng chị Lan suốt cả đêm. Họ làm gì với nhau đêm qua vậy? Họ đi đâu đêm qua thế?Anh ấy tối qua ko ngủ cùng nó, có nhớ đến nó ko?