Bên ngoài Nhã Đoạn các, Nữ Quyên vạn phần khiếp sợ đứng ở chỗ rẽ gần cứa sổ, toàn thân nhịn không được mà run lên. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Sở tỷ tỷ của nàng thế nhưng lại là người nàng hận tới chết – Sở Phong.
Nàng không muốn tin tưởng đó là sự thật. Nhưng đoạn đối thoại của mẫu tử Trình Như Phượng và Sở Phong nàng đã nghe được nhất thanh nhị sở, dù muốn không tin cũng không được.
Thượng Quan Sở Phong – thì ra đây mới là thân phận thật của hắn, thì ra từ đầu đến giờ hắn đều lừa nàng, đều trêu chọc nàng.
Hắn hại nàng lầm tưởng mình yêu một nữ nhân, lại lấy thân phận nam nhân để cường thú nàng, nhưng … Không phải yêu! Hắn không yêu nàng! Chính miệng hắn đã nói ra, và nàng đã nghe rất rõ.
Đau khổ quá! Lòng của nàng đau quá!
Thẳng đến giờ phút này trong lòng cuồng trừu, nàng mới hiểu đuợc, vô luận là hắn ở An Nam tự, hay là Sở tỷ tỷ, hoặc là Lang Thao bang bang chủ, trong lòng hắn thủy chung không hề có tình cảm với nàng. “Ba cái hắn” hợp lại làm một đều chỉ lừa gạt nàng, làm nàng thống hận, đem đến cho nàng một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Nàng rốt cuộc không áp chế được nước mắt tràn lên khóe mi, nhịn không được mà bất lực bật khóc.
Nữ Quyên khẽ nấc làm kinh động đến Sở Phong ở trong phòng. Nguyên tưởng rằng lại là Tiểu Hoàn đang khóc, hắn không kiên nhẫn mở cửa sổ ra lại phát hiện Nữ Quyên ngồi xổm khuất thân mình trên hành lang mà khóc.
“Nữ Quyên!” – Hắn giật mình, phi nước đại ra khỏi phòng đi về phía nàng.
Thấy Sở Phong một thân tuấn dật đứng trước mặt, Nữ Quyên vốn vẫn không muốn tin tưởng đó là sự thật, nay ngay cả một tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến.
Nàng tuyệt vọng đẩy hắn ra, cũng cầm thắt lưng bài ném vào mặt hắn: “Kẻ lừa đảo! Ngươi là kẻ lừa đảo vô liêm sỉ!” (Tỷ ơi, nhẹ tay chút nào, sao lại làm hỏng mặt soái cả thế =.=)
Sở Phong tiếp được thắt lưng bài mà nàng hướng hắn quăng tới lập tức hiểu được nàng vì sao lại có mặt ở đây, cũng khẳng định nàng vừa rồi đã nghe được cuộc đối thoại của hắn cùng mẫu thân.
Trăm mật tất có nhất sơ! (1) Hắn cười khổ, lại không biết nên lấy thân phận nào để mở miệng với nàng.
Nữ Quyên oán hận trừng mắt hắn, cười lạnh một tiếng: “Ta nên xưng hô với ngươi là Sở bang chủ hay là Thượng Quan bang chủ đây? Nhưng ta biết ngươi tuyệt đối sẽ không là “Sở tỷ tỷ”!”
“Mặc kệ là cái gì bang chủ cũng không cần ngươi gọi.” – Sở Phong quay đầu đi, cố ý lờ đi áy náy trong lòng, hai tay buông xuống, lạnh lùng nói – “Ngươi nên gọi ta là ‘tướng công’ hoặc ‘phu quân’.”
Hắn còn dám nói như vậy?
Nữ Quyên hận không thể ngay lập tức cho hắn một bạt tai. Nhưng một màn cảnh cáo của hắn ở Lang Thao bang làm nàng chỉ có thể phẫn hận nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi đừng mơ. Ta sẽ không gả cho ngươi.”
Sở Phong sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy nên chỉ giương lên khóe miệng mà nói: “Ta sẽ không cho ngươi cơ hội được lựa chọn.”
Hắn tươi cười mang theo nồng đậm nguy hiểm cùng ý tứ hàm xúc làm Nữ Quyên hoảng sợ lui về phía sau từng bước: “Thượng Quang Sở Phong, ngươi có còn nhân tính không? Chẳng lẽ chỉ để ngươi không cần phải phẫn nữ trang nữa mà ngươi dù thế nào cũng bức bách ta thành thân với ngươi sao?”
