Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 4: Chỉ có thể giúp đỡ một chút như vậy thôi


Buổi tối muộn, Diệp Trạch Đào vừa vào đến phòng học đã thấy bọn trẻ đang im lặng ngồi ở chỗ của mình học bài. Toàn bộ trong phòng họp ngoại trừ có mùi dầu hỏa nồng nặc từ ngoài bay vào, tất cả đều tràn ngập không khí của học tập.
Việc ký túc xá bị sập dường như cũng không gây nên ảnh hưởng quá lớn đến học sinh.
Diệp Trạch Đào đi tới phía sau dãy phòng học, ánh mắt nhìn về phía mặt trên một tấm ván gỗ, phía trên không biết từ đâu ra có một ít giấy các – tông rải rác dính vào, thêm một ít khăn trải giường đã rách nát, hơn nữa lại còn có cả những thứ rất khác nhau.
Khi nhìn lại mấy tấm chăn bông, có thể nhìn thấy là do khi ký túc xá sập bị bay ra ngoài một số cái, còn đống chăn trong góc nhà là do bị mưa làm ướt.
- Các em buổi tối ngủ như thế nào?
Diệp Trạch Đào cẩn thận hỏi một đứa bé trai.
- Dạ thưa thầy Diệp, chúng em buổi tối ngủ thì hơi chen chúc một chút, đã có người thay mặt trường học nói chuyện với cha mẹ chúng em, ngày mai sẽ đưa chăn mền tới.

- Như vậy làm sao có thể được!
Hắn cảm thấy thời tiết đã càng ngày càng lạnh hơn, hơn nữa bên ngoài còn có kèm theo cả mưa nhỏ, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy vô cùng khó chịu, từ trong phòng học đã nhanh chóng chạy vội ra ngoài.
Diệp Trạch Đào đã đến nhà của Ngưu Trọng Trung và gặp được Hiệu trưởng Ngưu.
Khi nhìn thấy Ngưu Trọng Trung đang ở nhà miệt mài hút thuốc lá, Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói:
- Hiệu trưởng Ngưu, bọn trẻ nếu cứ chen chúc nhau mà ngủ như tối nay sẽ bị lạnh mà bệnh mất!

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, Ngưu Trọng Trung thở dài một cái nói:
- Tiểu Diệp, tôi đã sai người đại diện đi nói chuyện với cha mẹ bọn trẻ, chắc chắn là sáng mai cha mẹ chúng sẽ mang chăn gối đến đầy đủ! Hiện giờ tôi đang rất lo lắng về gia đình của một số em, hoàn cảnh của bọn họ rất khó khăn, có thể là không đủ khả năng mang chăn gối đến cho con họ được!

- Rất khó khăn sao?
Diệp Trạch Đào hỏi lại.
Ngưu Trọng Trung gật đầu nói:
- Phải, rất khó khăn.

Đứng từ góc độ của một người cũng xuất thân từ một gia đình có hoàn cảnh khó khăn mà nói, Diệp Trạch Đào hiểu rằng cái khó khăn mà họ đang nói tới cũng chẳng phải là loại khó khăn bình thường.
Ngưu Trọng Trung còn nói thêm:
- Người trong nhà cò thể chỉ vẻn vẹn có một cái chăn duy nhất, khi đi ra ngoài cũng phải đổi quần áo lại cho nhau!

Diệp Trạch Đào thật sự là cảm thấy vô cùng kinh ngạc:

- Việc này tôi đã có đọc qua trên báo chí, nhưng thật sự là có chuyện như vậy sao?

- Dương Ngọc Tiên, Thôi Nguyệt Lan, Hà Dũng Phi là những em có gia đình khó khăn nhất, gia đình các em ấy đều ở vùng thâm sơn cùng cốc, nếu không phải là trường học vẫn thường xuyên giúp đỡ các em ấy, đoán chừng việc các em có thể đến trường cũng là cả một vấn đề lớn! Trong trường này, số em có hoàn cảnh gia đình khó khăn cũng đã phải chiếm đến một phần mười rồi …

