Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên

Chương 9: Đắm chìm trong mê dược

Vẻ mặt Thương Tuyết Vi rất thản nhiên, khí thế sắc bén tuy đã thu lại nhưng vẻ lạnh lùng vẫn như cũ. Ánh mắt quỷ quyệt khó lường dán chặt trên mặt Vân Tịch, thưởng thức khoảnh khắc kinh ngạc và xấu hổ của người con lai Dị tộc này... Vân Tịch nhanh chóng quỳ xuống, cuối đầu giấu đi biểu cảm trên mặt, kính cẩn - nhưng lãnh đạm hướng về phía nàng hành lễ: "Giáo vương Bệ Hạ..."
"Đứng dậy, nhìn ta." Nàng ra lệnh ngắn gọn. Vân Tịch không thể không đứng dậy - ngẩng đầu, mỗi lần cùng nữ Giáo vương hung dữ này đối mắt, lần nào cũng làm cho Vân Tịch lạnh cả người. Bởi vì tu luyện huyễn thuật trong bí tịch, nên ánh mắt của nữ Giáo vương chính là vũ khí giết người... Đồng tử đen tuyền của nàng luôn tỏa ra ánh sáng quỷ dị âm u, nếu nhìn vào quá lâu sẽbất giác cảm thấy choáng váng...
Vân Tịch cảm thấy nếu cứ nhìn nhau như vậy, rất nhanh Thương Tuyết Vi sẽ nhìn thấu hết thảy suy nghĩ trong đầu nàng, nàng cần phải cố gắng ẩn nhẫn tỏ rỏ là mìnhđang thần phục. Nhưng mà tâm tư Thương Tuyết Vi là cỡ nào cẩn thận, nếu nàng ta mà lo lắng mình có mục đích khác, thì cần gì phải sắc phong cho mình hầu hạ ở bên người, tự chuốc phiền não đâu? Nghĩ tới đây, ngược lại Vân Tịch cảm thấy thoải mái, có loại thôi thúc muốn cùng nữ Giáo Vương chiến đấu đến cùng.
"Ha ha..." Khóe môi Thương Tuyết Vi hiện lên một tia cười lạnh, nàng nhìn nhìn Vân Tịch, lại liếc mắt nhìn bức họa Tuyết Linh hồ trên bình phong, cay nghiệt nói: "Sở Vân Tịch, ta đã khai ân cho ngươi được ngồi đọc sách trên bàn của ta, vậy mà ngươi còn chạy loạn, muốn cùng ta chơi trốn tìm sao?"
Mặt Vân Tịch liền tái đi, giọng nói cũng vì tức giận mà run nhè nhẹ: "Thuộc hạ ngồi lâu, đầu rất đau, cho nên... Thỉnh giáo vương Bệ Hạ trách phạt!"
Thương Tuyết Vi trầm mặc một lúc, lại làm khó dễ nói: "《 Thiên luận 》 Luân Hồi Thiên, đoạn thứ nhất nói là cái gì?" Vân Tịch hít sâu một hơi, đáp trôi chảy: "Nếu muốn xóa đi sự đau khổ trong Lục Đạo Luân Hồi, thì trước hết phải phá bỏ nguyên nhân của mọi đau khổ, tam độc nó giống như hạt giống nảy mầm, nếu ta dẹp bỏ chấp niệm tham, sân, si, thì chư khổ cũng mất. Trong lục giới, hiếm có người không bị nhiễm bẩn, đọc kinh mà không nhìn thấu, từng bước sẽ sa lầy..." Vân Tịch vì hồi hộp mà tim đập thình thịch, thiệt may mắn là hỏi trúng đoạn mình vừa xem qua, nếu nàng ta lại hỏi tiếp, mình chắc chắn sẽ không trả lời được nữa.
Nhưng Thương Tuyết Vi không có hỏi nữa, bất ngờ nâng cằm Vân Tịch lên, bộ kim giáp bén nhọn của nữ Giáo vương làm Vân Tịch vô cùng đau đớn, nàng khiêu khích cười lạnh: "Sở Vân Tịch, đừng có tưởng làm Thánh sứ rồi, được các giáo đồ hành lễ thì quên hết mọi thứ, tưởng mình là Thần linh chuyển thế thật! Đừng quên thân phận thật sự của ngươi..."