“Đây là nguyên nhân thứ nhất.”
Một nguyên nhân khác đó là Sở Phong không nghĩ sẽ buông tay nàng, không nghĩ sẽ để nàng nhào vào lòng bất kỳ một nam nhân nào khác. Và còn một nguyên nhân quan trọng nhất, đó chính là “yêu”. Nàng là nữ nhân duy nhất làm hắn phải cẩn thận tự hỏi tới cái loại cảm giác gọi là “yêu”. Nhưng đối với loại cảm xúc này, hắn vẫn không thể xác thực nắm vững nó.
Nếu cái mà Nữ Quyên muốn là yêu thì hắn nguyện ý nếm thử. Vì nàng, hắn nguyện ý thử một lần học yêu. Nhưng hắn chưa nói ra, bởi vì nàng hiện tại khẳng định đang hận chết hắn. Vậy nên cho dù hắn nói như thế nào, nàng nhất định sẽ không tin. (Em càng ngày càng thích Phong ca rồi đấy ^^ Yêu quá cơ!)
Nhưng câu trả lời ngắn gọn của hắn lại làm Nữ Quyên nghĩ theo một chiều hướng khác. Nàng nhớ hắn từng nói qua muốn có phường vải Lăng Ba. Chẳng lẽ đây mới chân chính là ý đồ của hắn sao? (hai cái người này cứ như cực Bắc với cực Nam ấy =.= Nói chuyện chẳng ăn nhập gì cả, bảo sao mà dây dưa lằng nhằng đau khổ đến tận chương 10)
Nữ Quyên không thể không cho rằng,lấy thân phận “Sở tỷ tỷ” tiếp cận nàng, đối xử với nàng như vậy ôn nhu, như vậy săn sóc, tất cả là để có được phường vải Lăng Ba. (Nhà ca ý thiếu tiền hay sao mà thèm phường vải của tỷ =.= )
Nữ Quyên thương thấu tâm can, oán giận quát hắn: “Đi ra ngoài! Ngươi ngay lập tức cút khỏi Lăng Ba trang viên của ta. Ngươi … cái kẻ lừa đảo này. Tất cả đều là quỷ kế của ngươi có đúng không? Ngươi cố ý tiếp cận ta, trụ tiến nhà của ta, tìm mọi cách đối tốt với ta, tất cả đều là vì muốn có được phường vải Lăng Ba đúng không? Ta tình nguyện thân bại danh liệt cũng tuyệt đối không giao phường vải Lăng Ba cho ngươi.”
Sở Phong bắt lấy cánh tay nàng, tuấn mi nhíu lại thành một khối. Nàng hận hắn là “Sở Phong” cũng thôi đi, tại sao ngay cả đối với “Sở tỷ tỷ” xuất phát từ chân tâm đối xử tốt với nàng mà cũng vặn vẹo này nọ.
Hắn chưa bao giờ đối xử tốt với nữ nhân như vậy, không thể tưởng được lại làm cho nàng nghĩ hắn là loại lòng lang dạ thú. Một cỗ tức giận nhất thời nảy sinh, hai mắt hắn đột nhiên trở nên âm trầm: “Ngươi tình nguyện thân bại danh liệt, nhưng tỷ muội của ngươi chịu được cảnh thân bại danh liệt sao? Phường vải Lăng Ba hứng chịu nổi điều đó sao?”
“Ngươi …”
Nữ Quyên không hề phản bác, không chỉ vì hắn nắm chặt tay nàng làm nàng đau, mà hắn còn càng tiến thêm một bước đem nàng cưỡng chế áp sát tường, thật mạnh bắt lấy đôi môi đang muốn phản bác của nàng cho đến khi nàng cảm thấy choáng váng, toàn thân mềm yếu vô lực với chịu buông ra.
“Nhớ kỹ, ba ngày sau ta muốn nhìn đến ngươi đã chuẩn bị kỹ để trở thành tân nương của ta.” Sở Phong đột nhiên buông nàng ra, nói xong những lời này liền xoay người hướng Lăng Ba viên ngoại mà đi.
Nữ Quyên vô lực trượt xuống góc tường, toàn thân không nhịn được run lên, nước mắt doanh tròng lại lần nữa rơi xuống.
Nàng không thể kháng cự hắn! Không đơn giản chỉ vì hắn uy hiếp, mà là mỗi lần hắn tiếp xúc đều khiến nàng rung động …
Hắn vì sao muốn hấp dẫn nàng, lại làm nàng hận hắn như vậy?
