Hợp Đồng Dracula

Chương 39: 39 Nhờ Con Dạy Dỗ Nó Thay Ta


Không nằm giữa trung tâm thành phố náo nhiệt như La Sol, cũng không nguy nga tráng lệ như dinh thự tử tước Richards, nơi ở của ngài bá tước là một toà lâu đài có phần cũ kĩ cách xa ngoại ô London.

Harumi theo chân người đàn ông mặc Âu phục đi dọc hành lang, xuyên qua bức tường trắng phủ dây thường xuân xanh mướt.
Trên suốt đoạn đường đến đây, cô đã tự đặt rất nhiều câu hỏi, suy xét rất nhiều khả năng có thể xảy ra, nhưng vẫn không hiểu nổi lí do bá tước muốn gặp mình.

Đã vậy ông còn có vẻ như biết khá chính xác cô đang làm gì, ở đâu.

Có nghĩ thêm cũng không ích gì, chi bằng đến một lần xem sao.

Harumi nhìn dãy vườn hoa tuyệt đẹp chạy dọc hai bên lối đi, phía cuối sân vườn bày một chiếc bàn tròn, là kiểu tiệc trà đặc trưng của Anh Quốc, ngài bá tước đang ngồi đó đợi cô.

"Thưa ngài, tiểu thư đến rồi ạ."
"Được rồi, tất cả lui ra hết đi."
Harumi rụt rè nhìn người đàn ông trước mặt, cúi người chào ông.
"Chào ngài bá tước ạ..."
"Đừng gọi ta là bá tước, mau ngồi đi."
Ông duỗi tay, tự mình rót trà vào cái tách trên bàn.

Lúc này mới đưa mắt sang nhìn Harumi một chút, ánh mắt xanh biếc dù không mang theo cảm xúc gì cũng đủ làm cô vô thức chột dạ.

Harumi nắm chặt hai tay trước đùi, ra sức cáu chúng vào nhau để giữ chút bình tĩnh trước người đàn ông quyền lực này.

Đã lâu mới gặp lại, người này vẫn cho cô cảm giác kính sợ như lần đầu tiên.

"Chắc là con đang có nhiều chuyện muốn hỏi ta lắm."
"Dạ không ạ, con..." - Harumi lúng ta lúng túng, cô còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra nên không dám hé môi đáp lời ông.

"Thời gian qua có vất vả lắm không? Sống một mình ở London cũng không dễ dàng."
"Dạ?"
Bá tước uống một ngụm trà, dời ánh nhìn sang khóm hoa đằng xa, như cố tình giảm bớt cảm giác lấn át cho cô gái trước mặt này.

"Ta già rồi, cũng không muốn can thiệp nhiều vào chuyện của bọn trẻ đâu, Shenri nó cũng không thích.

Nhưng mà, nhìn hai đứa cứ như thế sao lão già này có thể an tâm mà về hưu đây?"
Harumi sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, sự điềm tĩnh và ổn trọng toát lên từ người đứng đầu gia tộc, phảng phất như ông đã biết hết tất cả mọi chuyện, không những thế còn rõ ràng mọi thứ hơn chính bản thân cô.
"Bá tước, ngài...từ khi nào mà...?" - Sắc mặt cô thoáng chốc trở nên trắng bệch.
Ngài bá tước nhìn cô, bật cười khe khẽ.


"Cứ coi như là ngay từ đầu đi, cuộc hôn nhân hoàng tộc lại được quyết định trên một tờ hợp đồng, sao ta có thể không biết được chứ?"
Harumi giật thót tim, run rẩy đến không nói nên lời, chỉ biết trân trân nhìn ông.

Hoá ra tất cả mọi chuyện đều không thể qua được đôi mắt xanh thẳm của người đàn ông này.

"Ta đùa thôi, đừng sợ." - Ông lại uống thêm một ngụm trà, thần thái dễ chịu, ánh mắt nhìn cô cũng không còn mang theo sự uy nghiêm đáng sợ như trước.

"Ta cũng chưa có cơ hội được nói chuyện với Shenri, thằng nhóc đó vừa cố chấp vừa cứng đầu, nên đành nhờ con dạy dỗ nó thay ta vậy."
Harumi thẳng thắn thừa nhận với ông: "Bọn con kết thúc rồi, thưa ông."
"Con có chắc với điều mình vừa nói không?" - Bá tước cong khoé môi, thẳng thừng như thể ông có thể dễ dàng nhìn thấu tâm trí cô chỉ với một cái liếc mắt.

