Hồng Tuyến Ký

Chương 16: Trao đổi

“Phượng Tê? Sao trở về cũng không nói một tiếng?” Mỹ nam lão cha rốt cuộc đã trở lại.

“Phượng Tê.” Đại ca gật đầu một chút, ý tứ ý tứ mà thôi.

“Vốn định cho các ngươi một kinh hỉ, kết quả lại là các ngươi cho ta một kinh hỉ.” Ai oán lên án, nữ nhân lại mặt, cả nhà không ở.

Quay đầu lại nhìn đại ca cũng ý tứ ý tứ gật đầu một cái: “Ca.” Ta còn ít hơn ngươi một chữ, càng khốc.

“Ha ha ha ~” Lý Diệp thấy trên trán trưởng tử rớt xuống mấy đường hắc tuyến, không khỏi bật cười, Phượng Tê hài tử này…

“Trở về là tốt rồi ~” Vừa kéo Phượng Tê ngồi xuống, vừa quở trách trưởng tử của mình: “Ca ngươi tính tình thật đúng là cho đến bây giờ cũng chưa từng thay đổi.”

“Đúng vậy a, miệng chưa bao giờ nhả quá hai chữ.”

“Bản mặt chưa từng có biểu tình khác.”

“Rõ ràng bộ dạng giống nhau, nhìn còn có vẻ già hơn cả ta.”

“Rõ ràng là ca của ta, sao cá tính hoạt bát khả ái của ta một chút cũng không di truyền?”

“Tính tình dịu dàng của Phượng Dao đến đời hắn lại thành đầu gỗ ~ ai…”

“May mắn còn có đại tẩu chịu muốn ngươi, bằng không ngươi ngay cả một lão bà trên danh nghĩa cũng không có.”

“May mắn Duệ Nhi không giống ngươi, giống ta, cơ trí, xảo trá, có phong độ của ta năm đó, không uổng công ta đặt một chữ Duệ cho hắn.”

[Hóa ra cái tên không lo lắng cho sự phát triển khỏe mạnh về thể xác cũng như tinh thần của nhi đồng kia là ngươi đặt…] Phượng Tê sửng sốt một chút, tiếp tục quở trách: “Giờ thì hay rồi, đại tẩu sắp cải giá, ngươi lại vẫn chưa có ai.”

“Đúng vậy a, từ nhỏ ngươi đã thực sự bướng bỉnh, ta với nương ngươi đều không có biện pháp thay đổi chủ ý của ngươi, sau lại trực tiếp chạy luôn vào quân doanh, không có đại sự còn không thấy được người, lúc trước ngươi nói muốn tìm người mình thích, kết quả đâu? Ngay cả ước hẹn mười năm của Tú Ninh cũng đã đến kỳ rồi, ngươi vẫn là hàng ế.”

“Nếu ngươi biết một chút lời ngon tiếng ngọt…Không, kỳ vọng này quá cao rồi, ngươi chỉ cần chịu nhiều lời vài câu, ít nhất thì biểu tình trên mặt phong phú hơn một chút, cũng sẽ không đến nỗi tất cả nam nam nữ nữ vừa thấy ngươi đều lùi xa ba bước, chết sống không chịu ngẩng đầu liếc mắt nhìn ngươi lấy một cái.”

Đây cũng là lời nói thật, hắn quan chức rất cao, cơ bản ai gặp cũng phải dập đầu.

“Đúng vậy a…Gần đây kinh thành chuyện vui cũng nhiều, ngươi xem xem, nhà lão đầu Lâm phủ cưới tức phụ, nhà ta đây lại nháo hòa ly, ngươi thực cho ta mặt mũi.” Tuy rằng Lâm lão đầu đối với giới tính của nhi tức vẫn có chút chú ý.

“Ta đã nói quân doanh không phải chỗ tốt, quả thực là như có nguyền rủa vậy, ngươi xem một đám các ngươi toàn bộ đều là quang côn (độc thân), phó quan của ngươi nếu không phải ta phá rối hôn sự của công chúa thì vẫn là chẳng có ai. Hiện tại hắn đột phá được vòng vây, ngươi lại bị đánh về nguyên hình.”

“Mộ Nhi, hôn sự của Tú Ninh ngươi không thể không để tâm, nàng ở nhà chúng ta cũng không dễ dàng.”

“Cha, hôn sự của đại ca ngươi cũng không thể không để tâm a, mục tiêu của đại tẩu đông đúc có thể tùy tiện chọn lựa, đại ca chính là ngay cả một tia lửa cũng không thấy.”

“Hừ, mười mấy năm trước hắn cố ý tòng quân ta không có biện pháp, mười mấy năm sau hắn không có đối tượng ta còn có thể nói cái gì?”

Lý Diệp chuyển sang đi đường bi tình: “Nếu nương ngươi vẫn còn, nước mắt của nàng có lẽ sẽ có chút tác dụng.”

