Hợp Đồng Làm Vợ Kế

Chương 30: 30 Tôi Chẳng Nhớ Gì Cả!


Tiết Nhiên Ly an toàn được đưa về đồn cảnh sát.

Họ rót cho cô ly nước ấm, nữ cảnh sát vỗ về an ủi cô.

Chân bị trật và vết thương sau gáy cũng được xử lý, băng bó tỉ mỉ.

Cũng may trên đường này vắng, nhưng camera giám sát rất nhiều.

Là điểm du lịch được săn đón, cho nên quần đảo Landy nào dám để các hành khách xảy ra sự việc đáng tiếc.

Trong lúc coi camera giám sát, bọn họ phát hiện điểm bất thường.

Cô gái nhỏ bị tên đàn ông thô kệch lôi kéo kinh khủng.

Nhận ra sự việc có biến động.

Trụ sở cảnh sát phân công người, gấp rút lên xe tìm đến chỗ Tiết Nhiên Ly.

An ủi được lúc lâu.

Nữ cảnh sát hỏi Tiết Nhiên Ly:
- Cô đang ở khách sạn nào, người thân có đi cùng không? Chúng tôi sẽ liên lạc giúp cô.

Nghe họ nhắc đến liên lạc người thân.

Tiết Nhiên Ly giọng run lấp bấp trả lời.

Chỉ là....!Lời muốn thốt ra thì không biết phải nói gì.

Cô giật mình trợn mắt nhìn chị cảnh sát.

Vẻ mặt ngơ ngác vô thức dùng tiếng nước mình:
- Tôi....!Người thân...!Là ai? Sao tôi không nhớ, không nhớ được gì cả.

Tiết Nhiên Ly ôm đầu hoảng sợ.

Nước mắt rơi liên tục.

Đầu óc trống rỗng chẳng nhớ nổi mình là ai! Ngay cả người thân cũng không nhớ được.


Rõ ràng khi chị cảnh sát hỏi về gia đình, trong tâm trí Tiết Nhiên Ly xuất hiện ngay một cái tên.

Nhưng lúc tính nói ra thì cái tên ấy như hơi sương, vụt một cái liền biến mất không chút tâm hơi.

Tinh thần dần trở nên bất ổn, Tiết Nhiên Ly run rẩy, tay đập vào đầu muốn nhớ ra điều gì đó rất quan trọng.
Các vị cảnh sát cũng chẳng thúc ép cô.

Họ nhẹ nhàng an ủi cho cảm xúc Tiết Nhiên Ly bình ổn trở lại.

Trong thời gian đó, cảnh sát tranh thủ thời gian đi thẩm vấn tên tài xế bất lương kia.

Ông ta vốn dĩ là kẻ vừa bị thất nghiệp, kinh tế khó khăn gây áp lực cho ông ta, khi nhìn thấy có cô gái trẻ đứng ở bệnh viện nên nổi lòng tham.

Ban đầu vừa muốn cướp tiền, nhưng lại thấy Tiết Nhiên Ly trẻ đẹp, trắng trẻo.

Sẵn tiện giải toả áp lực đang bủa vây lấy mình.

Nên ông ta sinh ra lòng dục vọng, muốn cưỡng thân cô gái.

Cảnh sát thẩm tra ra được địa chỉ ban đầu mà Tiết Nhiên Ly muốn tới.

Phía bên họ nhanh chóng liên hệ qua bên khách sạn du lịch Davans.

Mặt khác ở phía bên Mã Thiệu Huy.

Anh nằm trên giường trằn trọc trở mình không ngủ được.

Lòng cứ cảm giác bất an.

Lại nghĩ chắc vì Tiết Nhiên Ly phản bội mình nên trong người bực dọc.

Liên tục nằm không yên, điện thoại bị quăng một góc đổ chuông lên, bất ngờ phá tan bầu không khí tĩnh mịch trong phòng tối.

Lần mò theo ánh sáng để nhặt điện thoại.

Mã Thiệu Huy thấy mẹ gọi đến.

Hẳn đang thăm dò tình hình của hai người.

Anh khó chịu nhíu mày.

Tay bấm nút nghe máy:
- Con nghe.

- Nhiên Ly xảy ra chuyện rồi!
Mã Thiệu Huy cười khinh bỉ, đi chơi với đàn ông, chắc xảy ra vấn đề trên giường rồi.

Quả nhiên lẳng lơ như hệt Bình Nhu khi đó.

- Cô ta thì có gì mà để mẹ lo.

- Trời ơi, thằng con trời đánh này.

Nhiên Ly bị bắt cóc rồi.

Mau tìm con bé về nhanh.

Mã Thiệu Huy rề rà không muốn đi, sợ lỡ như ảnh hưởng chuyện tốt của cô thì sao.

Nhưng tâm trạng thực sự cứ khó chịu khác thường.

Anh đành mượn tạm xe của khách sạn đi tìm đến bệnh viện mà Bình Nhu đã đi.

