Hợp Đồng Làm Vợ Kế

Chương 40: 40 Điều Tra Kỹ Càng


Ở trên đồn cảnh sát.

Bình Nhu hối lỗi, cô ta quỳ xuống, chắp tay cầu xin Mã Thiệu Huy tha cho mình.

Có thể nhiều lần trước Mã Thiệu Huy nhắm mắt làm ngơ, bỏ qua cho cô ta, một là vì tình cảm, hai là vì nghĩa vợ chồng.

Nhưng kể từ lúc cô ta muốn ức hiếp con trai anh và vợ hiện tại của mình, thì anh chẳng còn nhân nhượng gì nữa.

Mã Thiệu Huy lạnh nhạt, phủi tay áo, vị trí cô ta đã nắm trước đó:
- Tự ý xông vào nhà người khác, còn bạo hành trẻ con, cô tự ở trong đây mà sám hối đi.

- Không, em sẽ không như thế nữa.

Mã Thiệu Huy làm giấy tờ tố cáo Bình Nhu xâm nhập nhà trái phép.

Các vị cảnh sát là người nhà nước, tất nhiên rất rõ vị tổng tài họ Mã nổi danh này.

Mã Thiệu Huy trong mắt bọn họ luôn là người quyết đoán và lạnh lùng.

Cho dù anh ở giới tài chính, nhưng bên những người làm quân đội cũng rất rành rẽ về anh.

Ngoài anh ra, họ cũng biết cô gái đang bị bắt giam này.

Đây chẳng phải là cô vợ cũ cực kỳ nổi tiếng của anh sao?
Nghe báo chí tung tin, anh là người ly dị trước.

Hẳn là vì cô gái này không muốn rời xa giới hào môn, nên mặt dày bám víu anh, còn cố ý đột nhập trái phép nhà Mã Thiệu Huy.

Các vị cảnh sát lắc đầu ngán ngẩm.

Bây giờ vì tiền ai cũng hy sinh bản thân cả.

Họ còn xì xầm trách cứ Bình Nhu là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Bình Nhu bị lập đơn tố cáo, cô ta chính thức vào trại giam.


Nếu có người bảo lãnh thì được thả ra, còn không thì sẽ bị giam giữ hai tuần.

Cô ta gào thét cầu xin Mã Thiệu Huy đừng rời đi.

- Không....!Anh Huy....!Mã Thiệu Huy, đừng bỏ em lại đây, em rất sợ!
- Phiền phức.

Mã Thiệu Huy vứt lại hai chữ, anh nghiến răng trừng mắt nhìn Bình Nhu, sau đó xoay người rời đi.

Bóng lưng thẳng tắp kiêu kỳ, khó ai có thể sánh được với anh.

Tiếng la hét inh ỏi của ả Bình Nhu cứ vang vọng bên tai anh.

Dù đã ra khỏi cửa trụ cảnh sát mà vẫn nghe thấy được.

Ngồi vào xe riêng, âm thanh bị cắt đứt.

Anh mệt mỏi gục đầu lên vô lăng.Tiếng kèn xe tít lên một tiếng.

Trong đầu nhiều thứ phải suy nghĩ.

Vẻ mặt Mã Thiệu Huy thấm đậm sự căng thẳng.

Vết thương trên trán đau ầm ĩ.

Đầu anh bắt đầu nhức lên, trán nổi gân xanh đau đớn.

Anh vội lấy thuốc để riêng trong hộc xe, uống vài viên thuốc cho ổn định.

Kể từ khi anh bị cái tên Hạo Niên đập vào đầu, mất máu nhiều nên cần phải truyền máu vào.

Bắt đầu lúc đó là tính cách anh dần trở nên nóng nảy lạ thường, đã thế còn hay bị đau nửa đầu.

Anh có đến hỏi bác sĩ tâm lý, họ chẩn đoán có thể là do biến đổi gen máu trong người.

Dòng máu truyền vào người anh là thuộc của người có tính nóng giận, cọc cằn, có lẽ vì thế mà anh bị ảnh hưởng theo.

Mã Thiệu Huy kiệt sức ngồi trên ghế tay lái.

Đầu ngã ra tựa vào lưng ghế.

Mắt nhắm nghiền để thả lỏng cơ thể.

Anh theo bài tập của bác sĩ tâm lý mà hít thở sâu đều.

Tiếp đến là cố gắng nghĩ đến những điều vui vẻ xảy ra trong cuộc sống.

Một giây, hai giây....!Bất tri bất giác trong đầu Mã Thiệu Huy xuất hiện hình ảnh của Tiết Nhiên Ly và Mã Du.