Đúng vậy, thân phận của mình, bất quá cũng chỉ là tù nhân của Thương Tuyết Vi mà thôi.
"Dạ!" Vân Tịch cúi đầu đáp lời, hai má đỏ lên, môi mím chặt đến trắng bệch, khắc chế tâm tình của mình. Thương Tuyết Vi thỏa mãn bởi nàng ngoan ngoãn nghe theo, nhưng lại chau mày, ngày đó khi mới gặp thái độ của Vân Tịch đối với nàng rất ngạo mạn, lần chạm mặt đó còn rõ mồn một trước mắt, nhưng bộ dáng bây giờ của nàng, không lẽ là bị thập tam Thánh Nữ đồng hoá sao? Ánh mắt Thương Tuyết Vi ngưng kết, lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Nếu ta đã giữ lại tánh mạng cho ngươi, thì khi ở Côn Luân nên an phận một chút, đừng có mà bày trò ở trước mặt ta! Ngươi nên biết, Côn Luân giáo ta thêm ngươi cũng không nhiều, thiếu ngươi cũng không ít, đừng quá coi trọng chính mình! Ngươi... bất quá chỉ là một công cụ để các giáo đồ đặt ảo tưởng hy vọng mà thôi, cũng giống như con Vượn Tuyết làm thần thú kia vậy, đã hiểu chưa?"
Giọng điệu chua ngoa gay gắt như là cố tình muốn chọc giận Vân Tịch, Vân Tịch rốt cục ngẩng đầu, không nổi giận, chỉ cười lạnh châm biếm lại: "Thuộc hạ thật sự rất muốn biết, tim của Giáo vương Bệ Hạ là cái gì! Là băng sao? Cũng như lúc này người thật sự rất cay nghiệt, tàn nhẫn, cho dù có một ngày thống nhất được Tây Vực, xây dựng được Tân Đế quốc đối phó lại trung nguyên, thì trên đời này bất quá cũng chỉ là nhiều hơn một cái Bạo Quân mà thôi. Sau khi chết nhất định bị người người quất roi, để lại tiếng xấu muôn đời! Cuối cùng thì cả đời ngài có được cái gì... Thuộc hạ nhất định sẽ an phận thủ thường ở lại Côn Luân, nhìn xem nghiệp lớn của ngài khi nào thì bị hủy!"
Vân Tịch vừa nói ra lời này, trong Quỳnh Hoa Điện đột ngột lặng ngắt như tờ...
Thương Tuyết Vi kinh ngạc ngơ ngác nhìn Sở Vân Tịch, thần sắc biến hóa vi diệu, lời nói đó thoáng chốc liền chọc giận nàng, nhưng cũng làm nàng đau, đáy mắt nữ Giáo vương xẹt qua một tia cô đơn, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Nữ Giáo vương quay đầu đi, nàng phản ứng như thế làm cho Vân Tịch rất bất ngờ, vốn dĩ đã chuẩn bị tốt để nhận trừng phạt, nhưng lúc này cũng ngây người bảo trì im lặng. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thương Tuyết Vi rốt cục xoay người lại, khóe môi chậm rãi lộ ra một cái mỉm cười kì lạ: "Trên đời này chỉ sợ có mình ngươi mới dám ở trước mặt ta nói năng càn rỡ như vậy... Ha ha, thật đúng là rất có ý tứ!"
"..." Vân Tịch không nói gì, cúi đầu. Thương Tuyết Vi nhìn tân Thánh sứ bị mình làm cho mặt lúc đỏ lúc trắng, cảm thấy có chút buồn cười. Kỳ thật nàng rất muốn cùng Vân Tịch hảo hảo nói chuyện, nhưng không biết tại sao, lời vừa ra khỏi miệng liền giống như kim châm, lại thích xem bộ dạng bị chọc tức của Vân Tịch, khi đó trong lòng sẽ sinh ra một cảm giác thỏa mãn kì lạ.