Harumi lập tức nghẹn lời.

"Shenri từ bé đã luôn như thế, chỉ cần là chuyện nó muốn, nó sẽ quyết tâm làm đến cùng, dù sau đó có phải một mình gánh vác hậu quả đi chăng nữa.

Nên ta rất không hài lòng đức tính này của nó..."
...
Buổi trà chiều hôm đó, Harumi không nhớ rõ là mình có thật sự uống qua hớp trà nào không.

Nghe nói trà ở lâu đài bá tước Williams là loại được chọn lọc kỹ càng nhất thế giới, Harumi nghĩ lần sau nếu còn cơ hội, cô sẽ thật sự thưởng thức tách trà đó đàng hoàng hơn.
Cô đã rời khỏi lâu đài cũ kỹ in hằn dấu vết năm tháng, mang theo toàn bộ những lời mà bá tước đã nói riêng với mình cô.

Thậm chí rất nhiều năm sau này, cô cũng không thể nào quên được buổi trò chuyện ngày hôm ấy.

Cuối cùng thì Harumi cũng có mục tiêu cho mình - thứ mà cô vẫn mãi tìm kiếm ngày này qua ngày khác, một mục tiêu rõ ràng sau khi hoàn thành xuất sắc dự án lần này.
Nhưng cô không ngờ được rằng, dự án còn chưa hoàn thành, mục tiêu còn chưa thực hiện được một chút nào, cô đã gặp lại hắn trong tình cảnh như thế.

"Bá tước, ngài không nói cho tiểu thư biết chuyện thiếu gia đang ở London ạ?" - Người hầu thân cận nhẹ nhàng đỡ lấy ông, vừa nhìn theo bóng lưng Harumi khuất dần nơi góc hành lang khu vườn.

"Nếu đã có duyên phận, dù là nơi này hay nơi khác, hai đứa nó cũng sẽ gặp lại nhau thôi.

Ta đã hoàn thành bổn phận của mình rồi, chuyện còn lại cứ để số mệnh định đoạt đi."
"Vâng, trời lạnh rồi, tôi đưa ngài vào trong nghỉ ngơi."
- ----------------------------------
Reyal đi qua đi lại trong phòng khách rộng lớn nhưng vắng lặng đã gần hai mươi lần, nó cầm máy chơi game trên tay, lại quăng xuống rồi tiếp tục đi tới đi lui, hành động như một con robot bị chập mạch.
"Còn đi thêm một vòng nữa, tôi sẽ trực tiếp nhốt cậu vào phòng ngủ."

Shenri tựa người bên sofa, nhàm chán lật tờ báo trong tay, sắp không chịu nổi sự phiền phức của ôn con này mà lạnh lùng lên tiếng.

"Anh trai à, anh thì hay rồi, ngày nào cũng tự do chạy nhảy chơi bời, tôi thì sao chứ? Tôi chán sắp chết rồi đây này!"
Shenri không thèm để ý đến nó.
Thằng nhóc nằm dài ra sofa vò đầu bức tai "Chẳng bằng anh đưa tôi trở về đi, tôi thà ở dinh thự Dracula đó còn hơn bị giam lỏng trong chính căn nhà của mình."
Shenri giả vờ không nghe thấy, làm như rất chăm chú đọc tờ báo cực kì vô vị kia.
"Nhắc Dracula mới nhớ, anh ở đây như vậy còn công chúa thì sao hả? Ai tìm công chúa về cho tôi?"
...
"Anh thật sự để chị ấy cứ như vậy đi mất sao? Tôi bắt đầu nhớ những ngày có chị ấy bên cạnh rồi, khi đó yên bình biết bao..."
Cuối cùng hắn cũng bỏ tờ báo trên tay xuống, ánh mắt lạnh lẽo chuyển lên người Reyal.
Trong cơn ngột ngạt uất ức muốn phát điên, thằng nhóc quả nhiên không biết sợ là gì nữa, nó thẳng thừng trừng lại hắn không một chút kiêng dè.