Đối với hoàn cảnh gia đình của các học sinh thì Ngưu Trọng Trung hiểu rất rõ, liền nêu rõ danh tính của một số em cho Diệp Trạch Đào nghe.
Diệp Trạch Đào ngay lập tức tiền nhớ đến bộ dạng vô cùng điềm đạm nho nhã của hai học sinh nữ học cấp hai. Hà Dũng Phi kia thành tích học tập tuy chỉ bình thường thôi, nhưng lại là một đứa trẻ vô cùng có nghị lực. Ấn tượng của Diệp Trạch Đào với ba đứa trẻ ấy đều rất sâu sắc, khi nghe Ngưu Trọng Trung nhắc đến tên bọn trẻ, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vô cùng quen thuộc, từng khuôn mặt lần lượt hiển hiện trong đầu hắn.
Ngưu Trọng Trung lắc đầu nói:
- Lần này nhà bị sập, tất cả chăn màn và đồ dùng của bọn chúng đều bị ngâm trong nước, lấm lem bùn đất, cho dù là có mang ra phơi nắng thì chưa chắc đã có thể sử dụng lại được!

Diệp Trạch Đào cũng nghe ra được rằng, Ngưu Trọng Trung đang rất lo lắng cho tương lai của bọn trẻ.
- Đã phái người thông báo cho cha mẹ bọn trẻ rồi à?

- Đã thông báo rồi, điều mà bây giờ tôi đang lo lắng chính là sau khi cha mẹ bọn chúng đến đây thấy tình hình như vầy sẽ đưa bọn chúng về nhà mất!

Diệp Trạch Đào biết rằng Hiệu trưởng Ngưu cũng rất khó xử, trường có nhiều học sinh như vậy, cũng chỉ lo lắng được phần nào đó thôi.
Hắn lắc lắc đầu, biết rằng chỉ dựa vào Hiệu trưởng Ngưu này thôi thì chắc chắn là không được, suy nghĩ một chút, Diệp Trạch Đào liền đi tới cửa hàng tạp hóa của xã.
Gõ cửa một lúc lâu, mãi mới nhìn thấy chủ cửa hàng tạp hóa là Lý lão thất đang vừa mặc quần áo vừa bước ra.
Vừa nhìn thấy Diệp Trạch Đào, Lý lão thất liền mỉm cười nói:
- Là cậu Tiểu Diệp à, có chuyện gì thế?

- Ở đây có bán chăn gối gì đó không ạ?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Lý lão thất thấy hơi khó hiểu nhưng cũng gật gật đầu nói:
- Cậu muốn mua à?

- Ông cũng biết rồi đấy, lần này ký lúc xá cho học sinh của trường học bị sập, không ít gia đình lại có hoàn cảnh rất khó khăn, khả năng của tôi thì có hạn, tuy nhiên cũng muốn giúp đỡ một số học sinh có hoàn cảnh khó khăn nhất một ít chăn gối.

Diệp Trạch Đào nói.
- Vừa vặn có một ít, khoảng mười sáu giường.

Trên mặt Lý lão thất ngay lập tức lộ ra vẻ xúc động, dẫn đường cho Diệp Trạch Đào vào.
Bên trong cửa hàng này thật sự là có một ít chăn màn làm bằng vải bông gì đó.
Vỗ vỗ lên mấy bao nilon bọc ngoài của đám chăn gối bằng vải bông, Lý lão thất nói:
- Cái này thì hai mươi đồng một cân, có loại hai cân rưỡi, nếu mua nhiều hơn sẽ tặng một cái vỏ chăn hình chữ nhật.

Lý lão thất đang định nói nữa, Diệp Trạch Đào liền xua xua tay nói:
- Tôi sẽ mua toàn bộ, ông cứ tính mỗi người là một trăm tệ đi, có điều, ngoại trừ vỏ chăn hình chữ nhật bọc ở ngoài, cả khăn trải giường và chậu rửa mặt linh tinh gì đó đều phải lấy đủ cho tôi. Ông cũng biết, tôi chưa được lĩnh lương, chờ đến khi được lãnh lương thì tôi sẽ thanh toán toàn bộ!

Diệp Trạch Đào là nhân viên của xã, Lý lão thất cũng chẳng lo lắng việc hắn quịt nợ, liền đồng ý ngay.
Diệp Trạch Đào lại sắp xếp lấy thêm một số thứ văn phòng phẩm linh tinh nữa.
Lý lão thất vẻ mặt đau khổ nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Được rồi, thấy cậu cũng vì hoàn cảnh của mấy đứa nhỏ, tôi sẽ lấy giá hữu nghị cho cậu.