Nhưng mà lời nói nặngthì cũng đã thốt ra, nó như bát nước đổ đi không thu hồi lại được, nhìn thấy ngăn cách giữa hai người đã không thể bồi đắp, vậy mà còn có xu hướng kéo ra ngày càng xa. Ngữ khí Thương Tuyết Vi rốt cục hòa hoãn: "Ta hi vọng ngươi an tâm ở lại chỗ này, tin tức của cha ngươi ta đã phái người đi dò la rồi..."
"Thật sao?" Vân Tịch quả nhiên kích động lên, "Tìm được cha ta rồi?" Thương Tuyết Vi lắc đầu: "Sao nhanh như vậy được, chuyện Đoạn Thủy đao và hình xăm trên người ngươi, ta vẫn luôn muốn làm cho rõ. Nếu cha ngươi đã phó thác ngươi cho ta, bất kể là vì nguyên nhân gì, trước khi chưa điều tra rõ ta sẽ không làm hại ngươi, trừ phi... Ngươi đối với ta bất kính trước!"
"Thuộc hạ không dám!" Vân Tịch cúi người quỳ xuống, ngữ khí kiên định. Chuyện của cha, nàng ta đã nhúng tay, trước mắt bản thân chỉ có thể phục tùng.
Thương Tuyết Vi có chút vừa lòng, phẩy tay áo, cười nói: "Đứng lên đi. Giờ cũng không còn sớm, theo ta đi Quang Hoa Điện dùng bữa."
Đêm khuya thanh vắng, đèn đuốc ở Quỳnh Hoa Điện luôn đốt đến giờ Tuất. Sau bữa tối Vân Tịch quay lại án thư châm đèn đọc sách. Còn Thương Tuyết Vi cũng quay về Tây Lương cung, vẫn như ngày thường triệu đến vũ cơ và nhạc sư, ở trong Tây Lương cung oanh ca yến hót, sanh ca túc túy (nghe nhạc uống rượu).
Vân Tịch có thể nghe thấy rất rõ tiếng hồ cầm, có thể tưởng tượng được nhóm vũ cơ kia súy lên thủy tụ (tay áo tung lên), tà áo tung bay, lượn vòng nhảy múa. Mà Thương Tuyết Vi thì trái ôm phải ấp tựa vào trên nhuyễn tháp, ánh mắt mơ màngngà ngà say... Một lát sau, tiếng hồ cầm dần dần kết thúc, tiếng tiêu ngân lên, tiếng tiêu da diếc uyển chuyển, chợt cao chợt thấp, chợt gần chợt xa... Làm cho người ta liên tưởng đến xuân tàn hoa rụng, mưa phùn rả rích, nương theo sau tiếng tiêu trầm bổng, giọng một nữ tử âm vang mờ ảo bắt đầu ngâm xướng:
"Hạ chi tuyết, vân chi quang
Phiêu phiêu như mộng, triển chuyển bàng hoàng
Trường dạ mạn mạn, tư quân thành thương
Hà nhật khiển quyện, địa lão thiên hoang..."
Không nghĩ tới người lãnh diễm không chịu trói buộc như Thương Tuyết Vi, mà cũng thích nghe mấy điệu hát dân gian ai oán này. Vân Tịch còn đang kinh ngạc, thì tiếng ca mềm mại ưu thương kia bổng nhiên dừng lại, ngay cả tiếng nhạc trong Tây Lương cung cũng không còn, hết thảy đều lặng yên, mọi âm thanh đều biến mất... Vân Tịch lại tập trung tinh thần học thuộc kinh thư, cố đến giờ Tuất canh ba rốt cục chịu hết nổi, đứng dậy chuẩn bị về Thánh Nữ cung đi ngủ.