Đến đó, anh đưa điện thoại cho y tá hỏi về ông bác sĩ đứng cười nói với Tiết Nhiên Ly trong hình.

Viện trưởng may mắn nay trực luôn ca tối Dần dần Mã Thiệu Huy thấy có vấn đề không ổn xảy ra.


Nghe thấy Mã Thiệu Huy hỏi về Tiết Nhiên Ly, viện trưởng nhíu mày lắc đầu nói:
- Tôi không rõ nữa.

Nhưng sau khi ăn cơm cùng mọi người ở đây, thì cô ấy đã bắt xe về rồi.

Tính tới giờ thì cũng phải tầm năm tiếng trôi qua.

Mã Thiệu Huy vò đầu bức tóc, miệng mắng một câu:"Chết tiệt!".
Ngồi trên xe đi tìm tới đồn cảnh sát báo tin nguy cấp.

Vừa đi anh vừa hận bản thân ngu ngốc.

Đã trải qua một phần ba cuộc đời, vậy mà chỉ vài bức hình là đã tự suy diễn câu chuyện.
Nếu như Tiết Nhiên Ly có chuyện gì xảy ra, anh sẽ ân hận cả cuộc đời.

Tay nắm chặt vô lăng đến mức khớp tay trắng bệch.

Trán nổi gân tức giận chính mình.

Trái tim như treo ngược lên cây cao, sợ bão tố đẩy đưa qua là sẽ rơi xuống mất.

Điện thoại ting ting thông báo.

Là từ phía trang web của khách sạn Davans.

Khách du lịch đặt chỗ ở đây thì phải bấm theo dõi trang web, chủ yếu là để thông báo tin tức với khách du lịch, trách xảy ra việc lạc người hay gì đó.

"Khách sạn Davans thông báo: Người nhà ai có mất tích người phụ nữ đang mang thai, thì xin hãy đến trụ sở cảnh sát XxX để đón về.

Xin được phép thông báo với tất cả mọi khách du lịch ạ."
Phụ nữ mang thai? Không nghĩ ngợi gì nhiều, anh đạp chân ga tăng tốc đến ngay trụ sở cảnh sát.

Cho dù không phải là cô thì anh vẫn sẽ thuận tiện báo tin mất tích.

Tiết Nhiên Ly ngồi bó gối, một tay ôm bụng bảo vệ sinh mạng kỳ diệu trong người.

Cô chẳng thể nhớ nổi nơi ở của mình ở đâu cả, nhưng điều cô nhớ nhất chính là bản thân đang làm mẹ, và đứa con chỉ mới gần 4 tháng trong bụng.

Thân nhiệt lạnh lẽo, khoác cái chăn dày cộm vẫn không giúp ích được gì.

Cảnh sát để cô yên một góc, sợ làm phiền sẽ ảnh hưởng thêm về mặt tâm lý.

Sau khi phát thông báo cho bên khách sạn Davans được hai mươi phút.

Phía bên ngoài có tiếng xe thắng két chói tai.

Chàng thanh niên điển trai cao ráo, quần áo hơi xộc xệch hấp tấp chạy vào đồn cảnh sát.

- Xin lỗi, tôi tới tìm người phụ nữ mang thai đi lạc.


- Anh có thể cho tôi biết danh tính và xác minh người đó được không.

Mã Thiệu Huy vội lấy điện thoại ra, đưa cho bọn họ xen bức ảnh mà anh chụp cho cô ở vườn cây hôm qua.

- Cô ấy là Tiết Nhiên Ly, khách du lịch đến đảo Landy.

Các cảnh sát xác mình xong.

Nữ cảnh sát đi vào phòng riêng dẫn Tiết Nhiên Ly ra.

Cô vừa đi vừa mơ màng về thân phận của mình.

Lòng mang ý cảnh giác nắm chặt cái mền phủ trên người.
Ra đến bên ngoài, Tiết Nhiên Ly nhìn thấy người đàn ông quen thuộc.

Cô giật mình nhớ ra cái tên mình đã quên trong phút chốc.

- Mã Thiệu Huy.

Cô bước chân cà nhắc vội vã lao đến ôm anh.

Lần này anh không né tránh, hai tay dang rộng ôm lấy cả cơ thể bé nhỏ đang run bần bật.

Anh vuốt tóc cô, giọng điệu nhỏ nhẹ nói:
- Xin lỗi, tôi tới trễ rồi.

Em ổn cả chứ?
- Ô..ổn.
Tiết Nhiên Ly lấp bấp gật đầu.

Nước mắt chảy ra thấm ướt một khoảng trên áo anh.

Mã Thiệu Huy chẳng trách cứ gì, anh dịu dàng vỗ tấm lưng mảnh khảnh.

Đầu vùi xuống mái tóc rối loạn của cô.

Bàn tay anh chạm vào vết thương sau gáy, tim như cứa một dao, nổi bứt rứt tràn ngập trong lòng.