Hợp Đồng Ba Năm Yêu Đương

Chương 8: Phiên ngoại

Editor: Chow 

Món quà ông nội tặng nhân dịp sinh nhật là máy tính. 

Trong thời đại vẫn bị thống trị bởi Nokia, máy tính để bàn còn hiếm, song nó không hiếm đối với gia đình họ Khúc đã làm ăn kinh doanh giàu có qua nhiều thế hệ. 

Khúc Phiếm chín tuổi tò mò nhìn màn hình chiếc máy tính vừa được lắp mới tinh trong phòng ngủ, không dám ngắm nhiều hơn một lần. 

Quả nhiên một lát sau ông nội đi vào, nở nụ cười hiền hậu chất phác, nói: “Tiểu Phiếm, đây là quà sinh nhật tặng con. Thế nhưng con không thê mê muội tới mất ý chí, máy tính này không được dùng để chơi game, chỉ được dùng để học tập.” 

Nhóc con chín tuổi có thể hiểu rõ thành ngữ “mê muội tới mất ý chí” sao? 

Khúc Phiếm thấy bạn cùng trang lứa của mình có thể không thể, nhưng nhóc không thể không thể. 

Nhóc gật đầu với ông Khúc, gương mặt non nớt biểu lộ ra vẻ thành thục không hợp tuổi, đáp: “Thưa ông, con hiểu ạ.” 

Ông Khúc rất hài lòng với thái độ của nhóc: “Ngoan lắm, hôm nay sinh nhật con nên con không cần đi học lớp toán Olympic, buổi chiều học phụ đạo xong con có thể xuống tầng ăn bánh kem.” 

Trong lòng Khúc Phiếm hoan hô nhảy nhót, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì, ngoan ngoãn nói dạ. 

Không ngờ những gì ông Khúc nói sau đó lại như dội một chậu nước lạnh lên người nhóc, dội đến mức tim nhóc lạnh thấu: “Đương nhiên tối nay không học, tối mai học bù.” 

Khúc Phiếm vô cùng kinh ngạc, khó có thể giả vờ trưng vẻ thành thục nữa: “Nhưng mà, mai mười một giờ con mới tan học, với cả toán olympic rất khó, con không nghĩ học lâu được như thế.” 

Nụ cười của ông lão thu lại, giọng nói lạnh lẽo nghiêm nghị: “Con vẫn chưa đủ ưu tú, nếu con không chịu nỗ lực thì sẽ có cả tá người siêu việt hơn con.” 

Vậy khi nào mới đủ ưu tú? 

Ai thích mình siêu việt, cứ siêu việt đi, có sao đâu. 

Ông nội nói, giờ nỗ lực phấn đấu để sau này thu hoạch thắng lợi, niềm vui vào khoảnh khắc đó là đáng giá để bất cứ kẻ nào dành ra đủ tâm huyết có được, mà con đường thành công đối với kẻ mạnh vĩnh viễn cô đơn, con phải học được cách tự lập tự cường. 

Lên lớp một, học nhảy lớp, giành huy chương vàng các cuộc thi,… Hết thảy đều là cái thành công theo lời ông nội nói, nhưng mỗi lần Khúc Phiếm đứng trên sân khấu nhận giải thưởng đều không cảm nhận được sự đáng giá cho số thời gian rảnh mà nhóc đã bỏ ra để đổi lấy. 

Thời gian nhóc có thể dùng để đi chơi với bạn bè bị ông nội chiếm lấy dùng để rèn luyện kĩ năng giao tiếp, học cách trở nên thật tinh tế trước mặt mọi người. 

Khúc Phiếm không thích vậy. Nhưng giống những gì ông Khúc nói, phải đuổi theo mục tiêu càng gian nan hơn. 

Bởi mãi không thể cảm giác được cái gọi là “sung sướng vì thành công”, càng ngày nhóc càng không hiểu ý nghĩa của tất cả những chuyện mình đã làm. 

Dù lần nào cũng như lần nào, lần nào cũng hoàn toàn thất vọng. 

Mười sáu tuổi, Khúc Phiếm thi đỗ một trường đại học cách xa nhà. 

Năm ấy, giới trẻ đua nhau nhuộm, uốn tóc, ra ngoài với đủ kiểu tóc ngắn dài với các loại màu; chụp ảnh đa số là ảnh đen trắng, hay thích trưng biểu cảm suy sút chán đời; biệt danh trên mạng thường dùng mấy cái ký hiệu không đọc ra tên, nội dung đăng lên đa số đều là đau xót về tuổi trẻ. 