Trong tâm trí anh hiện ra diễn cảnh hai người họ nô đùa cùng nhau.

Tiết Nhiên Ly dịu dàng dạy học cho cậu, còn cậu thì ngoan ngoãn đọc bài theo.

Bụng của cô to hơn hiện tại rất nhiều.

Có thể là bầu tầm tám tháng.

Khung cảnh của họ diễn ra rất tự nhiên và hoà hợp.

Anh theo thị giác của mình đi tới.

Tiết Nhiên Ly xoay đầu qua nhìn anh:
- Anh về rồi!
- Cha về, cha đi làm về!

Giọng nói của chính mình vang lên, vô cùng êm dịu trả lời:
- Ừm, cha đã về.

Anh đi tới hôn lên trán Mã Du, rồi quay sang hôn lên môi mềm mại của vợ mình.

Bàn tay rảnh rang xoa đứa bé trong bụng.

Bàn chân nhỏ ở trong như đáp lại anh, nhẹ nhàng đạp vào tay anh.
Cả nhà ba người cười khúc khích với nhau, diễn cảnh đúng chuẩn một gia đình hạnh phúc.

Mã Thiệu Huy đắm chìm trong giấc mộng đẹp.

Tiếng còi ở đâu đó tít lên, vô ý đánh tan mạch tưởng tượng tuyệt đẹp.

Anh mở mắt, suy nghĩ quay về thực tại.

Phía ngoài có chiếc xe đen sang trọng chạy tới ngay trước cửa đồn cảnh sát.
Cỡ tầm vài phút, bất ngờ anh thấy Bình Nhu trở ra, cô ta nhanh chóng leo lên chiếc xe đen đó.

Mã Thiệu Huy cho rằng mình nhìn nhầm, anh xoa nhẹ và căng mắt ra nhìn kỹ.

Quả nhiên là Bình Nhu.

Mái tóc rối xấu xí, chiếc váy đỏ nổi bật giữa cửa đồn cảnh sát.

Chiếc xe chạy ngang qua chỗ Mã Thiệu Huy đậu.

Anh liếc nhìn người lái xe, khuôn mặt già nua nhưng vô cùng thân quen.

Là Tiết Chính! Cha ruột của Tiết Nhiên Ly.

Tự dưng nhớ đến điểm quan trọng của sự việc vừa xảy ra.

Rõ ràng nhà anh có mật mã kỹ càng.

Sau lần cuối Bình Nhu đến đó, anh đã thay đổi mã khoá.

Ngoại trừ gia đình và chị Vân là người ngoài, thì sẽ không có ai biết được.

Lòng ngổn ngang rất nhiều cảm xúc.

Mã Thiệu Huy lấy điện thoại ra gọi cho cha mình.

Mã Trung Kiên nhanh chóng bắt máy:
- Cha đang ở đâu? Tiết Chính có đi cùng không?
Bên đầu dây nổi lên cơn thịnh nộ:

- Ăn nói hàm hồ, ông ấy là cha vợ của con, là ông sui của cha, không được nói thẳng tên khai sinh của người lớn ra như thế.

Mã Thiệu Huy chậc miệng.

Anh gạt bỏ lời dạy dỗ không cần thiết của Mã Trung Kiên.

Giọng điệu anh gấp rút hỏi:
- Ông ấy có đi cùng cha không?
- Không có.

Mấy nay anh sui xin nghỉ việc, nghe bảo là đi tảo mộ gì đó.

Bộ không nói với Nhiên Ly à?
- Vâng, con biết rồi.

Mã Thiệu Huy nhanh chóng tắt máy.

Ánh mắt đầy sự suy tư.

Vài phút sau mới có động tĩnh trở lại, anh gọi cho thư ký riêng, vội nói:
- Điều tra kỹ giúp tôi người tên Tiết Chính, ông ta còn là tài xế của cha tôi đó.

Ngoài ra vẫn còn mối quan hệ gần đây của Bình Nhu.

Điện thoại truyền ra tiếng "Vâng" của thư ký.

Mã Thiệu Huy cúp máy, anh đánh tay lái quay về nhà nhanh chóng.

Tạm thời trước mắt không thể nói việc này cho Tiết Nhiên Ly nghe được.

Anh kín miệng lái xe trở về nhà.

Bản thân còn cố ý tìm mua chút đồ ăn vặt để dỗ dành Tiết Nhiên Ly và Mã Du.

Chắc bọn họ đã bị kinh sợ rất nhiều.