Trong bóng tối, một mình đi trên hành lang dài làm bằng bạch ngọc, khiến nàng có cảm giác như toàn bộ Kim Cung đều say giấc. Bốn phía yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió vi vu vang động và rét lạnh, Vân Tịch nắm chặt áo choàng tăng nhanh cước bộ. Song khi nàng đi tới gần Tây Lương cung, chợt ngửi được một mùi hương kì lạ... Trong tẩm cung của Nữ Giáo vương lóe lên ánh nến âm u, bên ngoài được canh phòng cẩn mật, thủ vệ cầm đao mà đứng, giống như vô số tượng điêu khắc lạnh lẽo.
Một trận gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương kì lạ nhàn nhạt bay vào mũi, tuy chỉ là thoáng qua, nhưng trong nháy mắt đó nó đã làm tan biến cơn buồn ngủ của Vân Tịch...
Vân Tịch dừng lại, đứng bên ngoài Tây Lương cung tò mò ngó nghiêng, phía sau vang lại lên tiếng bước chân.., nàng cảnh giác quay đầu lại, liền thấy một thiếu niên mặc cẩm bào bưng cái khay vàng vội vã chạy tới, trên khay vàng để một bát sứ tinh xảo, nóng hôi hổi, tản ra mùi thuốc đông y đắng ngắt... "Ai nha!" Thiếu niên kia chợt ngẩng đầu nhìn thấy Vân Tịch, sợ tới mức lảo đảo suýt nữa làm thuốc sánh ra ngoài, Vân Tịch vội vàng đỡ lấy hắn, lúc này mới thấy rõ người ở trước mắt mi thanh mục tú, là nữ phẫn nam trang, đúng là Vũ - thị sủng của Thương Tuyết Vi.
Hầu hạ bên người nữ Giáo vương đã muốn hai năm, Vũ và Dực đều là mỹ nhân tuyệt sắc tinh khiêu tế tuyển, có vẻ Thương Tuyết Vi rất chán ghét nam nhân, nhưng lại bảo Vũ giả nam trang hầu hạ, làm cho người ta không rõ được sở thích.
"Thánh sứ đại nhân!" Vũ khom người hướng Vân Tịch hành lễ, thần sắc kích động lo sợ, tay bưng khay vàng vẫn còn run rẩy.
"Vũ, cô làm sao vậy?" Nương ánh nến u ám trong Tây Lương cung, Vân Tịch nhìn rõ Vũ không khỏi hít vào rồi lại thở ra một hơi, thấy hai tay của thị sủng đáng thương này có lưu mấy vết roi ghê người, máu tươi đầm đìa, cẩm bào màu trắng của cô ta cũng thấm đầy máu, hình như trên thân thể cũng bị thương...
Bởi vì chịu đựng đau đớn, nên trán Vũ trắng bệch lấm tấm mồ hôi lạnh, bàn tay bưng khay vàng càng run lợi hại hơn: "Là lỗi của nô tài... Giáo vương Bệ Hạ đang luyện công, nô tài đem dược thảo bỏ vào lư hương... không kiểm tra kĩ liều lượng... làm Giáo vương Bệ Hạ bị thương, cho nên nô tài... Nô tài mới vội vã mang thuốc đi vào!"
"Bị thương? Bị thương còn đánh cô thành như vậy!" Vân Tịch chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, liền đoạt khay vàng trong tay Vũ, "Cô mau trở về nghỉ ngơi, xử lý miệng vết thương đi, ta đem thuốc đi cho."
"A! Không được không được!" Vũ mãnh liệt lắc đầu ngăn cản, lại muốn tiến lên lấy lại khay vàng, "Nô tài đi là được rồi, nô tài không sao... Nguy hiểm lắm, hiện giờ Giáo vương Bệ Hạ vô cùng..."
"Ta không sợ nàng ta! Vân Tịch ngắt lời, con mắt lóe ra tia sáng màu xanh thẳm như sao trên trời, nghiêm túc nói: "Ta đem thuốc đưa vào rồi sẽ ra, Vũ, cô mau về đi!"
"Thánh sứ đại nhân --" không để ý tới giọng Vũ hô như muốn khóc, Vân Tịch sải bước tiến vào cửa Tây Lương cung...
