Hồng Tuyến Ký

Chương 6: Lời trong cơn say

(Bối cảnh C là Tiểu Cơ, bối cảnh D là Tiểu Tình, bối cảnh A là A Hư, bối cảnh B là A Thực.

Nhân số báo danh quá ít, tạm thời thông qua như vậy đi, chuẩn bị hai kiểu tên lót mượn đó phân biệt. Khụ khụ, A Thực, A Hư đều không phải là cung nữ…)

“A Hư, nương nương trước kia cũng là như vậy?” Tiểu Hạo buồn bực nhìn vương gia đang ngã trái ngã phải bị A Thực kéo đến kéo đi cố gắng kéo về hướng Lâm phủ phía trước.

“Ta đến hầu chỗ nương nương so với ngươi sớm hơn có ba ngày rưỡi…thực sự hầu hạ thì mới có nửa ngày.” A Hư tính toán một chút, có ba ngày nương nương hôn mê.

“Nửa ngày cũng đủ để thay đổi thế giới rồi.” Tiểu Hạo thở dài: “Trước kia lời đồn về nương nương mới không phải như vậy…”

“Hiện tại nương nương cũng chẳng ra sao a.”

“…” Tiểu Hạo: “Mấy lời nương nương nói với vương gia lúc đó…ngươi nghe xong có cảm giác gì?”

“Nương nương nói rất đúng, vương gia đúng là nên xin lỗi cho đàng hoàng.” Ai cũng biết hôn sự của Lâm thị lang là một chuyện phiền toái, đích xác không nên kích thích người ta như vậy: “Bất quá biểu tình của nương nương có chút kích động mà thôi. Xem ra nương nương thực sự là quan tâm vương gia.”

“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi cộng bảy.” Năm tháng a ~ ngươi vẫn luôn vô tình như thế…

“Hiểu rồi.” Năm tháng a ~ ngươi lúc đối mặt với loại người nào đó bình thường đều là không chảy vào đầu óc đi…

“Vương gia! Bên này!” A Thực ở đằng trước cũng không chịu nổi nữa, Vương gia say rượu này rất khó hầu hạ a.

“Ích đâu?”

[Ta làm sao mà biết! Đường đi Lâm phủ ngươi quen thuộc hơn ta thôi!] Bất quá làm nô tài cũng chỉ có thể yên lặng rít gào ở trong lòng, cho dù vương gia say ngất không biết gì, bên cạnh vẫn còn đầy người ra đấy.

Rầm rầm rầm! Ra sức gõ cửa. A Thực nghĩ, gõ càng ra sức chính là tranh thủ càng sớm ngày thoát ly hán tử say.

Bốp! Một bàn tay vỗ lên vai hắn.

“Quỷ a ~”

“Bây giờ là ban ngày…huynh đệ.” Tai của A Hư đã sắp bị chấn động đến điếc luôn rồi.

“Nơi này là cửa phủ thượng thư, đại ca.” Tiểu Hạo bị hắc tuyến treo đầy trán.

“Động đất?” Vương gia đáng thương chịu tai hoạ ở cự ly gần.

“Ai a? Dám đến Lâm phủ quấy rối, không biết người ở nơi này chính là đại quan sao?” Gia đinh Lâm phủ đi ra: “Muốn quấy rối thì sang bên cạnh, nhà kia có tiền không có quyền.” Nhà bên cạnh ở chính là nhà giàu nhất Cẩm quốc, có một khu nhà lớn hơn nữa mà cứ không chịu chuyển đi, mặt dày bám dính bên cạnh Lâm phủ, chúng ta chuyển nhà hắn cũng dọn nhà đi theo, chính là để khoe khoang bọn họ có tiền cho Lâm phủ chúng ta xem.

“Bên cạnh?” Tiểu Hạo tai dựng thẳng lên, đưa qua một nén vàng: “Tiểu ca vất vả rồi, chúng ta là người trong cung, vương gia say, cứ ồn ào đòi sang bên này, chủ tử ra lệnh, nô tài cũng chỉ có thể làm theo.”

“Nga ha ha ha ~ không có việc gì không có việc gì, số lần Ninh vương chạy đến nhà chúng ta còn nhiều hơn về nhà hắn, vẫn là vị tiểu ca này biết làm người, có chuyện gì cứ việc hỏi.”

“Ta không có gì cần hỏi nhiều, chỉ là muốn hỏi thăm cái nhà có tiền không có quyền bên cạnh phủ các ngươi có phải là Trình gia giàu có nhất Cẩm quốc chúng ta không?”

