Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên

Chương 12: Hình xăm bí ẩn

"Mạn Hoa Ngọc Lộ..." Trong ánh mắt của Thương Tuyết Vi có một loại ngạo nhiên như nhìn thấu hết thảy, nàng tiếp tục nói, "Có lẽ đời này cả ta và Yên nhi cũng sẽ không có kiệt tác nào siêu việt hơn thế, bởi vì nó không những giải được độc của 'Nguyệt Thực', mà còn giải được hơn năm mươi loại kỳ độc khó giải nhất trên thế gian, chúng ta cũng đã thử qua, đều dưới tác dụng thần kỳ của Mạn Hoa Ngọc Lộ mà biến mất..."
"Các người... Lợi hại như vậy?!" Vân Tịch kinh ngạc trừng lớn hai mắt, cảm thấy trong lòng cuộn trào dậy sóng, Tô Di Á nói không sai, thứ có thể cứu được các nàng cũng chỉ có Mạn Hoa Ngọc Lộ!
"Phối phương là ta cha để lại." Thương Tuyết Vi lắc đầu phủ nhận, ảm đạm cười.
Một lát sau, Thương Lưu Yên cuối cùng cũng đem Tuyết Hoa Mộc Ngạc Liên* tới, nữ Giáo vương đem hai loại thuốc bổ đặt vào lòng bàn tay Vân Tịch, rồi dặn dò vài câu cách dùng thuốc. Ngay lúc ba người chuẩn bị rời khỏi Dược sư điện, cửa đại điện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nặng nề...
*(Cái này ta không có edit nhầm đâu)
"Giáo vương Bệ Hạ, Liễu Tướng quân có mật sự cần trình tấu!" Ngoài cửa có giáo đồ bận hắc y vội vàng mà đến, quỳ xuống truyền lời. Thương Tuyết Vi thần sắc bất động, hơi hơi phất tay, giáo đồ này liền đứng dậy rời đi. Rất nhanh, một nam tử mặc trường bào màu xanh đen thân thủ mau lẹ quỳ xuống trước Dược sư điện. Mặt Liễu Vô Ảnh vẫn lãnh túc trắng bệch không chút thay đổi, hắn luôn mang bên người thanh trường kiếm màu đen, lần đầu tiên Vân Tịch được quan sát thanh kiếm này ở khoảng cách gần như vậy, vỏ kiếm chạm khắc hoa văn Lưu Vân kim sắc, trên chuôi kiếm khảm một viên dạ minh châu, lóe ra u quang nhàn nhạt...
Tô Di Á từng nói qua, Côn Luân giáo có hai thanh thần kiếm, "Huyền Tinh" và "Xích Nguyệt". Bảo kiếm Huyền Tinh cứng như bàn thạch, thuộc về Liễu Vô Ảnh. Còn Xích Nguyệt kiếm thì trong suốt như ngọc được Giáo vương Thương Tuyết Vi sử dụng. Không có ai biết lai lịch của hai thanh kiếm này, có người nói Liễu Vô Ảnh từng bái nhập một cao thủ thần bí có tuyệt thế võ công ở Tây Vực, sau khi xuất sư liền được truyền thừa hai thanh kiếm này. Về sau Liễu Vô Ảnh ở Thổ Phiên gặp được Thương Tuyết Vi, liền đem Xích Nguyệt kiếm tặng cho nàng, trợ nàng đạt thành nghiệp lớn.
Liễu Vô Ảnh cùng Thương Tuyết Vi sóng vai tuốt kiếm, giống như hai ngôi sao sáng, chói lọi giữa loạn thế bay lên. Lúc ấy tất cả mọi người đều nghĩ hai người này nhất định sẽ trở thành một đôi thần tiên quyến lữ thì Thương Tuyết Vi lại đột ngột gả cho Trác Lãng tướng quân, sau đó lại đem phu quân khống chế ở trong lòng bàn tay, rồi bắt đầu sủng ái nữ nhân... Mà Liễu Vô Ảnh, hắn vẫn cam nguyện trở thành thủ hạ thân tín nhất của nàng, dùng bảo kiếm Huyền Tinh âm thầm chịu đựng thủ hộ bên người mà hắn yêu thương.
"Các ngươi đều lui xuống đi." Thương Tuyết Vi thản nhiên hạ lệnh. Vân Tịch và Thương Lưu Yên cùng nhau cáo lui rời khỏi, Thương Tuyết Vi nhìn vào "thanh bảo kiếm" mình tin cậy nhất, hành văn gãy gọn: "Đứng lên đi, có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?"
Liễu Vô Ảnh chậm rãi đứng lên đi tới bên người nữ Giáo vương, hạ giọng nói: "Giáo vương Bệ Hạ, tung tích của Sở Thiếu Hành... Đã tìm được rồi!"