Lý Mộ đứng im bên cạnh không chỗ xen mồm bình tĩnh ngẩng đầu nhìn phụ thân cùng muội muội đang phê đấu mình thực sự vui vẻ.

[Nếu lúc đấy cha có thể nói ít vài câu, dùng từ phúc hậu một chút, ta có lẽ sẽ không trốn vào tận quân doanh…] Lại quay đầu nhìn muội muội [Là đồ vô lương tâm nào nói với ta nàng làm hoàng hậu 11 năm đã tràn ngập khí chất cao quý ôn văn nhĩ nhã?]

“Ân?”

“Ân cái đầu ngươi! Lời của ta ngươi không nghe thấy sao?” Phượng Tê bão nổi, nàng ám chỉ cả buổi, người này lại dám thất thần.

“Không có.”

“Được rồi được rồi, Phượng Tê, nói lại lần nữa đi, Mộ nhi sẽ nghe cẩn thận.” Lý Diệp cũng đành chịu rồi, trưởng tử từ nhỏ đã rèn luyện ra bản lĩnh thất thần, cố tình ngươi đối diện với một gương mặt tê liệt vô tội hệt đầu gỗ như vậy lại thật đúng là mắng không ra miệng được.

“Ta đang nói cái Khiết Đan Thập Tam kia kìa.” Phượng Tê, có đôi lúc, hai chữ vương tử vẫn không thể tiết kiệm đâu: “Ngươi trói người ta về để làm chi?”

“Bớt việc.” Thật sự là để bớt việc mới trói mang về.

“…” Phượng Tê quay đầu hỏi cha mình: “Chuyện này không dính đến ngoại giao?”

“Bộ binh nói…chuyện này thuộc về phạm trù thay đổi vị trí tạm thời của vật tư chiến lược.” Ai lại vào lúc vương gia công chúa lập gia đình, đại quân vừa chiến thắng trở về đi nói loại chuyện sẽ gây mất hứng này chứ, dù sao Khiết Đan vương tử nhiều mà, tướng quân nhà mình cũng đã nói rồi thôi, là bởi vì Khiết Đan không ai đến nhận bọn họ mới mang về, không thể trì hoãn bọn họ tham gia hôn lễ đúng không?

“Người là ngươi mang về, đã đến thì là khách, còn là khách quý ngoại quốc, không thể cứ ném ở nơi nào đó là xong được, phải tiếp đón cho chu đáo. Ta đã an bài người ta ở phòng bên cạnh phòng ngươi, đi, lễ phép một chút, khách khí một chút, nói nhiều một chút. Về sau hẳn không thể thiếu khai chiến với Khiết Đan, các ngươi ngẩng đầu không thấy cúi đầu còn gặp, hỗn quen nói không chừng về sau trên chiến trường có thể ít vạch ngươi mấy đao.”

Lý Mộ rất muốn nhắc nhở nàng, vô luận từ lực lượng quân sự hay là thực lực cá nhân mà nói đều chỉ có phần mình đi vạch hắn, bất quá nể tình tiểu muội vẫn còn trong cơn hưng trí bừng bừng, vì lỗ tai của mình, vẫn nên đứng dậy đi phòng khách…không đúng, bây giờ là chủ ngọa, thì tốt hơn.

Người cổ đại cứ thích chia phòng ở ra thành viện này viện nọ, thứ nhất là dễ phân biệt, đầu năm nay không có cái gọi là biển số nhà, thứ hai là dễ nghe, phòng chứa củi, nhà vệ sinh cũng có thể đặt một cái Toại Nhân Cư, Thính Vũ Hiên gì gì đó, chỗ chủ nhà ở thì lại càng dễ nghe.

Như là Phượng Tê, chỗ ở hiện tại của nàng được đặt tên theo trong cung, gọi là Lai Nghi Các. Mà sân của đại ca thì dùng luôn tên của hắn là Mộ Quân Viện (chậc chậc ~ tên này thừa tướng đại nhân đặt nga ~), nghe nói là có ý trung quân ái quốc (thiết ~)

Lý Mộ vừa trở về chỗ của mình liền nhìn thấy một thiếu niên thực sự nổi bật đang ở giữa một đám hạ nhân giận mà không dám nói gì khi dễ chó nhà bọn họ.

Thuận tay từ trong bồn hoa bên cạnh cầm lấy một viên đá cuội búng về phía…con chó trong tay thiếu niên (tốt xấu người ta cũng là vương tử, thực sự muốn đánh còn phải cân nhắc vấn đề ngoại giao), bất quá chó nhà bọn hắn quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người phẫn nộ rồi, cắn luôn người cách nó gần nhất, vị vương tử mèo Ba Tư nào đó, một ngụm.