“Còn không phải sao? Thật không biết sao lại thế này, tóm lại là đương gia Trình phủ với lão gia nhà chúng ta…ngứa mắt lẫn nhau, theo lời lão phu nhân nói thì hai người kia chính là trời sinh không hợp, một người làm quan một người kinh thương, cứ thế có thể ồn ào cả đời.” Gia đinh này cảm thấy thực sự thần kỳ: “Càng kỳ lạ chính là, hai vị lão gia hai nhà tuy rằng không hòa hợp, nhưng là…”

“Cãi thì cứ cãi, nháo thì cứ nháo, nhưng cũng không tổn thương đến căn bản, thậm chí thời khắc nguy nan còn che chở trợ giúp?” Tiểu Hạo tổng kết.

“Đúng vậy.”

“…” Không có sáng ý, bất quá nương nương hẳn là sẽ vui (ánh mắt của hài tử luôn sáng như tuyết).

“Ta đi thông báo với thiếu gia một tiếng, mọi người nâng giúp vương gia một chút đi.” Gia đinh xoay người đi vào, bất quá các ngươi còn có thể nhớ đến vương gia cũng thật không dễ dàng.

“Sao vẫn là chúng ta làm?” A Thực bất mãn.

“Vào đi thôi, nương nương có lệnh cần báo cáo quan sát toàn bộ quá trình, ngươi cho rằng ta với Tiểu Hạo sẽ thả cho một mình ngươi trở về?” A Hư thực thẳng thắn.

“Đương nhiên sẽ không, có nạn cùng chịu chính là điều thứ nhất của thủ tục trong cung.”



“Thiếu gia.”

“Chuyện gì?” Lâm Ích Hàn nghiêm mặt, hoàn toàn không còn cảm giác chỉ cần đứng ở nơi đó đã làm cho người ta cảm thấy như tắm gió xuân thường ngày, hắn hiện tại đầy đủ biểu hiện ra tên của mình, làm cho Lâm phủ từ trên xuống dưới có dịp cảm nhận một phen nhiệt độ gió tuyết vùng địa cực.

Thiếu gia rất ít khi tức giận, nhưng mỗi lần thiếu gia tức giận thì không phải là chuyện đơn giản.

Không phải nói thiếu gia bởi vì chuyện lớn đến cỡ nào mới tức giận, ngược lại chính là mỗi lần thiếu gia tức giận, vô luận lão gia hay lão phu nhân, ai đi thăm dò cũng dò không ra thiếu gia tức giận vì cái gì. Không biết nguyên nhân cũng có nghĩa là không thể cởi bỏ khúc mắc của thiếu gia, mọi người chỉ có thể chờ xuân về hoa nở nhiệt độ không khí tự động ấm lại.

Ai…Thật vất vả thiếu gia đã trở về, lại mang theo khí lạnh về nhà, lão phu nhân muốn thăm thiếu gia cũng chưa dám lại đây. Vốn bằng hữu tốt nhất của thiếu gia là Ninh vương đến chơi phải là chuyện tốt, nhưng là tình trạng hiện tại của Ninh vương…

“Thiếu gia, Ninh vương đến.”

“…” Ánh mắt của Lâm Ích Hàn đột nhiên hiện lên một tia vui sướng, sau đó lại quay về trầm tịch, thậm chí còn có đau đớn, so với trước kia càng thêm hắc ám: “Hắn đến làm gì?”

Không thể nào ~ gia đinh báo tin cảm thấy mình thực vô tội, chiếu theo tình hình nhiệt độ lại tiếp tục giảm xuống này mà xem xét, rất có thể thiếu gia tức giận chính là do Ninh vương trêu chọc. Thật là xui xẻo, vẫn là trả Ninh vương về đi thôi…(người ta không phải là hàng hóa…)

“Xin hỏi, vương gia này phải để ở đâu?”

“Không biết nói thì đừng nói, hẳn là nên hỏi vị vương gia này sẽ ngủ ở chỗ nào!”

Gia đinh Lâm phủ đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn đã quên, mấy người vận chuyển vương gia ở phía sau không phải là người trong quý phủ bọn hắn, không tự động theo quy củ đưa người đến phòng vương gia thường nghỉ ngơi mà là đi theo sau hắn đến tận đây.

Để?

Lâm Ích Hàn sửng sốt một chút, sau đó buông sách trong tay xuống đi ra xem thử.