Nàng rất hận! Hận hắn đối xử với nàng như vậy, lại càng hận chính mình không thể không yêu …
***
Sáng sớm, chiêng trống vang trời. Đội ngũ đón dâu chậm rãi hướng Lăng Ba trang viên mà đến.
Ở thành Hàng Châu, trong mắt dân chúng bình thường mà nói, Lang Thao bang cùng quan phủ thuộc loại cường quyền đại biểu (2), mà Lăng Ba trang viên với Phụ Chính vương lại có quan hệ thông gia nên đương nhiên cũng thuộc phạm vi cường quyền.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, Lang Thao bang tân nhiện bang chủ là một người hoàn toàn xa lạ và mơ hồ. Nay hai đại cường quyền kết thân, mọi người ai ai cũng đều cố mở to mắt nghển cổ mà nhìn. Họ muốn nhìn xem vị bang chủ này đến tột cùng là loại người gì mà cưới vợ không yến tân khách, còn dám chiếu nạp hạ lễ.
“Nghe nói bang chủ kia là sát nhiên điên cuồng giết người không chớp mắt ..”
“Chủ gia Lăng Ba trang viên kia là một đại mỹ nhân nũng nịu nha. Có khi nào là bị uy hiếp không?”
“Không thể nào. Phưởng vải Lăng Ba cùng Lang Thao bang kết thân, ta xem chỗ nào cũng thấy Lăng Ba có lợi hơn.”
Trong đám người, thỉnh thoảng truyền đến đủ loại châu đầu ghé tai phỏng đoán cùng thảo luận.
“A! Đến rồi, đến rồi! Đừng có nói nữa. Nếu để cho người của Lang Thao bang nghe được, chết như thế nào cũng không biết đâu.”
“Oa!”
Trước mặt mọi người là Thượng Quan Sở Phong cưỡi trên lưng ngựa, một thân hồng bào(3) hiên ngang oai hùng, tuấn dật bất phàm, ai cũng nhịn không được mà kinh diễm tán thưởng.
Mọi người đều không biết nên vốn cho rằng Lang Thao bang bang chủ là một hán tử thô lỗ, không ai nghĩ tới tân bang chủ của Lang Thao bang ngày thường lại cao cường mĩ mạo như thế. Thậm chí, một vài nữ nhân sau khi nhìn thấy Sở Phong liền oán hận tân nương hôm nay vì sao không phải là mình.
Nhưng mọi người không ai có thể phủ nhận rằng vị bang chủ đây cùng nữ nhi Lăng gia là thiên thượng một đôi, địa hạ một đôi, âu cũng là thỏa đáng.
Bên ngoài moi người đều nghẹn họng nhìn trân trối thì ở trong đại môn của phường vải Lăng Ba, Chức Nhi rình coi cũng phải kinh ngạc há hốc mồm.
Hắn … hắn chẳng phải là vị tuấn mỹ công tử ngày đó ở An Nam tự đã tặng Nhị tiểu thư trâm cài tóc sao? Hắn thật sự đã đúng như lời nàng nói, làm Nhị cô gia của nàng rồi. Nhưng vì sao Nhị tiểu thư có được vị hôn phu cao cường tuấn lãng như vậy lại tuyệt không cao hứng?
Sở Phong nhìn mọi người xung quanh, mỉm cười ôm quyền hướng họ nói: “Hôm nay Sở mỗ cưới vợ, nhận được sự chú ý của các vị hương thân, mặc dù không thiết diên yến khách nhưng
Thấy đám người vừa nghe vậy liền ồ lên, thậm chí có người còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, ý cười của Sở Phong càng sâu.
Nữ Quyên nghĩ hắn không biết ý định là nàng là muốn cho hắn mất hết mặt mũi sao? Không có cửa đâu.
Chức Nhi vừa nghe Sở Phong tuyên bố như vậy liền chạy vội về Linh Quyên các báo tin cho Nữ Quyên.
“Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư …”
Chức Nhi vào đến Linh Quyên các lại chỉ thấy Nữ Quyên ngồi ở trên giường ngây ngốc, trên người trừ bỏ sáng sớm nay được nàng giúp mặc vào ra thì không thấy nàng ấy chuẩn bị gì, ngay cả tóc cũng chỉ vấn sơ sơ, son cũng không buồn tô điểm.