Người ở xa, trói buộc của ông Khúc đối với hắn ít nhiều cũng bớt đi một tí. Hôm đó kết thúc buổi học quân sự là vào thứ sáu, phòng ký túc bốn người hứa với nhau sáng hôm sau sẽ đi nhuộm tóc, dĩ nhiên cũng mời Khúc Phiếm cùng đi. 

Lý do của bạn cùng phòng nói rất đơn giản: “Nhóc con sao lại chưa bao giờ nghe qua kiểu tóc của anh đây chứ, để bọn anh dạy nhóc!” 

Tuổi của mấy tên bạn cùng phòng đều lớn hơn hắn, mà hắn cũng không có ý tứ muốn từ chối, thế là hôm sau bốn người vừa cười đùa vừa đi đến tiệm làm tóc. 

Sau khi nhuộm một mái đầu thành màu tím kết hợp với xám, Khúc Phiếm chăm chú nhìn mình trong gương. 

Sự thành thục không hợp tuổi đã biến mất trên gương mặt ngây ngô của thiếu niên, và cảm giác ổn trọng mà một người mới mười sáu tuổi không nên có đã hoàn toàn bị kiểu tóc có thể nói là quái dị biến ẩn đi mất. 

Hình tượng mới lạ, cũng không kém phần xa lạ. 

Hắn không biết sau khi nhìn thấy mình như này, ông Khúc sẽ có phản ứng thế nào, hắn cũng không muốn suy xét cho suy nghĩ của ông. Hắn chỉ biết sau khi nhìn thấy bản thân với một dáng vẻ khác hoàn toàn quá khứ, tận sâu dưới trái tim hắn, hắn thấy vui. Phảng phất như thể đã thoát khỏi xiềng xích, một thứ gì đó khe khẽ nảy sinh trong lòng từ tâm thất tản ra các đường mạch máu lan truyền khắp tứ chi. 

Đội trưởng của nhóm ngậm điếu thuốc như ngậm que kẹo, cầm điện thoại hỏi QQ Khúc Phiếm. 

Khúc Phiếm đọc một dãy số, không lâu sau cái tên nick yêu cầu trở thành bạn tốt hiện lên trên màn hình khiến hắn phải ghé mắt nhìn. 

— Ồ | Chuyển hình && ~ Em* 

*Gốc là 莪|冩&&~妳. Tui không biết để z đúng chưa nữa:’)) Ai đó thấy sai thì cmt nhắc tui cho tui sửa nha ;-; Thấy 莪 như tên một loại thực vật ý:’))

Hắn chỉ vào nickname, hỏi: “Có ý nghĩa gì vậy?” 

“Ha ha ha, chẳng có gì cả, đặt chơi thôi.” 

Khúc Phiếm liếc mắt nhìn tên nick quy củ “Khúc Phiếm” của mình, hỏi ý kiến sửa nickname với bạn cùng phòng. Ba người lên mạng tìm cho hắn mấy cái tên như “— tuyệt tâm tước ẩn @—”, “The only⌒ hư ảo の hứa hẹn”, “Khó lường の,, mà yêu”, “Kiêu ngạo ┗| tuyệt le tình ~”. Toàn là mấy cái nhảm nhí vô nghĩa, nhưng Khúc Phiếm lại thấy cực kỳ thú vị, cuối cùng hắn chọn “Khó lường の,, mà yêu” làm tên QQ, tâm trạng rất hưng phấn. 

Bọn họ đã lập một nhóm chat cho phòng ký túc, tên là “ONLY| nước mũi *”. 

Kể từ đó, Khúc Phiếm được trải nghiệm rêu rao khắp nơi đủ kiểu hình tượng mình chưa bao giờ thử, trong lòng hắn là sự tự do cùng hạnh phúc đã bị đoạt mất từ lâu. 

Cho đến tận tháng mười. 

Kỳ nghỉ kéo dài bảy ngày, ông Khúc luyến tiếc phải bỏ lỡ cơ hội tốt để giáo dục cháu trai, vậy nên nhân lúc Khúc Phiếm tan học, ông gọi điện đến yêu cầu hắn nhanh chóng sắp xếp hành lý chuẩn bị về nhà. 

Khúc Phiếm cúp máy xong trầm mặc hồi lâu, chung quy vẫn chấp nhận số phận, trở về phòng ký túc, sắp xếp vali, chờ xe người nhà tới đón. 

Hắn cũng chẳng mấy ngạc nhiên khi thấy ông Khúc tức giận trước mái tóc màu đỏ cùng chiếc quần rách gối, xuống tay tát hắn. 