“A nha ~” Ít nhất con chó này tự do, cũng học được đối mặt với cường quyền thì phải biết phản kháng.

“Lý Mộ?” Phồn Đạt vừa định xem là ai dám công kích chó của hắn thì phát hiện hóa ra là địch nhân sinh tử, cũng chính là đầu sỏ đã hại hắn bị trói về tham quan Cẩm quốc n ngày: “Vì sao lại đánh Ba Cát của ta?”

“Hốt Rác?” Lý Mộ nghi hoặc nhìn con chó sư tử xinh đẹp nhà bọn họ, thật sự không rõ nó với cái hốt rác suốt ngày phơi nắng phơi mưa đến mốc meo thì có quan hệ gì (cái hốt rác – bá ki phát âm là bòji, tương tự ba cát là bōjí, có điều hốt rác với ba cát đọc cũng gần, vẫn đúng nghĩa lại buồn cười nên mình để vậy ^ ^).

“Vượng Tài.” Hắn vẫn là hảo tâm nói cho khách nhân biết con chó này tên là Vượng Tài, tuy rằng nhiều năm không về nhà nhưng hắn vẫn biết chó nhà bọn họ đều có tên như vậy, mấy mươi năm như một, vô luận là danh khuyển nữ quyến nuôi đùa hay là liệp khuyển gia đinh nuôi trông cửa hộ vệ.

“?” Phồn Đạt còn chưa kịp phản ứng thì đã phát hiện con chó vừa cắn mình mới nghe tiếng gọi đã xoay mông chạy như bay đến gần Lý Mộ.

“Con chó này tên Vượng Tài?”

Lý Mộ gật đầu.

“Thưởng thức của người Cẩm quốc thật sự là khó có thể lý giải…”

Toàn bộ hạ nhân cúi đầu nhìn xuống đất, giờ thì xem như mất mặt mất đến tận bên kia biên giới rồi.

“Tìm ta có việc?” Có hạ nhân cẩn thận từ lúc Vượng Tài cắn người đã đi chuẩn bị hòm thuốc, nhưng dân tộc du mục tựa hồ rất tùy tiện, Phồn Đạt cũng không thèm nhìn đến, tính toán liếm liếm xong việc.

Lý Mộ thấy động tác của hắn thoáng nhíu mày, một phát bắt lấy tay hắn, không nói hai lời bắt đầu hỗ trợ rửa sạch miệng vết thương cùng bôi thuốc, dù sao cắn người cũng chính là chó nhà mình.

“Dũng sĩ Khiết Đan mới không để ý đến chút tổn thương nho nhỏ như vậy.” Tuy rằng cảm giác được địch nhân hầu hạ rất không sai, nhưng trên người có sẹo có máu mới là dấu hiệu của dũng sĩ, một chút vết thương nhỏ xíu như vậy mà còn phải băng bó làm Phồn Đạt cảm thấy chịu không nổi, vì thế hắn bắt đầu giãy giụa giữa vui vẻ khi được địch nhân hầu hạ với ý chí muốn giữ lại tôn nghiêm.

“Ta để ý.” Khó được Lý Mộ mở miệng nói ba chữ, kỳ thực ý tứ của hắn chính là nếu để người ta biết hắn đường đường một tướng quân lại ở nhà thả chó hành hung người thì thật sự là quá khó nghe rồi. Hơn nữa Phượng Tê còn vừa hạ tử lệnh nhất định phải chiếu cố chu đáo khách nhân, chó cắn người có thể xem như ngoài ý muốn, nhưng nếu không giúp người ta băng bó, bản thân Lý Mộ cũng hiểu được là thất lễ.

“Vậy…ta tự mình làm.” Lời như đinh đóng cột của Lý Mộ vừa nói ra, Phồn Đạt không hiểu sao đột nhiên có chút hoảng hốt, lại nhìn bộ dạng nghiêm túc băng bó cho mình của hắn, bất giác tuần hoàn máu tăng tốc sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận (may mắn làn da hắn tương đối ngăm ngăm).

[Quả nhiên nam nhân lúc nghiêm túc có mị lực nhất, huống chi là Lý tướng quân vốn đã rất đẹp trai rất tuấn tú nghiêm túc chứ.] Tiểu Ny nhìn rõ ràng một màn trước mắt, vui mừng gật đầu (còn nếu hỏi ta vì sao thị nữ của hoàng hậu lại xuất hiện ở chỗ Lý Mộ nơi này, Tiểu Ny bọn họ không hiện ra mới là kỳ quái đi).

“Ngươi biết?” Lý Mộ rất hào phóng đẩy cả một hòm đầy bình bình lọ lọ sang trước mặt hắn.

“…” Vương tử không biết văn tự của Cẩm quốc.

“Tay.” Lấy ra một bình, Lý Mộ bàn tay to vung ra, một móng vuốt còn muốn chạy trốn lập tức chui đầu vào lưới.