“Ai nha! Nhị tiểu thư, kiệu hoa đã đến cửa rồi, ngươi như thế nào còn chưa chuẩn bị xong? Không phải nói muốn chính mình làm sao?” – Chức Nhi một bên la hét, một bên luống cuống tìm hộp son của Nữ Quyên.
“Thế này là được rồi.” – Nữ Quyên thản nhiên mở miệng.
“Hả?” Chức Nhi nghe vậy liền kinh ngạc không thôi – “Sao có thể như vậy được? Làm gì có tân nương nào lại không tô son điểm phấn chứ?”
“Ta nói như bây giờ là được rồi. Tên kia không đáng để ta ăn diện vì hắn.” – Nữ Quyên hờ hững trả lời, trên mặt đầy vẻ khinh miệt.
“Nhị tiểu thư, ngươi thật sự đã gặp qua Sở bang chủ sao?” – Chức Nhi không khỏi hoài nghi giữa hai người liệu có hiểu lầm gì không. Nếu không vì sao Nhị tiểu thư lại không cam lòng xuất giá như vậy? – “Hắn thật sự là một tuấn suất công tử nha. Chính là vị công tử mà chúng ta gặp ở An Nam tự ngày ấy. Hơn nữa, hắn vừa rồi ở ngoài cửa tuyên bố, hắn hôm nay sẽ bao trọn toàn bộ tửu lâu, trà quán trong thành Hàng Châu này làm tiệc cơ động, tất cả mọi người đều có thể đến đó ăn uống miễn phí.”
“Cái gì?” – Không thể tưởng được kế sách của nàng lại bị hắn phá hỏng, không những thế còn giúp hắn lấy lòng mọi người. Nàng nghiến răng nghiến lợi nói – “Hừ! Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thì nội đồ xấu xa chẳng khác nào ruột bông rách, xảo ngôn dụng sắc, khi thần lừa quỷ, mặt người dạ thú, uổng phí nương đã sinh cho hắn một gương mặt tốt như vậy. Hắn tưởng ra vẻ khẳng khái thì người khác sẽ quên những gì hắn đã làm sao.”
“Nương?” – Chức Nhi vẻ mặt buồn bực lại kinh ngạc – “Chẳng lẽ Sở bang chủ là con của Thượng Quan phu nhân, cùng Sở cô nương là huynh muội?”
“Hừ! Sở Phong cùng Sở Nhi …” – Nữ Quyên oán hận cắn răng – “Bọn họ chính là một người.”
“Cái gì?” – Chức Nhi kinh hô, nhưng ý nghi hoặc lại càng sâu hỏi – “Như vậy hắn đến tột cùng là nam hay nữ?”
“Là nam! Đường đường thất thước (=bảy thước) một thân nam nhi.” – Vừa vào trong Linh Quyên các, Trình Như Phượng xấu hổ vạn phần nói.
“Nươ…. Thượng Quan phu nhân.” – Nữ Quyên cải biến xưng hô với Trình Như Phượng. Trừ bỏ cuộc hôn nhân này ra, nàng không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào khác với hắn.
Trình Như Phượng thở dài: “Quyên Nhi, ngươi không muốn gọi ta một tiếng ‘nương’ nữa sao?”
Nữ Quyên cúi đầu không nói. Nàng biết Trình Như Phượng vô tội, cũng biết nàng ấy không có liên hợp cùng con mình để đối phó nàng, nhưng …
“Quyên Nhi, ta hy vọng ngươi không trách cứ ta. Ta cũng không phải cố ý gạt ngươi chuyện của Sở Nhi, chỉ là …”
“Nương, quên đi! Ta biết chuyện này không liên quan đến ngươi.” – Nữ Quyên thở dài, ngắt lời Trình Như Phượng. Dù sao Trình Như Phượng cũng đối đãi với nàng như mẹ ruột, nàng sao có thể nhẫn tâm làm bà khổ sở.
“Quyên Nhi, ngươi thật sự là một cô nương thiện lương.” – Trình Như Phượng cũng theo đó mà thở dài – “Ta không biết Sở Nhi đến tột cùng đã làm gì khiến ngươi đáp ứng gả cho hắn, nhưng nếu ngươi không muốn thì để ta nói lại với hắn. Hắn dù ở bên ngoài hô phong hoán vũ thế nào, về nhà cũng vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời của mẹ hắn là ta đây.”
“Không!” – Nữ Quyên lắc đầu – “Ta không thể không gả.”
“Vì sao?”
Nữ Quyên nhìn Trình Như Phượng, tràn đầy hối lỗi nói: “Nương, ta biết người đối đãi Quyên Nhi rất tốt, nhưng thứ lỗi cho ta không thể làm dâu hiền của người.”