Sau đó cha tiến lên giữ chặt ông nội, nhẹ giọng dỗ dành ông, mẹ nhanh chóng kéo hắn đi tới tiệm làm tóc nhuộm đen lại, rồi vào cửa hàng quần áo mua một bộ quần áo bình thường. 

Trên đường đi, Khúc Phiếm nói với mẹ: “Con thích dáng vẻ hiện tại.” 

Mẹ hắn nhíu mày, đáp: “Mẹ và cha con không ý kiến, con thích ăn mặc như nào cũng được, nhưng mà ông nội con thì không. Hơn nữa, sau này con chính là người tiếp quản tập đoàn, có nhiều lúc không thể mặc như thế được. Con cũng lớn rồi, có một số lời nên nói hay không, có một số việc nên làm hay không bản thân con tự rõ.” 

Khúc Phiếm im lặng. 

Thật ra mười sáu năm qua, rất nhiều điều hắn muốn nói mà chẳng có cơ hội được nói. 

Cuối cùng hắn theo mẹ về nhà, vẫn không tránh được trận đánh đau của ông Khúc. 

Tối hôm đó khi đi tắm, Khúc Phiếm treo vòi hoa sen trên tường, mặc dòng nước chảy dọc từ đỉnh đầu xuống dưới. 

Cha mẹ đam mê mỹ thuật, vừa không muốn vừa không có năng lực kế thừa gia nghiệp. Một cái công ty Khúc thị to như vậy lại chỉ có thể được kế thừa bởi hắn – huyết mạch duy nhất của ông Khúc. 

Ở trong một gia tộc giống nhà hắn, cái giá phải trả cho một thế hệ thoải mái theo đuổi ước mơ chính là con cháu đời sau mất đi quyền tự do lựa chọn cuộc sống. 

Dưới làn nước ấm, Khúc Phiếm khẽ nhắm mắt lại, chẳng màng tới dòng nước chảy vào miệng vết thương gây cảm giác đau xót. 

Hắn vừa sinh ra đã phải gánh vác sự hy vọng của các vị trưởng bối trên vai, bị bắt buộc đi trên con đường các vị trưởng bối đã vạch sẵn. Không một ai giải thích cho hắn vì sao nhất định phải bảo vệ khối lượng của cải đó, không ai nói cho hắn ý nghĩa của việc chắc chắn phải kế thừa gia nghiệp, cũng không ai quan tâm tới ý kiến và mong muốn sở thích của hắn. 

Hắn phải chạy vội một mình trong chiếc lồng giam, cố tình sao mà hắn lại hiểu rất rõ, là một thiên tài kinh doanh phi thường khiến tất cả mọi người cảm thấy hắn trời sinh nên kế thừa Khúc thị. 

Thiên tư. 

Là cái hắn cần dựa vào, đồng thời là cái hắn muốn tránh mà không kịp. 

Vì thế giữa những đêm khuya, Khúc Phiếm đều tự hỏi bởi lẽ gì. 

Không có sung sướng, không có lời giải đáp, không có bản ngã, thậm chí không có tự do ngôn luận. 

Sống mấy chục năm trên thế giới rộng lớn này có ý nghĩa gì? 

Hắn không tìm thấy đáp án, chẳng ai nói cho hắn đáp án. 

Và hắn cũng biết, sẽ không có bất cứ câu trả lời nào là đáp án hắn muốn. 

Một ngày kia, Khúc Phiếm thấy một con dao trang trí trong phòng vẽ tranh của mẹ. Lưỡi dao bị đẩy ra khỏi vỏ nhựa, sống dao có vài vệt xám đen. 

Nó chói lọi nằm trên giá vẽ. 

Khúc Phiếm ngơ ngẩn nhìn một lúc, không nghĩ gì cả, chỉ đơn giản là nhìn thôi. 

Cho tới tận khi có tiếng chim hót vang lên từ phía ngoài cửa sổ, hắn mới dời mắt đi. 

Thời điểm nhìn thấy dăm gỗ chất đầy trong cái sọt rác nhỏ bên cạnh, đột nhiên hắn nghĩ: Điều gì sẽ xảy ra nếu dùng dao trang trí cắt cổ tay nhỉ? 

Không thể nghi ngờ là sẽ chảy máu và sẽ rất đau. 

Hiện mọi người đều không có nhà, đây là cơ hội hiếm có của hắn. Khúc Phiếm từ từ đến gần giá vẽ, tay phải khẽ run cầm con dao nhỏ lên nhắm ngay vào cổ tay trái. 

Hắn tưởng tượng thấy khung cảnh người nhà phát hiện hắn hôn mê do mất máu quá nhiều, đáy mắt xuất hiện ý cười, chợt thẳng thừng ghim dao xuống! 