Bóng đêm như nước, hàn nguyệt như câu*. (trăng lưỡi liềm)
Trong Tây Lương cung, Thương Tuyết Vi lẳng lặng ngồi ở trên giường lớn chạm ngọc, nhắm mắt điều tức. Bên trong tẩm cung lóe lên ánh nến u ám yêu dị, toàn bộ nội thị đều bị cho lui. Ngồi đã được mấy canh giờ, nàng đem toàn bộ niệm lực trong cơ thể ngưng tụ vào đôi mắt để vận huyễn thuật chi đồng... Cả người bởi vì vận công mà nóng lên, mặc dù chỉ khoác sa y Lưu Vân bên ngoài, nhưng mồ hôi từ thái dương vẫn chảy xuống. Đêm nay, nàng quyết định phải làm rõ toàn bộ bí mật của hình xăm Tuyết Mạn hoa...
Thương Tuyết Vi hít sâu một hơi, trong đầu lại xẹt qua tin tức mà buổi trưa hôm nay Liễu Vô Ảnh mang về: Mật thám Côn Luân giáo đã tìm tới Yên Vũ Giang Nam, trong một gian nhà cũ ở thành Lâm An rốt cục phát hiện được tung tích của Sở Thiếu Hành. Võ lâm Trung Nguyên từng có "Nam phái tam đao" - Tam đại hiệp khách thanh danh vang dội, mà "Đoạn Thủy đao" của Sở Thiếu Hành, chính là một trong ba thanh bảo đao đó.
Hiện giờ Sở Thiếu Hành đang bị trọng thương, bị con trai của Kỳ Mặc Nhân là sư huynh đồng môn của hắn giam lỏng, tiểu tử này tên là Kỳ Phong Ngâm là người kế thừa Tru Thần đao. Mà Đại sư huynh Đoạn Tiểu Mộ của Sở Thiếu Hành trong "Nam phái tam đao" còn thê thảm hơn hắn, ở hai mươi năm trước đã bị Kỳ Mặc Nhân giết sạch cả nhà, đoạt lấy "Ngự Long đao"...
Điều đáng nói hơn là, kẻ đứng đầu "Nam võ đường" chính là đồng môn sư huynh đệ bái cùng một thầy trong "Nam phái tam đao", hiện nay hai thanh bảo đao đều bị Kỳ thị độc chiếm, Kỳ Mặc Nhân năm trước bệnh chết, trưởng tử Kỳ Phong Ngâm lên làm Đường chủ "Nam võ đường", hắn không tiếc bỏ ra giá cao để truy tìm cho được Đoạn Thủy đao. Mà Giang Quân Lâm sư tôn của bọn hắn tuổi đã gần tám mươi chính là người sáng lập ra Nam Võ Đường, lại chẳng quan tâm đến thảm kịch đồng môn tương tàn này, mà cứ để mặc cho nó diễn ra...
Đây là toàn bộ tin tức mật thám mang về, chuyện ân oán giang hồ của Sở gia, tựa hồ chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm. Chuyện này lại làm cho Thương Tuyết Vi càng thêm khó hiểu, việc nhà họ Sở dính tới "Nam Võ Đường", "Nam phái tam đao", cha con nhà họ Kỳ, Giang Quân Lâm gì đó... Nàng chưa từng nghe qua, nó thì có liên quan gì tới nàng? Giữa Sở gia và Côn Luân giáo rốt cuộc có mối quan hệ sâu xa gì, vì sao Sở Thiếu Hành trong thời khắc lâm nguy lại bảo nữ nhi đến tìm mình...
Trước mắt Kỳ Phong Ngâm không giết Sở Thiếu Hành, chỉ giam lỏng hắn ở gia trạch cũ tại Lâm An, chính là chờ Sở Vân Tịch tới cứu, ép nàng giao ra Đoạn Thủy đao.
Thì ra cố hương của Sở Vân Tịch là ở thành Lâm An nơi phồn hoa nhất Giang Nam, cách Tuyết Vực Côn Luân là cỡ nào xa xôi a! Thương Tuyết Vi nghĩ đến, nàng đã hạ lệnh không tiếc bất cứ giá nào phải nghĩ cách cứu cho được Sở Thiếu Hành. Trực giác mãnh liệt của nàng cho biết, điểm đột phá để hiểu rõ ngọn nguồn giữa Sở gia và Côn Luân giáo, chính là hình xăm Tuyết Mạn hoa trên ngực Sở Vân Tịch! Sở Vân Tịch nhất định có thể nhớ ra lai lịch của nó, 'một cái' đau thấu tâm can như vậy, nàng ấy không có khả năng quên...