“Nói như vậy là ý gì?” – Trình Như Phượng cũng không hiểu được, Nữ Quyên nói muốn gả cho Sở Phong, lại nói không thể làm con dâu ngoan hiền của nàng, vậy …
“Ta biết hắn là con của người, nhưng nếu người cũng coi ta là nữ nhi, thì xin người không cần lo chúng ta trong lúc đó có chuyện gì. Bởi vì gả cho Sở Phong cũng tương đương là ta đang trả thù hắn. Ta sẽ khiến hắn sau này không có lấy một ngày bình yên.”
Trên mặt Nữ Quyên lộ ra vẻ kinh định không thể bẻ gãy làm Trình Như Phượng hoảng hồn. Trừ bỏ nam phẫn nữ trang, thật không hiểu đứa con hỗn trướng kia của nàng ở bên ngoài đã làm những gì lại khiến Nữ Quyên hận hắn đến mức này.
Thượng Quan Sở Phong a Thượng Quan Sở Phong, chuyện do ngươi gây ra thì ngươi phải tự mình giải quyết. Cả hai ngươi đều là người mà ta nhất mực yêu quý, thế nên người làm nương như ta đây chỉ có thể bảo trì trung lập, sống chết mặc bay.
“Nhị tiểu thư, ngươi đã quyết định phải gả thì mau chuẩn bị đi thôi. Kiệu hoa đã chờ ngay ngoài cửa, nếu không nhanh sẽ không kịp đâu.” Tuy rằng vẫn không hiểu ra làm sao nhưng Chức Nhi nhịn không được xen vào cuộc nói chuyện của hai người. Bởi vì nếu để tiểu thư nhà nàng cứ như vậy xuất giá thì đúng là để cho người đời chế giễu.
“Hừ! Lên cái gì kiệu hoa?” – Nữ Quyên lại tiếp túc gây khó dễ – “Chức Nhi, ngươi đi nói cho tên kia là thân thể ta không khoẻ mạnh, không muốn ngồi kiệu hoa. Muốn bái đường thì bái đường ngay tại Lăng Ba trang viên đi.”
“Hả?” Chức Nhi lại choáng váng. Cô gia cũng không phải do kén rể mà tới, sao có thể bái đường ở Lăng Ba trang viên được.
“Còn ở đó ngây ngốc cái gì? Đi nhanh đi.”
Thấy Nhị tiểu thư sắc mặt không tốt, Chức Nhi cũng chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện đi làm cái chuyện mất lòng người này. Nhưng nàng thật không hiểu, Nhị tiểu thư tại sao lại hận cô gia như vậy? Tuy rằng cô gia hắn là nam phẫn nữ trang lừa các nàng, nhưng thoạt nhìn thì một chút cũng không hề xấu xa như trong lời Nhị tiểu thư nói.
Nữ Quyên gây khó dễ làm Trình Như Phượng ứa ra mồ hôi lạnh. Xem ra, sự tức giận của nàng không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể tiêu trừ. Nhưng nàng cũng không thể trơ mắt mà nhìn hai người cứ như vậy mãi được. Một người là con trai nàng, một người là con gái nuôi kiêm con dâu của nàng, người làm nương như nàng đương nhiên hy vọng hai người có thể trở thành một đôi tâm đầu ý hợp.
“Quyên Nhi, ngươi có biết làm thế nào để khiến một nam nhân chân chính thống khổ không?” – Trình Như Phượng bỗng nhiên cười đến biến hoá kỳ lạ.
“A?” – Nữ Quyên không rõ nên nháy nháy mắt mấy cái.
“Một người nam nhân thống khổ nhất là khi muốn yêu mà không thể.”
“Muốn yêu mà không thể?”
Trình Như Phượng gật đầu: “Ngươi nếu có thể làm cho Sở Nhi yêu thương ngươi, lại không có cách nào chiếm được tâm của ngươi thì mới có thể làm hắn thống khổ nhất. Nhưng làm thế nào để hắn yêu thương ngươi đến mức không tự thoát ra được, lại khổ sở vì không chiếm được tâm của ngươi, thì chỉ có bốn chữ bí quyết.”
“Bốn chữ thế nào?” Lời nói của Trình Như Phượng đã hoàn toàn dẫn phát hứng thú của Nữ Quyên, nàng khẩn cấp muốn biết phương thức đối phó với Sở Phong.
“Như gần như xa.”