Nhưng mà khung cảnh trong tưởng tượng không xuất hiện, hắn không chảy máu cũng không thấy đau. 

Khúc Phiếm không tin, thử cắt thêm vài lần, vẫn thế. 

— Dao cùn? 

Hắn buông con dao trang trí xuống, chẳng buồn khóc cũng chẳng buồn cười, chỉ nghĩ chắc là tại mình không dám chết. 

Mấy năm sau đó, hắn bộc lộ tài năng trong giới kinh doanh, trước sau như một thuận buồm xuôi gió, càng ngày được càng nhiều người biết, một ngôi sao giới kinh doanh tên “Khúc Phiếm” đang dần dần đi lên. 

Khúc Phiếm cư xử hào phóng khéo léo trước mặt truyền thông, Khúc Phiếm cư xử ưu nhã thong dong trong yến hội; thành công chiếm được sự kinh ngạc cảm thán của khắp mọi người ở khắp các nơi. 

Hắn không có quyền lựa chọn, nghe theo nguyện vọng của người nhà, trở thành người mà họ muốn hắn trở thành. 

Hắn không hiểu ý nghĩa cuộc đời, cũng không thể nhiệt liệt yêu thương sinh mệnh như người khác. Chỉ là trong lòng hắn vẫn giữ lại chút hy vọng, hy vọng mình sẽ tìm được câu trả lời mình muốn sau bao nhiêu kiên nhẫn và chờ đợi. 

Thỉnh thoảng hắn sẽ thấy mấy bài viết của nhân viên công ty hoặc bạn bè cũ đăng trên WeChat, nội dung đa phần là nói người thân của họ đang ốm nặng, họ cần xin quyên góp gấp, cầu mong mọi người hỗ trợ một chút, bọn họ chưa muốn rời khỏi thế giới này. 

Lúc nào hắn cũng quyên góp. Không phải do thấy thương hại, không phải do thấy đồng cảm, mà là do hắn nghĩ có một ý chí bền bỉ cầu sinh cùng lý do tồn tại bất kể chuyện gì xảy ra chăng nữa như vậy, thật tốt. Cái thứ mà hắn dùng hơn hai mươi năm cuộc đời cũng chẳng tìm được. 

Cách đây không nhiều năm lắm, vào một ngày hè bình thường, sau một chuyến công tác, Khúc Phiếm đi theo lộ trình bản đồ hướng dẫn vô tình chạy ngang qua quốc lộ trải dài từ bắc vào nam, một con đường hắn chưa từng tới. 

Đến tầm giữa trưa mưa bắt đầu rơi. Y như những gì dự báo thời tiết đã nói, là mưa vừa. 

Hắn cũng đang đói bụng, quyết định dừng chân ở một quán mì nhỏ ven đường để dùng bữa. Bà chủ quán mì là một người phụ nữ tầm tuổi trung niên, có một thanh niên thoạt nhìn đang học đại học hỗ trợ công việc – hẳn đó là con trai của bà. 

Thanh niên có vẻ ngoài khiến người ta phải kinh ngạc. Mặt mày tinh xảo nhưng không có vẻ yếu đuối, dáng người cao gầy tỉ lệ hoàn mỹ. Khúc Phiếm không tránh được nhìn cậu nhiều hơn một chút, lần đầu tiên trong đời hắn nghĩ nếu muốn tìm đối tượng thì nhất định phải tìm ai đó giống như người xa lạ này. 

Thanh niên bê bát mì của hắn tới, hơi nóng bốc lên, Khúc Phiếm quyết định để nguội rồi mới ăn. 

Lúc này chưa có tin nhắn mới cần đọc, hắn lại an tĩnh ngồi yên. 

Hắn không phải vị khách duy nhất trong quán mì, nam có nữ có, ồn ào nhốn nháo. Gã đàn ông ngồi hút thuốc đọc biển số xe của Khúc Phiếm đang đỗ ở bên ngoài, nói với thằng bạn chiếc siêu xe gã thấy trên đường hôm qua cũng chẳng tốt bằng con xe này, ôi đàn ông mà, có thể sẽ không mua nổi xe nhưng không thể không nhận xe; nhóm phụ nữ không chú ý tới Khúc Phiếm mà tám chuyện linh tinh về bà chủ quán mì – chắc là bọn họ nghĩ tiếng mưa rơi bên ngoài có thể át đi tiếng trò chuyện của mình, hoặc chắc là do bà chủ nhân nhượng cho khách, nói chung âm thanh chuyện trò của mấy người đó chẳng bé tí nào. 