Rồi bộ não vốn khôn ranh của nó đột nhiên hoạt động hết công suất mà loé lên một ý tưởng.

Rey nhếch môi, nở nụ cười xấu xa sán đến bên người Shenri.

"Anh trai, tôi chợt nhớ ra là tôi có cách để gặp được chị ấy, anh có muốn trao đổi cùng tôi không?"
Shenri búng trán nó, "Tránh ra, chỉ bằng một thằng nhóc như cậu sao?"
Rey không hề nổi cáu mà trái lại còn cười tươi hơn.

"Được thôi, để rồi xem một lát nữa ai là người phải xuống nước năn nỉ tôi?"
Thằng nhóc nhảy xuống khỏi sofa, nhanh chân chạy ra ngoài tìm kiếm thứ gì đó một phen, trong sự ngơ ngác của Shenri, nó cầm theo chiếc điện thoại chẳng biết thó từ đâu ra, quay lại xoè tay trước mặt hắn.

"Đưa số của công chúa đây."
"Để làm gì?"
"Rồi anh sẽ biết." - Rey cười đến rạng rỡ.

- -----------------------------------
"Harumi, sắp đến lượt chúng ta rồi kìa, chị thật sự sẵn sàng chưa đấy?"
Elyan nhìn sinh viên trên sân khấu đã thuyết trình được phân nửa, rất lo lắng cho bà chị kế bên này.

Tính tình người này không được tốt, đối diện giáo sư và toàn bộ học viên của khoa thiết kế đông đúc, chỉ sợ cô không giữ được bình tĩnh mà lật đổ công sức cả tháng qua.

Nếu thành công, khoa thiết kế đại học London sẽ tài trợ toàn bộ chi phí cho bộ sưu tập lần này, chính thức bắt tay cùng Izayoi, hoàn thành xuất sắc dự án của bọn họ.
Harumi tất nhiên không để chuyện thất bại xảy ra.


"Tôi sẵn sàng hơn bao giờ hết."
Đúng lúc này điện thoại trong túi rung lên vài tiếng, là một dãy số hoàn toàn xa lạ, cô vốn không định nghe máy nhưng có một linh cảm gì đó thôi thúc, buộc Harumi len lỏi ra khỏi đám đông.

"Tôi đi nghe điện thoại một chút, sẽ quay lại ngay."
"Cái gì, lúc này còn đi đâu nữa hả? Này Harumi!"
"Alo, Harumi nghe ạ."
Đầu dây bên kia im lặng trong vài giây, rồi một giọng nói trong trẻo không dễ nhầm lẫn với ai vang lên.

"Công chúa, là tôi đây."
"Rey?" - Cô kinh ngạc, không hề nghĩ rằng thằng nhóc sẽ gọi cho mình đột ngột thế này.

"Công chúa..." - Rey cố ý mở loa ngoài, cặp mắt sắc sảo của nó đảo lên người Shenri, nhướn mi đầy tự đắc, "Tôi chợt nhớ ra chị còn nợ tôi một chuyện, chị nói rằng sẽ đáp ứng bất cứ thứ gì tôi muốn đúng không?"
Harumi cố gắng tách xa khỏi đám đông náo nhiệt xung quanh, đổi tay cầm điện thoại, rất có trách nhiệm với lời hứa của mình.
"Chị nhớ mà, em đã nghĩ ra điều kiện đó chưa?"
Rey sợ rằng khoảng cách không đủ để Shenri nghe thấy, nó mỉm cười xấu xa cầm điện thoại đi đến đối diện ánh mắt hờ hững của anh trai, dùng bộ dạng thiếu đòn nhấn mạnh từng chữ một.

"Tôi muốn một cuộc hẹn, chúng ta gặp nhau đi."
Một đợt âm thanh ồn ào huyên náo truyền ra từ phía cô, sinh viên kia vừa hoàn thành bài thuyết trình, dưới sân khấu mọi người liên tục vỗ tay chúc mừng vô cùng sôi nổi.

Harumi lại xuyên vào đám đông, vội vã nói vài câu vào điện thoại.
"Được thôi, nhưng hiện tại thì chưa thể, khi nào chị về thành phố Y chúng ta gặp nhau nhé."
"Khoan đã, chị đang ở đâu thế?"
Bên kia dường như có người gọi tên cô, đường truyền bắt đầu ngắt quãng không ổn định.