Mới vừa bước vào cánh cửa Tây Lương cung, Vân Tịch suýt nữa bị mê hương tràn ngập cả tẩm cung huân đảo, mùi hương thoang thoảng yêu dị pha lẫn mùi vị xa mỹ của túy sinh mộng tử (tên một loại rượu), trong tẩm cung chỗ nào cũng ám đầy mùi hương, tiệc rượu ca hát ở chính sảnh đã tan, náo nhiệt cũng chấm dứt, trên bàn chén bát bừa bãi. Vân Tịch rón ra rón rén bưng thuốc, xuyên qua ngọc tọa trên nhuyễn tháp tiến vào bên trong...
Mạn che bằng lụa đính ngọc trai màu hồng nhạt chợt bị gió thổi lên, ánh nến khiêu động làm bóng người trở nên quỷ dị, lần đầu tiên tiến vào bên trong tẩm cung Vân Tịch dựa vào ánh nến leo lét tìm kiếm bóng dáng Thương Tuyết Vi. Mạn che bằng lụa mỏng bay phớt qua hai má Vân Tịch, đi dọc theo thảm lông Ba Tư thẳng vào phía trong. Nàng thấy có bóng người in trên mạn che, nhẹ nhàng an tĩnh, như ảo như mộng...
"Giáo vương Bệ Hạ... Người ở đó sao?" Vân Tịch bưng khay vàng trong tay, nhỏ giọng hỏi cái bóng kia.
"Ngu xuẩn! Nấu có chén thuốc mà cũng chậm chạp, muốn nhìn ta chết hả!" Lời nói độc địa lạnh lùng từ sau tấm màn vang lên, nhưng nghe ra có vẻ yếu ớt, chẳng lẽ do nàng ta luyện công tẩu hỏa nhập ma?
Vân Tịch vén tấm màn lên, xuất hiện ở trước mặt Thương Tuyết Vi, đột nhiên cả hai đều ngẩn ra, nhất thời kinh ngạc không biết nói gì...
Nữ tử trước mắt vô lực ngồi ở mép giường lớn chạm ngọc, tóc đen nhánh như thác nước buông rơi đến thắt lưng, cởi bỏ toàn bộ phục sức hoa lệ phiền phức, chỉ còn một bộ sa y Lưu Vân mỏng như cánh ve, thân thể như ngọc gần như trong suốt như ẩn như hiện...
Thương Tuyết Vi xoay đầu lại, gương mặt trắng bệch như tượng băng điêu khắc, khóe miệng còn chút vết máu lưu lại, nàng kinh ngạc nhìn người tới: "Sở Vân Tịch... Là ngươi?"
"Là ta." Vân Tịch hít sâu một hơi, đem khay vàng để trên tủ gỗ nhỏ, bưng bát đi đến trước mặt Thương Tuyết Vi, nàng thật không ngờ, nữ Bá Vương lãnh khốc kiêu ngạo, khi bị thương lại có vẻ yếu ớt như thế này.
"Cô... Thật sự bị thương à?"
Ánh mắt Thương Tuyết Vi trong nháy mắt thay đổi, chợt cười lạnh nói: "Không cần ngươi quan tâm chuyện của ta! Vũ đâu?"
"Cô đánh cô ta đến nông nỗi đó, còn sai đi nấu thuốc..." Vân Tịch khiêu mi, tức giận bất bình nói, "Vũ trung thành với cô như vậy, cô lại không xem thị sủng là người!"
"Hừ... Biết tại sao ta phải dạy dỗ cô ta không?" Thương Tuyết Vi ôm ngực, ho khan mạnh vài cái, "Ngươi cho là cô ta không cẩn thận bỏ mê hương quá liều sao, cô ta là bị 'người' mua chuộc... Tu luyện huyễn thuật nhất định phải để bản thân rơi vào ảo giác khủng khiếp, cho nên dùng Mạn Đà La phối với Hồi Long thang, chế thành mê huyễn dược có dược tính cực mạnh... Hừ, xem ra ta không thể luyện nữa, bằng không... Ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết!"
"Ai muốn hại cô?" Vân Tịch kinh hãi.