Chồng bà chủ chết sớm, mười mấy năm qua bà ấy cũng không kết hôn lần hai, một thân nuôi con trai tới tận lúc vào đại học. 

Phải không? Sức khỏe cơ thể bà cũng không tốt lắm, nghe nói là đã nhập viện dăm lần. 

Đáng thương quá, bà ta mắc bệnh gì vậy? 

Biết đâu được, vả lại cần rất nhiều tiền mà chưa chắc sẽ chữa khỏi. 

Suy cho cùng một người phụ nữ tự mình kiếm sống, thật sự rất khó khăn. 

… 

Khí lạnh đã giúp bát mì ấm lại, Khúc Phiếm cầm đũa bắt đầu ăn. Tầm mắt hắn lướt qua đám người, một lần nữa dừng trên người thanh niên. 

Hóa ra em cũng là một người nhiệt tình yêu thương sinh mệnh cuộc đời sao. 

Duyên phận của một bữa cơm cũng không kết thúc ở đó, đại khái là do vẻ bề ngoài cực kỳ hơn người của đối phương đi. Khúc Phiếm đã từng bắt gặp thanh niên vài lần khi đi ngang qua các con đường, mấy ngõ hẻm của chợ hoa – Mà đương nhiên, thanh niên không nhận ra hắn. 

Thực ra trong lòng Khúc Phiếm biết rõ dù thanh niên có đẹp đến cỡ nào, miễn là hắn không thèm để ý thì hắn sẽ chẳng bao giờ có thể nhớ lâu tới vậy. Ngẫm kĩ, đoán hẳn là do bị cảm xúc xa lạ nào đó lôi kéo tâm trí, khiến một người qua đường mới gặp gỡ vài ba lần bạc bẽo lại được khắc sâu trong đầu. 

Chính vì thế mà cuộc đời của thanh niên cũng có nhiều chuyển biến đáng kể. 

Trùng hợp sao vào thời điểm ấy, ông Khúc lùi về hậu phương, giao hơn nửa quyền lực cai quản tập đoàn cho Khúc Phiếm. Thân phận người cầm đầu một con quái vật khổng lồ trong giới kinh doanh đã thu hút sự chú ý của rất nhiều những kẻ muốn kiếm lợi ích thiếu chính trực, đi cửa sau. 

Nhiều năm “ngủ đông” không hoàn toàn là bởi phục tùng, nó còn vì chờ thời cơ phản kháng nữa. 

Những góc cạnh bị hắn che giấu thời niên thiếu bắt đầu được bộc lộ vào lúc này, dù có bị ẩn mất thật lâu thì chúng cũng chưa từng bị suy yếu hay đả thương, thậm chí còn đâu đó mang lại cảm giác được tiếp thêm lửa, nóng đến mức làm người ta hoảng sợ. 

Khúc Phiếm đứng trước cửa sổ sát đất ở văn phòng ngắm nhìn cảnh phố xá thành thị, vẫn phồn hoa như thế, ngựa xe như nước, dẫu màn đêm có buông xuống thì chợ hoa cũng chẳng thôi ồn ào náo động. 

Hắn xoay người đưa tài liệu cho trợ lý, bắt đầu dặn dò công việc. 

Ngày hôm sau, trợ lý đem hợp đồng cho người thanh niên tên Cố Việt Ngưng. 

Phải nói là quãng thời gian cuối hè năm đó Khúc Phiếm đã làm ra mấy chuyện hoang đường. 

Như thể đang trở lại tuổi mười sáu, cố chấp muốn thử phản nghịch một lần. 

Song, lần này không phải là kiểu trở nên lập dị hay chạy theo xu hướng thời trang, cụ thể là gì hắn cũng không rõ, nhưng chỉ cần hắn cảm thấy vui thấy thích là được. 

Thế đã đủ rồi. Suy cho cùng cái gọi là niềm vui đáng giá đã biến mất khỏi thế giới từ lâu. 

Tin đồn “Khúc Phiếm thích một người ngoài vòng” cứ vậy mà lan truyền. 

Vẫn còn rất nhiều kẻ không chịu thua hoặc không tin lời đồn, mang tâm tư truy tìm sự thật, trong đó Hạ tổng là người đầu tiên mượn cớ bàn chuyện làm ăn tới tìm ăn con cua*. 

*Người (đầu tiên) ăn con cua ý chỉ một người dám làm một chuyện gì đó đầu tiên.

Khúc Phiếm thuận nước đẩy thuyền, gọi Cố Việt Ngưng tới chứng thực lời đồn đại. 

Vì thế, thời điểm Hạ tổng dẫn người đến chỗ hẹn, vừa mới mở cửa ra đã thấy Khúc tổng đang đứng nói chuyện thân mật vui vẻ với một thanh niên vô cùng đẹp trai. 