Mua đồ dùng ở chỗ Lý lão thất xong, Diệp Trạch Đào liền quay lại lớp học một lần nữa.
Bước vào phòng học, ngay cả bản thân Diệp Trạch Đào cũng có cảm giác hơi ngại, sự giúp đỡ của hắn hiện giờ cũng chỉ có thể giúp được khoảng hơn mười người mà thôi!
- Các em, hôm nay thầy sẽ kể cho các em một chuyện cổ tích, cây chuyện có tên là “cô bé bán diêm”.

Giọng nói của Diệp Trạch Đào âm vang khắp trong phòng học.
Cuối cùng sau khi Diệp Trạch Đào đã kể xong câu chuyện, ánh đèn dầu hỏa hắt lên khuôn mặt từng đứa trẻ thật sự rất hồng.
Một lúc sau, Diệp Trạch Đào mới nói:
- Khả năng của thầy Diệp có hạn, hôm nay chỉ mua được cho các em mười sáu bộ chăn màn, nghĩ rằng sẽ dành cho những em đang cần nhất!


- Các em ở phía dưới, thầy đọc đến tên ai thì bạn đó lên nhận lấy chăn màn nhé!

Từ Hiệu trưởng Ngưu, Diệp Trạch Đào đã biết được tên của mấy học sinh có hoàn cảnh khó khăn nhất, lần lượt đọc tên từng người từng người một.
Khi dẫn theo mười sáu học sinh có hoàn cảnh khó khăn đến cửa hàng tạp hóa, Lý lão Thất lúc này đã tập trung thêm mấy người không biết từ đâu đến để sắp xếp chăn màn.
- Thầy Diệp …
Dương Ngọc Tiên thoáng cái đã bỗ nhào vào trong lòng Diệp Trạch Đào mà khóc nấc lên.
- Thầy Diệp …

Không ít mầy bạn nữ đã nước mắt chan hòa khắp mặt.
Các nam sinh thì vẻ mặt vô cùng xúc động, tất cả mọi người thân thiết nắm tay nhau, ánh mắt vô cùng tình cảm nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Tất cả những học sinh này đều là những em có hoàn cảnh vô cùng khó khăn, nghĩ đến việc thầy Diệp đã đưa tay ra giúp đỡ mình trong đời điểm cần thiết nhất, tất cả mọi người đều tràn đầy một nỗi cảm kích từ tận đáy lòng đối với Diệp Trạch Đào.
Khẽ vỗ vỗ lên vai Dương Ngọc Tiên, Diệp Trạch Đào nhìn về phía mười sáu học sinh nói:
- Đừng có cảm ơn thầy, chỉ cần các em nhớ kỹ một điều, lúc người khác cần giúp đỡ nhất, các em cũng có thể vươn tay ra giúp đỡ họ là được rồi!


Lời Diệp Trạch Đào nói ra rất giản dị, hắn hiểu rất rõ tâm trạng của mọi người, cái hắn hy vọng nhất chính là đem sự ấm áp của tình cảm con người dung nhập đến trái tim của bọn chúng.
Lại nhìn mọi người một chút, Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:
- Cha mẹ các em đưa các em đến đây là để học tập, mục đích chính là hy vọng các em có thể thay đổi hoàn cảnh gia đình mình, chỉ có học được kiến thức, các em mới có thể đền đáp lại cho gia đình. Đừng lo lắng về chuyện hoàn cảnh gia đình mình khó khăn, nếu các em có chí khí, sẽ có thể dũng cảm đối mặt được, phải làm một người có tinh thần đầu đội trời chân đạp đất mới được!

Nói xong những lời này, Diệp Trạch Đào vẫy vẫy tay, mang đồ đạc phân phát cho từng người một.
Nhìn các học sinh hết sức phấn khởi mang chăn bông của mình rời đi, tâm trạng của Diệp Trạch Đào cũng thấy vô cùng phức tạp. Xã Xuân Trúc lạc hậu như vậy, nếu không thể nhanh chóng thay đổi hiệc trạng, nơi này sẽ ngày càng lạc hậu đi mà thôi.
Lúc này Lý lão thất đã đi tới, vỗ manh lên vai Diệp Trạch Đào một cái nói:
- Tiểu Diệp, cậu quả là một người rất tốt!