“Tu?” Lập tức đỡ lấy người, bất đắc dĩ nhìn hắn như vô vĩ hùng (gấu koala) treo trên người mình, hệt như tiểu hài tử ra sức cọ cọ: “Đây là có chuyện gì?”

“Vương gia uống rượu, chúng ta đưa vương gia trở về.” A Thực.

“Vương gia say hẳn là phải đưa về Ninh vương phủ đi?” Vẫn là không nỡ đẩy hắn ra, bất đắc dĩ ôm hắn vòng vào trong ngực mình, trừ bỏ lúc còn nhỏ, bọn họ đã bao lâu không gần nhau như thế này rồi?

“Vương gia muốn đến nơi này. Đúng không vương gia?” A Hư.

“Đúng! Đến tìm Ích, Ích đâu?” Vương gia đã bị hạ thấp tuổi về mặt tinh thần ngẩng đầu, nhìn không rõ lắm, nhưng hương vị này rất quen thuộc, tiếp tục ôm, đầu thật choáng váng…

“Đừng nhúc nhích.” Dỗ yên người trong lòng xong, quay đầu hỏi tiếp: “Các ngươi là nội thị hậu cung?”

“Là người của Lai Nghi điện.” Tiểu Hạo rút ra lệnh bài, khoe khoang, đây chính là hàng mạ vàng có biết không?

“Hoàng hậu?” Lâm Ích Hàn nhíu mày, đối với hoàng hậu, ấn tượng của hắn vẫn thực sự ít ỏi, lời bình phần lớn đều đến từ hoàng đế cùng Tu: “Tửu lượng của Tu vẫn luôn tốt lắm.”

“Có tốt mấy thì bị chuốc cũng phải say thôi.” Tiểu Hạo thực sự không thèm để ý đáp.

“Không biết hoàng hậu nương nương vì sao lại quá chén Tu?”

“Đại khái là hoàng hậu ngứa mắt vương gia đi.” A Thực.

“Lúc chúng ta đi lấy rượu có khuyên qua nương nương, nương nương nói bọn họ là thân thích, xuống tay với người nhà có thể kiên quyết một chút.” A Hư.

“Thay ta tạ ơn nương nương.” Cắn răng bất đắc dĩ…Tu người này, đại khái là lại miệng không có chừng mực đắc tội hoàng hậu nữa rồi: “Tiễn khách.” Xoay người dìu Cảnh Tu đi vào.

“Thiếu gia?” Ta đây đâu?

“Đi lấy chén canh tỉnh rượu, vương gia thì ngủ trong phòng ta.” Thả người xuống nhuyễn tháp, ngoái đầu nhất tiếu bách mị sinh, chợt như một đêm gió xuân đến…

“Dạ!” Cảnh báo giải trừ! Lần sau lúc thiếu gia lại tức giận thì cứ chuốc say Ninh vương! Phải đi nói cho lão gia cùng lão phu nhân ngay mới được…



“Ích?”

“Ta ở đây.” Cầm tay hắn, buồn cười nhìn bộ dạng hài tử khí của hắn.

“Khó chịu…”

“Vậy ngồi dậy một lát.” Nâng Cảnh Tu dậy, để hắn tựa vào trong ngực mình, vuốt vuốt lưng hắn: “Dễ chịu hơn chút nào không?”

“Ích…” Đúng nga, đây là Ích, như vậy…Xin lỗi! Đúng rồi! Hắn là đến xin lỗi, tìm thấy Ích rồi thì…

“Tu! Ngươi rất nặng…” Cố gắng đỡ người đột nhiên bổ nhào sang lại cho đàng hoàng: “Lại thế nào nữa?”

“Ích! Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.”

Cái gì? Lâm Ích Hàn không dám tin mở to mắt, nhìn Cảnh Tu vẫn còn đang lắc lư trước mặt mình.

“Trước đây là như vậy, bây giờ là như vậy, về sau cũng là như vậy…” Câu tiếp theo là cái gì kìa…

Lâm Ích Hàn cố kiềm chế nhịp trống ngực quá mức nhanh của mình lại: “Mấy lời này ai dạy cho ngươi?”

“Nữ nhân.” Trả lời phi thường dứt khoát.

Gân xanh, chữ thập, nhiệt độ thình lình giảm xuống.