Thanh niên kia liếc mắt nhìn mỹ nhân đứng bên cạnh Hạ tổng, Hạ tổng còn chưa kịp mở miệng thì cậu đã lên tiếng: “Anh Khúc, đó là ai vậy?” 

Sau đó nâng một tay lên nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt Khúc Phiếm, khóe miệng hơi cong cong, đôi con ngươi lóe lên tia sáng nguy hiểm, chẳng coi ai ra gì nói một câu tràn đầy dục vọng chiếm hữu: “Em không thích chia sẻ anh Khúc với ai dù chỉ một xíu xìu xiu đâu nha. Đồng ý với em, anh chỉ được có em.” 

Tiện đà vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi Khúc Phiếm, cực kỳ mê người. Xong xuôi thanh niên thong thả ung dung rời đi. 

Còn khá biết điều. 

Rốt cuộc Khúc Phiếm cũng chịu để ý tới Hạ tổng, xem như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, mỉm cười ưu nhã hào phóng: “Xin lỗi Hạ tổng, đã để ngài phải đợi lâu. Vị kia… không liên quan gì tới lần hợp tác này của chúng ta, mong cậu ấy hãy ra ngoài đợi. Ngại quá, người yêu tôi là một bình dấm chua, tôi không muốn em ấy hiểu lầm.” 

Hạ tổng chẳng có lý do gì để từ chối hay ngăn cản, thâm tâm ông ta cũng biết cảnh mình vừa thấy chính là lời cảnh cáo. 

… 

Việc hợp tác không được tính toán trao đổi nghiêm túc từ đầu đương nhiên sẽ không có kết quả viên mãn. Khúc Phiếm không hề bất ngờ, sau khi khách rời đi liền đi tìm Cố Việt Ngưng. 

“Anh Khúc…” Thanh niên mới vừa nãy còn treo lên vẻ mặt bình tĩnh tà mị, giờ lại khẩn trương hai má ửng hồng, cẩn thận dò hỏi “Em… em diễn như nào, có thể thông qua không?” 

Khúc Phiếm cười: “Em làm rất tốt.” 

Buổi tối hôm đó, Khúc Phiếm về nhà hồi tưởng lại xúc cảm trên môi, không khỏi nghĩ nếu là sự thực thì càng tốt. 

Lý do gì dẫn tới ý nghĩ này, hắn thân là người trưởng thành, hắn khắc biết. 

Tưởng chừng đó chỉ là chút hảo cảm như có như không, thế nhưng ngày qua ngày tiếp xúc, nó tựa một hạt giống bén rễ nảy mầm dần trưởng thành thành một cái cây to lớn cành lá tươi tốt che kín bầu trời. 

Lần đầu trong đời được trải nghiệm loại cảm giác một ngày không gặp như cách ba thu. 

Muốn gặp là phải gặp ngay thôi. 

Vì vậy, lâu lâu Khúc Phiếm lại nhắn tin trò chuyện với Cố Việt Ngưng một lần, hoàn toàn vượt khỏi ranh giới đề ra ban đầu, từ từ tiến vào cuộc sống của đối phương, tự tiện nâng mối quan hệ giữa cả hai lên ngưỡng “bạn bè”. 

Từ trước đến nay hắn luôn biết không phải bất cứ nguyện vọng nào cũng có thể được thực hiện, không phải bất cứ tình cảm nào cũng có thể được bộc lộ. 

Nhưng mà trái tim sẽ không bao giờ dối lừa. Hắn tinh tường phát hiện bản thân chỉ vui vẻ khi ở bên cạnh Cố Việt Ngưng. Trước mặt người kia, hắn không phải là một Khúc tổng ưu nhã không tì vết, hắn chỉ đơn giản là anh Khúc của cậu. 

Khi biết người nọ bị bệnh, Khúc Phiếm bày tỏ sự lo lắng vô cùng rõ ràng. Vài cuộc gọi WeChat không ai bắt máy, hắn nghĩ hẳn Cố Việt Ngưng đã ngủ mới quyết định từ bỏ. 

Song, đêm dài bất tận cùng nỗi nhớ mong mãnh liệt khiến hắn không hề buồn ngủ.  

Chờ đợi thêm lúc nữa, hắn cương quyết đưa người vào bệnh viện, hơn nửa đêm về tới nhà, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng hạ xuống tạo cho hắn cảm giác yên ổn thoải mái. 