Mấy người mà Lý lão thất gọi tới cũng không ngớt lời khen Diệp Trạch Đào.
Thở dài một cái, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lý lão thất:
- Cảm ơn ông, khi nào có lương tôi nhất định sẽ trả tất cả!

Tuy nói như vậy, nhưng Diệp Trạch Đào đang rất lo lắng vấn đề tiền lương sẽ không đủ để trả.
Nếu như không đủ thì chỉ có thể mượn của ai đó mà thôi.
Trở lại trường học, Diệp Trạch Đào cũng không dám đi xem xét tình trạng của các học sinh, mười sáu em này chính là những em có hoàn cảnh khó khăn nhất, thật ra, còn có không ít những em cũng có hoàn cảnh khó khăn, bản thân hắn cũng chỉ có thể giúp đỡ được như vậy thôi!

Vừa mới ngồi được một lúc, hiệu trưởng Ngưu Trọng Trung liền đi tới.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang ngồi một chỗ, Hiệu trưởng Ngưu thở dài một cái nói;
- Không phải các thầy không nghĩ đến việc giúp đỡ các em, nhưng mà các thầy của trường này đều là con của các gia đình nông dân, bọn họ so với người bình thường cũng khó khăn như nhau!

Đương nhiên là Diệp Trạch Đào cũng biết được tình hình, gật gật đầu nói:
- Phải chăng là việc tôi đã làm khiến cho mọi người thấy khó xử?

Ngưu Trọng Trung vỗ vỗ vai Diệp Trạch Đào nói:
- Làm gì có việc đó, mọi người rất thông cảm với tâm tình của cậu, nhưng việc xây dựng lại trường học mới là việc lớn.

Nhìn vị hiệu trưởng của trường học nông thôn này, lần đầu tiên Diệp Trạch Đào phát hiện ra trên người của Hiệu trưởng Ngưu tràn ngập một loại tinh thần trách nhiệm.
Đây chính là một vị hiệu trưởng tốt!
Đây cũng là nhận thức rất đúng của Diệp Trạch Đào về Ngưu Trọng Trung.
- Tôi còn lo lắng sợ rằng không ít đứa nhỏ đêm nay sẽ bị cảm lạnh, có được mười sáu cái chăn kia của cậu, đêm nay chắc chắn là sẽ không có vấn đề gì cả.

Nhìn thấy trên mặt Ngưu Trọng Trung lộ rõ vẻ nhẹ nhõm, Diệp Trạch Đào nhìn ông ta một cách khó hiểu.
Ngưu Trọng Trung cũng không nói gì thêm nữa, lại vỗ vỗ vai Diệp Trạch Đào, xong rồi mới bước ra ngoài.
Bên ngoài trời càng mưa lớn hơn nữa, gió cũng càng thổi mạnh hơn.
Tai nghe thấy tiếng gió thổi ù ù, nhìn ra phía ngoài, trong phòng học kia cũng đã trở nên im ắng.
Trong lòng Diệp Trạch Đào vẫn còn chưa thấy yên tâm, một tay che dù, một tay cầm cái đèn pin dài rồi đi ra ngoài.
Đạp trên bùn lầy mà đi, Diệp Trạch Đào đi đến phòng học của mấy em nam sinh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra bước vào.
Ánh sáng đèn pin hướng về phía giường chiếu, tình huống trước mắt khiến hắn rất cảm động, ba bốn học sinh chen chúc trên một cái giường, trên người bọn họ vẻn vẹn chỉ có duy nhất mỗi một cái chăn.
Nhìn thấy bộ dạng của mấy đứa trẻ quả thật là đang ngủ rất ngon, nước mắt vui mừng của Diệp Trạch Đào không cầm được cứ vậy rơi.
Cảm giác rằng cổ họng của mình rất khô, một lúc sau tâm trạng của Diệp Trạch Đào mới ổn định lại, lúc này mới đi qua đắp chăn lại giúp cho bọn trẻ.
Lúc đi ra, vừa lúc nhìn thấy một cô giáo đang bước ra từ phòng học của mấy em nữ, nhìn thấy Diệp Trạch Đào, vô giáo khẽ nói:
- May mà có chăn của anh!

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, không nói gì nữa, vội vàng liền quay lại ký túc xá của mình.