“Như gần như xa?” – Nữ Quyên cúi đầu suy tư về bốn chữ này.
Trình Như Phượng nhìn Nữ Quyên thật tâm suy tư về bốn chữ này mà mỉm cười đắc ý. Nàng dạy Nữ Quyên phương thức ‘như gần như xa’ này không chỉ vì giúp nàng đối phó với chính con của mình.
Trong quá trình ấy, nàng không tin Nữ Quyên có biện pháp kháng cự được mị lực của bảo bối nhi tử của nàng, sớm muộn gì cũng sẽ yêu thương hắn thôi. Mà quá trình ấy cũng có thể dạy cho con nàng cái gì gọi là yêu, thuận tiện trừng phạt hắn vì đã lừa gạt nàng bấy lâu.
Nghe Chức Nhi ở đại môn lắp bắp nói lại lời của Nhị tiểu thư, Sở Phong sắc mặt đại biến.
Tiểu nữ nhân chết tiệt này! Muốn tức chết hắn sao.
Nghe vậy những người vây xem ở xung quanh cũng khe khẽ nói nhỏ. Hắn ngược lại bày ra khuôn mặt tươi cười, cao giọng nói với Chức Nhi: “Vẫn là nương tử suy nghĩ chu đáo. Nếu nàng đã lấy phường vải Lăng Ba làm của hồi môn thì ta đây chính là chủ nhân của Lăng Ba trang viên, ở trong trang bái đường cũng là lẽ đương nhiên.”
Sở Phong nói xong, mọi người lại một trận ồ lên.
Phường vải Lăng Ba đổi chủ, đây xác thực là tin lớn đáng để ăn mừng mười ngảy nửa tháng.
Muốn chỉnh ta ư? Không dễ dàng như vậy đâu. Sở Phong đắc ý cười, dẫn đầu đội ngũ đón dâu nghênh ngang tiến nhập Lăng Ba trang viên.
Nữ Quyên được Chức Nhi nâng hạ cũng hờ hững đi vào phòng khách.
Nàng đã biết kế sách làm khó dễ Sở Phong của nàng lại một lần nữa tuyên cáo thất bại, trong lòng không muốn cùng không phục làm nàng quyết định dùng đến đề nghị của nương.
Như gần như xa – nàng muốn làm hắn yêu (đến) chết nàng, nàng còn muốn làm hắn yêu nhưng không thể chiếm được mà thống khổ. (Quân: Ta phải mở ngoặc cái từ “đến” kẻo có bạn lại hiểu lầm thì chết =.=)
Bởi vậy, nàng tỉ mỉ đem mình biến thành một tân nương xinh đẹp nhất. Hỉ bào thêu phượng đỏ thẫm điểm kim tuyến bày ra dáng người cân đối của nàng. Hoa lộ mùi thơm thanh nhã làm người ta dù ở xa ba thước cũng vì hương khí của nàng mà mê say. Ngoài ra, che dấu dưới chiếc khăn trùm đầu thêu kim tuyến này còn là một cái kinh hỉ khác dành cho hắn.
Sở Phong sau mỗi lần bị Nữ Quyên chọc giân, hắn thủy chung đều nghĩ một đằng nói một nẻo, tự nhủ với chính mình hôn lễ này là để giải thoát cho hắn, thuận tiện trừng phạt Nữ Quyên không biết tốt xấu. Nhưng khi hắn vừa nhìn thấy tân nương tử của hắn dáng vẻ thướt tha đi tới, trong lòng hắn cũng cảm thấy vui sướng đến mức khó có thể biểu đạt bằng ngôn từ, tựa như hắn đã chờ đợi thời khắc này rất lâu, rất lâu rồi.
Tuy rằng không có tỉ mỉ bố trí lễ đường, không có tân khách náo nhiệt chúc mừng, nhưng ý vui mừng toát ra từ đuôi lông mày đến vẻ mặt của Sở Phong lại không có nửa điểm tránh được đáy mắt của Trình Như Phượng lúc này đang ngồi ở đường thượng mà mừng thầm.
Tiểu tử này, cứ mạnh miệng đi. Đau khổ còn chờ ngươi ở phía sau.
Uống qua trà do con dâu dâng lên, nàng vội vã đem hai người đưa vào động phòng, chờ xem tràng tuồng đặc sắc.
Bên này thì vui mừng làm việc tốt, bên kia lại sầu khổ mưu toan kế sách.
Vài vị trưởng lão của Lang Thao bang tụ lại bên trong thính đường, người người đều là vẻ mặt ngưng trọng.