Hôm sau có lẽ là do nhiệt độ vừa phải hoặc là do gió thổi sảng khoái, không gian yên bình luôn khiến con người ta phải chìm vào mơ mộng. Đối mặt với nỗi lòng phức tạp, Khúc Phiếm không nhịn được mà hỏi về ý nghĩa sinh mệnh với Cố Việt Ngưng. 

Trên thực tế, hắn có thể hỏi vấn đề này với các nhà tâm lý học hoặc nhà triết học đứng đầu trong ngành, thế thì đáp án hắn nhận được sẽ không bị sai lệch. Chính là bản thân Khúc Phiếm hiểu rõ bất kể có là lời khuyên kiểu gì hay phương pháp suy luận nào cũng không đủ khả năng giúp hắn bước qua trách nhiệm nặng trĩu trên vai, cũng không thể giúp hắn thay đổi quỹ đạo cuộc đời định sẵn. 

Câu trả lời của Cố Việt Ngưng bình thường mà hiếm có. Đó là hết thảy những điều ai cũng có thể làm được, nhưng lại chẳng mấy ai nhất định sẽ làm. 

Người nào đó đã từng nói, không có ai để chia sẻ hạnh phúc thì không phải niềm hạnh phúc thực sự, không có ai để chia sẻ nỗi đau thì chính là nỗi đau thực sự. 

Khúc Phiếm lẻ loi đơn độc lâu lắm rồi. Hóa ra qua bao nằm trằn trọc, điều cuối cùng hắn thực sự cần lại là muốn có người nghe hắn nói những lời hắn không thể nói, cùng hắn làm những chuyện hắn không thể làm. 

Như cá thiếu nước tại một khắc rốt cuộc cũng đã chờ được sông hồ, cảm giác sợ hãi căng thẳng tuy nhanh chóng mà lại khắc sâu đó chẳng thể giải thích rõ ràng, nói chung đủ để khiến con người ta vui tới bật khóc. 

Tình cảm mãnh liệt như vậy hắn chưa bao giờ có. Đồng thời, chưa một kẻ nào hay một việc nào có thể tác động tới cảm xúc của hắn như vậy. Hắn mất cả một buổi sáng ngồi đắn đo suy nghĩ, hắn mới nhận ra nguyên nhân nằm ở giao kèo giữa hai người. 

Trải nghiệm mới lạ đặc biệt thú vị, thoạt nghe như kiểu ai chịu ký hiệp ước với hắn cũng có thể giúp hắn hạnh phúc, nhưng thực tế mỗi mình Khúc Phiếm biết đối tượng duy nhất chỉ có Cố Việt Ngưng. Nếu không phải cậu thì hắn sẽ không có ý định ký kết gì hết. 

Không phải em ấy, tất cả những chuyện này đều sẽ không tồn tại. 

Khúc Phiếm ôm Cố Việt Ngưng thật chặt, đắm chìm trong ánh sáng cuộc đời bản thân đã đợi chờ hơn hai mươi năm giữa cái ôm nồng nàn ấm áp. 

Chẳng biết tình bắt đầu tự bao giờ, chỉ mới vừa khoảnh khắc đã thương người thật đắm say*. 

*Gốc: “情不知所起,一往而深” = Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm: Tình chẳng biết từ nao, đã đậm sâu thuở nào. Câu này ý chỉ một người vô thức rơi vào tình yêu, đến khi nhận ra thì đã vô cùng sâu đậm, càng ngày càng yêu. Xuất xứ từ vở kịch “Mẫu đơn đình” (The Peony Pavilion) của nhà văn Thang Hiển Tổ (汤显祖)

Mọi người đều nói đến cuối cùng tình yêu sẽ chuyển hóa thành tình thân, tình cảm mãnh liệt nhất thời không thể nào kéo dãi mãi mãi, chỉ có ý thức trách nhiệm mới đủ khả năng đưa hai người làm bạn bên nhau cả đời. Lời này rất hợp lý, nhưng Khúc Phiếm không định như vậy. Bạn trai của hắn tốt đẹp đến thế, làm sao hắn nỡ hết yêu hết thích cho được. 

Tuy nhiên, cuối cùng hắn vẫn sẽ do dự, căn bản cảm giác hắn dành cho Cố Việt Ngưng ngoại trừ sâu đậm yêu còn có ỷ lại. 

Khi Cố Việt Ngưng chu du thế giới, hắn không nỡ ngăn cản, tất cả nhớ thương và lo lắng chỉ có thể xử lý thông qua các cuộc gọi video đều đặn mỗi tối. 

Đồng thời, Khúc Phiếm dần dần phát hiện nhân sinh của mình bắt đầu bừng sáng, không còn là chuỗi đau buồn u ám, bất lực kia nữa. 