“Thiết ~ người Cẩm quốc chính là nhiều quy củ, chút tổn thương nhỏ như vậy ở Khiết Đan chúng ta căn bản không cần băng bó, dũng sĩ của chúng ta blabla…”

[Hệ ngạo kiều không được tự nhiên, thuộc tính thụ.] Tiểu Hạo ở bên kia rút quyển sổ nhỏ ra ghi chép lại.

“Này! Ngươi nói một câu a!”

Mèo Ba Tư cảm thấy mình đang diễn kịch một vai liền tạc mao, sớm đã nghe tiếng Lý Mộ ít lời, nhớ rõ lúc còn ở trong quân doanh người này chính là có thể một câu tuyệt không hai câu, về đến kinh đô Cẩm quốc hắn mới xem như chân chính kiến thức được bản lĩnh muộn chết người của Lý Mộ.

Ở nơi này hắn một người cũng không biết, người quen duy nhất có thể nhìn thấy chính là Lý Mộ, khó lắm mới gặp được hắn, còn một cái tát đánh không ra nửa chữ. Phồn Đạt phát hỏa.

“Chuyện gì?”

“Ngươi đến để làm gì?”

“Đây là nhà của ta.”

“…” Đúng nga.

“Đây là phòng của ta.”

“…” Phải nga.

“Ngươi khi dễ chó của ta.”

“…” Phồn Đạt Đột nhiên cảm thấy mình thật đuối lý.

“Còn có việc?”

“Không…” Phồn Đạt im, hắn đuối lý thôi…Mà từ từ: “Không đúng a, ta là nói…Thôi được rồi, ta khi nào thì có thể trở về?” Hỏi chính sự.

“Không thể.”

“Dựa vào cái gì? Ta là vương tử Khiết Đan…” Phồn Đạt đột nhiên biến sắc, thở phì phì ngồi xuống, cái gì cũng không nói nữa, trong đôi mắt màu xanh biếc hiện lên đau xót cùng suy sụp khó có thể che giấu.

“Bọn họ sẽ không đến đổi ta về đâu, Khiết Đan vương tử có thêm ta đã nhiều lắm, bớt đi ta vẫn là nhiều lắm…”

Phồn Đạt thở dài, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Mộ: “Bọn họ không đến đổi, các ngươi có phải sẽ không thả ta?” Như vậy thì rất mất mặt, cái gọi là quốc gia, thể diện bên ngoài vĩnh viễn quan trọng hơn những thứ bên trong nhiều lắm.

“Đúng vậy.”

“Giết ta?”

“Sẽ không.” Làm thế ngược lại sẽ cho Khiết Đan cái cớ để khai chiến.

“Nói cho ngươi biết, bản vương tử sẽ không phản quốc!”

“Nga.”

“Ta xin ngươi nói nhiều một câu sẽ chết a!!!”

Phồn Đạt phát điên rồi, Tiểu Ny, Tiểu Hạo, Tiểu Cơ, Tiểu Tình, A Hư, A Thực ở bên cạnh cũng nghe mà thấy mệt (toàn bộ đều đến đông đủ).

“…” Lý Mộ còn đang suy xét xem nên nói cái gì.

“Chịu thua ngươi…” Phồn Đạt chán chường ngồi xuống: “Không lẽ nào Cẩm quốc các ngươi tính nhốt ta cả đời?”

“Chuyện này không do ta quản.”

Theo trình tự hẳn là nên chuyển sang pháp bạn, nhưng pháp bạn gần đây bận quá, ngươi xem như bị tạm giữ trong nhà cục trưởng cục công an, hiện tại chính là như vậy.

“Ta là ngươi bắt.”

“Không…hẳn vậy.” Vốn muốn nói không phải hắn bắt, nhưng chiến dịch lần bắt Phồn Đạt đúng là hắn hạ lệnh, phó quan của hắn chỉ thuận tay vớt được một phiền toái mà thôi.

Phồn Đạt bị tính tình này của hắn chọc cho lửa giận càng thêm bốc cao, nói thật ra Phồn Đạt cũng biết chân chính thiêu cháy mình là do thân nhân vô tình, nhưng cái bộ dạng không cần này của Lý Mộ quả thực chính là bưng ấm dầu xối xuống ngọn lửa trong lòng hắn: “Ta cho ngươi biết, nếu không thả ta về, ta thì chơi xấu nhà các ngươi cả đời! Ăn nghèo các ngươi!”

Ba ba ba ~ tập thể toàn bộ nô tài của hoàng hậu âm thầm vỗ tay.

“Rất khó.” Lý Mộ tính toán một chút bổng lộc của mình, lại tính toán quan giai của nhà mình xong, thẳng thắn nói cho hắn biết, chuyện này, thật sự rất khó.