"Ở London.

Số này của em đúng không? Chị đang bận chút việc nên nhắn em sau nhé, chào Rey."
Chỉ còn lại từng hồi tút tút vang lên, cô đã cúp máy.

Rey: "Công chúa vừa nói...London?"
Shenri không trả lời nó, nhưng khuôn mặt nhàn nhạt vạn năm không đổi của hắn cuối cùng cũng hiện lên chút cảm xúc ngỡ ngàng.

Biết rằng cô không ở thành phố Y, nhưng hắn không nghĩ đến chuyện người này đang ở đây, không phải nơi nào khác mà là London - mảnh đất hắn nắm trong lòng bàn tay này.

Shenri nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay Rey.

"Anh nhìn gì thế? Á à tôi biết anh đang nghĩ gì rồi, đừng có mơ." - Thằng nhóc ôm chằm chiếc điện thoại vào lòng, bất giác lùi ra xa mấy bước.

Chỉ bằng một cái liếc mắt, nó có thể đại khái hiểu được tên Dracula đáng sợ này đang muốn làm gì.

Thế nhưng...
Shenri thản nhiên cho một tay vào túi quần, đứng dậy khỏi sofa chuẩn bị rời đi.


"Vừa rồi tôi nghĩ, mình có thể nói vài câu để tử tước sớm cho cậu ra ngoài..."
"Aaa, anh trai à đừng đi, tôi nhớ ra mình bị cấm dùng điện thoại đến năm 12 tuổi, nên cái này cho anh đó!"
Shenri nhấc tay gọn gàng chụp lấy chiếc điện thoại nó vừa ném sang, rồi quay lưng đi mất.
"Shenri, anh nhớ giữ lời đó nhé!"
- ------------------------
Hắn trở về phòng, khoanh tay tựa vào đầu giường rồi cứ như thế ngồi nhìn chiếc điện thoại đang nằm im ắng trên bàn.

Bất tri bất giác, vậy mà hắn đã nhìn đến tối.

Chắc là ông trời cũng cảm động trước sự kiên nhẫn đến ngu ngốc của thiếu gia đây, màn hình cuối cùng cũng bật sáng.

Shenri nhướn mi, không hề vội vã chộp lấy mà từ tốn cầm điện thoại lên, liếc qua dòng tin nhắn chỉ vỏn vẹn vài chữ.

【 Xin lỗi Rey, chị vừa xong việc, dạo này hơi bận nên khi nào về nước chị sẽ đến học viện tìm em, đảm bảo giữ lời nhé! ☺ 】
Shenri đọc đi đọc lại tin nhắn vài lượt, hắn ngơ ngẩn hồi lâu, màn hình cứ sáng lên rồi lại tắt, rồi lại sáng lên mấy lần như thế.

Trước giờ có chuyện gì hắn sẽ trực tiếp gọi điện chốt vấn đề trong một hai câu, tuyệt đối không phải người sẽ cầm điện thoại chat chit suốt ngày.

Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.

【 Ở London làm gì? 】
Harumi tựa đầu vào cửa kính xe bus, sau một ngày đầy mệt mỏi mà suýt ngủ quên trên xe, thông báo khe khẽ của tin nhắn như lôi cô dậy từ cơn mơ màng.

Cô mở hộp thư, không khỏi thở dài vì thằng nhóc này vẫn nói chuyện cộc lốc như cũ, không biết khi nào tiểu thiếu gia mới chịu trưởng thành một chút đây?
【 Chị có một vài dự án thiết kế trang phục, nói em cũng không hiểu đâu, chờ khi nào gặp nhau chị kể em nghe.


Shenri ngước mắt nhìn quyển lịch trên bàn, ngón tay thon dài chậm rãi gõ từng chữ.

【 Cuối tuần? 】
【? Khi đó chị chưa về kịp đâu Rey...!】
【 Không cần.


Harumi trợn mắt nhìn màn hình, thằng nhóc thường ngày không ngừng thao thao bất tuyệt, vậy mà có thói quen nhắn tin trong hai chữ ư?
Cô còn chưa kịp trả lời, tin nhắn tiếp theo rất nhanh đã đến.
【 Tôi sẽ đến London.


END CHAP.