“Không thể tưởng được. Thật sự là không thể tưởng được.” – Chu trưởng lão giẫm chân thở dài.
Bạch trưởng lão cũng là vẻ mặt sầu khổ: “Phường vải Lăng Ba giờ đây để bang chủ tiếp quản, sau này chúng ta còn có cái gì du thủy khả lao(4)”
“Không có du thủy khả lao vẫn coi như là chuyện nhỏ.” Phong trưởng lão trầm giọng nói.
“Coi như chuyện nhỏ? Không có tài lộ(5) này, ta làm sao có thể hảo hảo đáp ứng đám tám di thái thái (vợ bé) nhà ta tiêu xài đây?” – Tiền trưởng lão ngạc nhiên la hét.
“Trước tiên hãy hảo hảo chiếu cố cái mạng già của ngươi đi.” Phong trưởng lão trừng mắt liếc Tiền trưởng lão một cái. Trong số các vị trưởng lão ở đây, hắn xem thường nhất là Tiền trưởng lão, nhát gan, sợ phiền phức lại yêu tiền. Nếu không phải năm đó có ân với lão bang chủ, hắn sao có thể ngồi lên vị trí trưởng lão trong bang. Nhưng hiện tại lão bang chủ đã qua đời, hắn lại còn không ý thức rõ ràng lúc này là trạng huống gì, quả nhiên là chán sống rồi.
“Ý của Phong trưởng lão là …” Chu trưởng lão biết trong bốn vị trưởng lão thì Phong trưởng lão là người có tâm tư kín đáo nhất. Hắn nói vậy tức là có một mối băn khoăn khác mới có thể coi việc chặt đứt tài lộ này là chuyện nhỏ.
“Hiện nay phường vải Lăng Ba đã do tên tiểu tử Sở Phong kia tiếp quản, rất nhanh thôi hắn sẽ mò ra chúng ta động tay động chân với trướng vụ trong bang. Đến lúc đó, … chư vị ngẫm lại thử xem hắn sẽ đối phó với chúng ta như thế nào ? ”
Lời này vừa nói ra, các trưởng lão khác trên mặt ai ai cũng xuất hiện ý sợ hãi. Bọn họ đã chính mắt thấy được công lực kinh người của Sở Phong, ai trong số họ cũng không nghĩ muốn làm cái bàn gỗ hắc đàn tứ phân ngũ liệt tiếp theo.
“Phong trưởng lão nghĩ hắn sẽ đối phó với chúng ta như thế nào ? ” Bạch trưởng lão khẩn trương hỏi.
Phong trưởng lão cười lạnh một tiếng : “Nhẹ thì muốn chúng ta phun ra số tiền đã cho vào túi riêng rồi trục xuất khỏi bang. Nếu nặng thì … dựa theo quy định trong bang, ăn hối lộ phản bang gia sẽ chịu bơi chi hình. ” (Ta cũng ko hiểu nghĩa của nó lắm đâu, đại khái là cực hình ấy ạ.=.=)
Bơi chi hình ! Vài vị trưởng lão vừa nghĩ đến, sắc mặt đã xanh mét.
Trong bang quy của Lang Thao bang không có cái nào làm thương đến tính mệnh con người. Nhưng bơi chi hình cũng là hình phạt nghiêm tàn (nghiêm khắc + tàn khốc) nhất Lang Thao bang vì nó làm cho người chịu hình so với chết còn thống khổ hơn.
Người bị bơi chi hình thì tứ chi bị trói chặt dìm trong nước sông, tới khi gần tắt thở mới được kéo lên, cứ như thế chín lần. Nó đáng sợ nhất ở chỗ chính là làm cho người chịu hình trải qua kinh nghiệm chín lần ngập đầu gần chết. Người nào một khi đã chịu qua hình phạt này đều không thể chống đỡ được đến lần thứ chín, tất cả đều ở chưa đến một nửa hình phạt đã phát điên.
Quân : Loại hình phạt này đánh vào tâm lý chứ không đánh vào nỗi đau thể xác nên nó tàn khốc hơn các loại cực hình bình thường. Có những người chịu đựng được nỗi đau thể xác nhưng về tâm lý thì khó ai có thần kinh vững vàng mà trải qua được. Giờ thì mình đã hiểu vì sao tuy nó ko làm người ta chết nhưng khiến họ sống còn khổ hơn cả chết. =.=
“Sao có thể ? Sao có thể như vậy được ? ” – Tiền trưởng lão gấp gáp kêu lớn.