"Người muốn hại ta nhiều lắm..." Ánh mắt Thương Tuyết Vi có ý mỉa mai, "Nhưng chuyện dùng thuốc để ta luyện công, chỉ có nó tự mình điều phối..."
"Thương Lưu Yên? Muội muội của cô! Cô ta không phải rất sợ cô sao..."
"Ha ha... Đây chẳng qua là bề ngoài thôi..." Thương Tuyết Vi đứng dậy, vẻ mặt phức tạp cười lạnh, sắc mặt càng thêm trắng bệch. Nàng rốt cục cầm lấy chén thuốc Vân Tịch đưa lên, đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi, "Lúc nhỏ ta với nó đúng là tâm hữu linh tê, hiện tại... Càng thân cận lại càng đoán không ra, nó muốn làm cái trò gì, đừng cho là ta không biết... Vì vậy... Mà ta không cách nào tin tưởng được ai nữa."
Vân Tịch giật mình, nàng ta chung quy cũng chỉ là nữ tử, làm sao chịu đựng được tất cả chuyện này? Ngay cả muội muội thân sinh trong lòng cũng có ngăn cách, lén lút mưu hại, tuy rằng bên ngoài nữ ma đầu này hào quang vạn trượng, nhưng ai biết được bên trong cô đơn giá lạnh đến cỡ nào, ngẫm lại khiến cho người ta hít thở không thông...
Không ngờ, Thương Tuyết Vi chỉ uống nữa chén thuốc, còn lại, chợt đưa cho Vân Tịch: "Uống, ngươi đã hít phải mê hương, cũng trúng độc rồi."
"Nhưng mà..." Chẳng biết tại sao Vân Tịch lại không dám nhận chén thuốc này, hai má đột nhiên nóng lên: "Cô bị nặng hơn..."
Thương Tuyết Vi xoay người nhìn Vân Tịch, gương mặt con lai tuấn mỹ đã muốn hồng vựng lên rồi, ánh mắt trở nên hốt hoảng mà mê ly, tại thời điểm nàng còn chưa phát hiện thân thể đã từ từ nổi lên biến hóa... Thương Tuyết Vi bỗng nhiên lại nở nụ cười, nụ cười này đúng là hiếm có được, rất ôn nhu rực rỡ, giống như tuyết đầu mùa dưới ánh mặt trời.
"Ta không sao rồi, uống nhanh, đây là mệnh lệnh!"
"Dạ... Vân Tịch nghe lời đem phần thuốc còn lại uống một hơi cạn sạch, thuốc này không biết là phối như thế nào lại vừa chua vừa chát, rất khó để nuốt xuống.
Hai người lại cùng nhau uống chút nước ấm để súc miệng, Thương Tuyết Vi có chút mệt mỏi tựa vào mép giường, điều dưỡng nội tức rối loạn. Vân Tịch không hiểu sao lại cảm thấy thân thể có chút khô nóng, nàng đứng ở bên người Thương Tuyết Vi, nhất thời nhìn nhau không nói gì. Trầm mặc sau một lúc lâu, Vân Tịch mở miệng nói: "Giáo vương Bệ Hạ nên nghỉ ngơi rồi, uhm, hay là ta tìm Dực đến đây?"
Thương Tuyết Vi chậm rãi mở mắt ra, thản nhiên nói: "Không cần." "Vậy... gọi mấy cung nữ đến hầu hạ?"
"Không cần." Thương Tuyết Vi lắc đầu. Vân Tịch đang muốn nói tiếp, đột nhiên thấy cảnh tượng trước mắt mãnh liệt chấn động một cái, đầu óc choáng váng, chết tiệt mê dược đã phát tác rồi! Vân Tịch cuống quít cáo lui: "Giáo vương Bệ Hạ, thuộc hạ... Cáo lui!"
Không kịp đợi Thương Tuyết Vi đồng ý, Vân Tịch lấy tay bóp vào huyệt thái dương xoay người rời đi, không ngờ cánh tay bỗng nhiên bị bàn tay nóng rực của Thương Tuyết Vi nắm lấy...
"Sở Vân Tịch... Ở lại với ta đi!"
- ------------