“Cái nữ nhân…điêu ngoa đáng ghét đó…”

Mấy từ hình dung này…Lâm Ích Hàn dở khóc dở cười, mình đã vậy còn quá dễ ghen tuông, ảnh hưởng của ngươi đối với ta thật đúng là đã không thể lớn hơn được nữa a, Tu…

“Đừng ngắt lời! Còn có mà…” Nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Người ta quan tâm nhất chính là ngươi…Đúng rồi, còn phải ôm!” Bổ nhào sang, ôm lấy, còn vỗ vỗ, tỏ vẻ huynh đệ tốt, một dãy động tác trình tự hóa làm Lâm Ích Hàn dở khóc dở cười: “Trong lòng ta chỉ có một mình ngươi! Cho nên của ta…chính là của ngươi!”

“Nga?”

“Thật sự, hết thảy của ta đều là của Ích!” Chỉ lên trời thề.

“Ngay cả…chính…ngươi?” Lâm Ích Hàn ác thú vị hỏi.

“???” Không hiểu, nhưng là chính mình = hết thảy mọi thứ = của Ích: “Đúng! Đều là của Ích.”

“Ha ha ha ~” Lâm Ích Hàn cười đến là vui vẻ, hắn hiện tại thật ra đã có chút cảm tạ vị hoàng hậu nương nương thích trêu chọc người khác kia, bất quá Tu rốt cuộc đã nói cái gì chọc giận hoàng hậu như vậy? Có rảnh vẫn là nên thay hắn đến xin lỗi thì tốt hơn.

“Thiếu gia, canh tỉnh rượu đã mang đến.”

“Lui xuống đi.”

“Còn có thiếu gia…ba người kia…” Người của hoàng hậu cứ mãi không chịu về.

“Lui xuống!” Không cho cự tuyệt.

“Dạ…”

“Uống hết đi, ngoan.” Lâm Ích Hàn tiếc nuối nhìn Cảnh Tu ngoan ngoãn uống canh tỉnh rượu, vốn còn đang đình dùng phương pháp đặc biệt giúp hắn uống…

Đỡ người nằm thẳng xuống, nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngủ say rốt cuộc cũng chịu yên tĩnh lại, những ngón tay thon dài hoàn mỹ vẽ lên ngũ quan quen thuộc mà quyến luyến kia: “Thật đáng tiếc, Tu, ngươi không biết mình đang nói cái gì.” Càng đáng tiếc là, lời ngươi nói không phải thật sự…

Ngón tay đột nhiên cảm giác được ướt át, hoàn hồn rồi mới phát hiện tay mình đang dừng lại trên bờ môi của hắn. Mới chỉ chạm vào môi, ý niệm vừa bị mấy câu nói có chút nghĩa ẩn kia kéo ra cũng theo ngón tay như những khối thuốc nổ bị châm ngòi, đốt lên máu huyết toàn thân, đánh sâu vào lý trí mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo.

“Lời ngươi đã nói thì cũng đừng đổi ý, ngươi đã là của ta, như vậy…hẳn sẽ không sao đi…” Vâng theo dục vọng từ tận đáy lòng đang kêu gào đến nỗi làm cho linh hồn đau đớn, cúi người hôn lên đôi môi còn thoáng mang theo một hơi tửu khí kia, ký thác tình yêu say đắm vĩnh viễn vô vọng mà hắn tiếu tưởng đã thật lâu. Tách mở khớp hàm của hắn ra, giống như đã từng diễn luyện ngàn vạn lần, môi lưỡi giao quấn, hơi thở giao hòa.

Chẳng qua vừa hôn hoàn tất, phần trao đổi ăn ý kia cũng theo da thịt tiếp xúc mà chấm dứt, lưu lại chỉ còn tương tư cùng ái mộ đơn phương cay đắng không nói nên lời…

“Tu, nếu lời ngươi nói là sự thật thì tốt rồi…” Thống khổ nằm dựa xuống người hắn, tay chạm đến chính là vải lụa thanh ti mà chỉ hoàng thất mới có thể khoác lên người, ***g ngực bằng phẳng mà rắn chắc, đều đang kể ra chướng ngại thật lớn giữa bọn họ, một là vương gia, một là đại thần, bọn họ…đều là nam tử.

Nghe tiếng tim đập của hắn lúc say ngủ, nếu lời hắn vừa mới nói…là thật sự, thì tốt rồi.

Chỉ cần ngươi nói như vậy, là đủ rồi.

.

.

.

— oOo —

Hồng tuyến ký – Chương 7

.

Chương sau sẽ là lần đầu tiên hoàng hậu đụng độ hoàng đế, chương này cũng chỉ là quá độ thôi, ko có tình tiết gì ^^