Phong trưởng lão lại trừng mắt liếc Tiền trưởng lão một cái, trong mắt đầy vẻ khinh miệt viết : Ngươi cũng biết sợ hãi !
“Vậy … chúng ta có thể hay không nên tránh đi ? ” – Chu trưởng lão đưa ra đề nghị chạy trốn.
“Tránh ? Tránh đến chỗ nào ? ” – Phong trưởng lão hừ nhẹ một tiếng – “Chúng ta vì Lang Thao bang bán mạng hơn phân nửa bối tử, nay lại chỉ vì một tiểu tử chưa dứt sữa, các ngươi sẽ cam tâm buông tha cho địa vị và lợi ích của mình bây giờ sao ? ”
Phong trưởng lão đối với Sở Phong cực kì không phục. Lúc trước khi lão bang chủ bệnh nặng, hắn chính là đệ nhất nhân tuyển cho vị trí tân bang chủ trong bang. Ai ngờ lại xuất hiện từ đâu một tên Sở Phong, chẳng những đập nát mộng bang chủ của hắn, ngay cả tài lộ của hắn cũng bị đoạn tuyệt, hắn làm sao có thể chịu để yên cho Sở Phong.
“Vậy ý của Phong trưởng lão là …” – Bạch trưởng lão hỏi.
“Tiên hạ thủ vi cương. ” – Phong trưởng lão dứt khoát nói ra mấy từ này.
“Tiên hạ thủ vi cương ? ” – Bạch trưởng lão nhíu mày – “Không biết Phong trưởng lão có chủ ý gì tốt ? ”
“Thừa dịp tên Sở Phong lúc này đang tận hưởng cuộc sống tân hôn, không rảnh để ý đến trướng vụ trong bang và phường vải Lăng Ba, chúng ta tìm một cơ hội đưa hắn cấp …” – Phong trưởng lão lấy tay bày ra tư thế một lưỡi đao quét ngang cổ, lạnh lùng cười.
“Nhưng hắn có võ công cao cường, chúng ta như thế nào có khả năng động vào hắn ? ” – Tiền trưởng lão không cho là đúng nói.
“Các ngươi chẳng lẽ không nghe nói nữ đương gia của phường vải Lăng Ba gả cho tên tiểu tử Sở Phong không phải xuất phát từ tự nguyện sao ? Chúng ta sao không mượn sức nàng, để nàng thay chúng ta xuống tay. Một người võ công cao cường đến đâu cũng sẽ không đi phòng bị một nữ nhân trói gà không chặt. ” – Phong trưởng lão âm âm cười cười, còn nói – “Chúng ta chỉ cần giao cho nàng một viên tuyệt mệnh đan không sắc không vị, nàng liền có thể thay chúng ta thần không biết qủy không hay trừ bỏ cái gai trong mắt này. ”
“Chủ ý này quả không sai. Nhưng nếu nàng ta không chịu ? ” – Bạch trưởng lão hỏi.
“Nếu nàng không chịu …” – Phong trưởng lão lại lộ ra một nụ cười âm lãnh, nói – “Chúng ta liền nhân cơ hội này bắt nàng, coi như là uy hiếp, bức tên tiểu tử Sở Phong kia đi vào khuôn khổ. ”
“Nàng ? Sở Phong sẽ vì nàng mà ngoan ngoan đi vào khuôn khổ sao ? ” – Bạch trưởng lão không tin nói.
“Nhất định ! Hắn khẳng định sẽ vì nàng mà cam chịu. ” – Phong trưởng lão tràn đầy tự tin nói. Hắn tuyệt đối sẽ không nhìn sai Sở Phong trước lúc đi đón dâu trong mắt đã để lộ vui sướng đến nhường nào. Hắn tin tưởng Lăng Nữ Quyên tuyệt đối sẽ là nhược điểm trí mạng của Sở Phong.
Chú thích:
(1)trăm mật tất có nhất sơ: dù hoàn hảo đến đâu cũng có lúc sơ suất, sai lầm.
(2)cường quyền đại biểu: biểu tượng cho quyền lực cường thịnh
(3)hồng bào (hay còn gọi là hỉ bào): là trang phục có màu đỏ của tân lang trong ngày cưới.
(4)du thủy khả lao: có thể hiểu là tiền hoa hồng của người đứng trung gian là các vị trưởng lão, cũng như muốn thông qua việc gì đó thì cần đi biếu xén với phong bì ấy =.=