Ít nhất hắn không giống trước kia, coi sinh mệnh chẳng đáng là bao. Suy cho cùng Cố Việt Ngưng vẫn còn đang ở rừng núi hoang vắng, lỡ có chuyện gì xảy ra thì người duy nhất cậu liên hệ được cũng chỉ có hắn. 

Năm ấy, khi Cố Việt Ngưng kết thúc hành trình của mình, Khúc Phiếm 30 tuổi. Hắn như một vị hôn quân* ghét phải vào triều sớm, buông văn kiện chuẩn bị xem xuống bỏ bê toàn bộ công việc, ba bước rút thành hai vội vào thang máy đi nghênh đón người yêu phong trần mệt mỏi. Năm này, hắn vẫn yêu Cố Việt Ngưng. 

*Hôn quân: (Từ cũ) Chỉ tên vua ngu muội, thiếu sáng suốt, thích say đắm trong những thú vui tầm thường, không biết lo việc nước.

Khi hắn 40 tuổi, ông Khúc lúc bấy giờ đã 90 từ trần. Những oán hận và bất bình thuở niên thiếu yên lặng tan biến, hắn cảm thấy bất đắc dĩ cùng day dứt hơn. Trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn ôm Cố Việt Ngưng bộc bạch nỗi niềm bi thương của mình. Lúc đó hắn vẫn rất yêu Cố Việt Ngưng. 

Đến năm 50 tuổi, hay 60 tuổi, tình yêu này chẳng hề thay đổi. 

Năm hắn 70 tuổi, Cố Việt Ngưng vĩnh biệt cõi đời. 

Đầu tóc hoa râm Khúc Phiếm nắm chặt bàn tay Cố Việt Ngưng, liên tục nói đi nói lại một câu, rõ ràng em nhỏ tuổi hơn anh, mới ngoài 60 còn trẻ mà. 

Cố Việt Ngưng mỉm cười miễn cưỡng, nói anh Khúc, anh phải sống thật tốt, em cũng rất thích anh. 

Ánh sáng sinh mệnh được mang tới rồi một ngày nào đó cũng sẽ bị mang đi. Nhưng giờ đây, Khúc Phiếm sẽ không phải kẻ mù quáng không chí tiến thủ nữa. 

Bởi vì người hắn yêu nói hy vọng hắn có thể sống thật tốt. 

Và hắn đã sống thật tốt đến năm 80 tuổi. 

Công ty đã sớm giao cho người thừa kế hắn chọn, Khúc Phiếm không còn phải vương vấn Khúc thị, hắn chẳng bận việc gì ngồi ở ngoài hành lang sảnh phụ, ngâm mình trong nắng ngắm nhìn hoa tươi, thỉnh thoảng lại đưa ra chỉ dẫn cho vị trẻ tuổi mới lên lãnh đạo Khúc thị một tay nếu cậu ta cần xin giúp đỡ. 

Đầu thu rơi một trận mưa, cỏ cây hoa lá đọng đầy bọt nước, hơi gió ươn ướt thổi qua phiến lá, tươi mát mà thích ý, giống hệt như buổi giữa trưa của thật nhiều năm về trước. 

Đột nhiên Khúc Phiếm cảm thấy buồn ngủ quá, bèn dựa người vào hành lang, nheo đôi mắt lại. 

Giữa vườn cây xanh tốt, hắn nhìn thấy bóng hình Cố Việt Ngưng. 

Dáng vẻ của người nọ không ngừng thay đổi, thời gian như thể đang quay ngược lại trên cậu vậy. 70 tuổi, 60 tuổi, 50 tuổi,… và cuối cùng tựa năm nào mới gặp ở độ 21. 

Khuôn mặt trẻ trung quen thuộc hiện lên vô cùng rõ ràng. 

Khúc Phiếm biết đó chỉ là ảo giác. Bởi đôi mắt hắn đã mờ từ lâu, căn bản hắn không thể nhìn rõ bất cứ ai. 

Nhưng hắn vẫn run rẩy vươn tay ra, như cô bé bán diêm ấy, châm lửa đốt que diêm trong tay hết lần này đến lần khác, không phải vì mong mỏi được sống nhiều thêm một phút một giây mà chỉ đơn giản là muốn được tới gần hơn người bản thân tâm tâm niệm niệm suốt bao năm tháng. 

Cố Việt Ngưng khẽ cười nắm lấy tay hắn. 

Khoảnh khắc đó, suy nghĩ cuối cùng của Khúc Phiếm chính là, thì ra cả một cuộc đời mình vẫn yêu người. 

TOÀN VĂN HOÀN