Có lẽ câu trả lời sẽ có trong đêm nay, Thương Tuyết Vi đang đợi Vân Tịch tới gặp nàng, nàng truyền triệu luôn đơn giản ngắn gọn, chưa từng giải thích ý định. Bởi vậy ngay cả Thương Tuyết Vi cũng không thể khẳng định là Vân Tịch có đến hay không, có lẽ con bé Tô Di Á sẽ nghĩ mọi biện pháp để ngăn cản đi! Nhưng mà nàng vẫn đợi, mặc cho thời gian từng giây từng phút trôi qua, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được thì ra dụng tâm chờ đợi một người là như vậy, ngày dài như một năm...
Chợt, nàng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng quen thuộc, từ trong bóng tối phía xa truyền đến... Ngay khoảnh khắc đó Thương Tuyết Vi mở mắt ra, nàng quả quyết rút ra Xích Nguyệt kiếm, thanh bảo kiếm trong suốt như ngọc lóe lên một tia sáng trắng như lãnh điện, cắt qua màn đêm u ám yên tĩnh...
"Giáo vương Bệ Hạ?" Vân Tịch nhỏ giọng gọi, hướng tới bóng dáng mông lung sau tấm màn, ánh nến yếu ớt ở xung quanh nàng chập chờn, không biết từ đâu có cơn gió nhẹ nhấc lên tất cả mạn che màu hồng nhạt trong tẩm cung, giống như làn váy của thiếu nữ ở trước mắt Vân Tịch nhẹ nhàng bay lên, khiến cho bầu không khí trở nên quỷ dị liêu nhân.
"Thần tới rồi." Giọng Vân Tịch bình tĩnh xuyên qua màn lụa mỏng, thẳng đến bên tai Thương Tuyết Vi. Ngay thời khắc đó, Xích Nguyệt kiếm từ trong hư không xoẹt ra một đạo bạch quang ngăn cách giữa hai người, thân hình Thương Tuyết Vi như bạch điểu kinh phi, kiếm khí lãnh liệt như hàn ngọc thẳng bức tới trước ngực Vân Tịch...
Bị tập kích bất ngờ làm Vân Tịch giật mình thần kinh muốn tê liệt, nàng lảo đảo lùi về phía sau vài bước, ngay cả kinh hô cũng không kịp, trước khi mũi kiếm chạm vào nàng trong nháy mắt Thương Tuyết Vi đã làm lệch đi tạo ra một đường cong tuyệt mỹ như sao băng rơi trước mắt nàng...
"Ngươi..." Vân Tịch bị nghẹn trong yết hầu không thể nói cũng không thể kêu, ngay lúc kiếm xoẹt qua trong nháy mắt nàng thấy được ánh mắt của Thương Tuyết Vi, đôi đồng tử đen như mực từ trong đáy mắt đang hình thành một cơn lốc xoáy nhỏ, dễ dàng hấp trụ đi tinh thần yếu ớt của Vân Tịch.
Lại là huyễn thuật!
Thương Tuyết Vi ở trước mặt Vân Tịch huy vũ "Thiên vấn" kiếm pháp, nhưng lại không phát động tấn công nàng, chỉ giống như đang biểu diễn một màn kiếm vũ hoa lệ... Thương Tuyết Vi tựa như khinh hạc xoay người bay lượn, nhanh như thiểm điện vây quanh thân thể của nàng tạo thành một vòng sáng trắng, kiếm phong vén lên từng màn lụa mỏng màu hồng nhạt nhẹ nhàng cắt qua tạo thành muôn ngàn mảnh nhỏ, như có mưa hoa từ trên trời rơi xuống...
Vân Tịch hoàn toàn xem đến ngây người, mãi đến kiếm thế tuyệt đại tao nhã của người nọ vây quanh chính mình, Thương Tuyết Vi biến thành mười mấy người mờ ảo quấn quanh trước mắt Vân Tịch, nhất thời, Vân Tịch chao đảo giống như bị choáng khiến cho nàng không thể mở mắt ra.
"A!" Vân Tịch thống khổ ôm đầu, mãi đến khi nàng nghe một tiếng "Đinh" vang giòn, mới giật mình mở mắt ra, chỉ thấy Xích Nguyệt bị Thương Tuyết Vi tung lên một cái tạo thành đường cong cực kỳ quỷ dị, sau đó thanh bảo kiếm rơi xuống 'keng' một tiếng gâm thẳng đứng gần bên chân Vân Tịch...
Chợt ngẩng phất đầu lên, thấy bạch y nữ tử như ảo ảnh kia hướng nàng vươn tay, ở bên môi nở nụ cười mờ ảo mơ hồ giống như ở thế giới bên kia không thể chạm đến. Thương Tuyết Vi từ từ vươn tay, trong lòng bàn tay nàng xuất hiện một vòng tròn như ẩn như hiện, vòng tròn kia đột nhiên chuyển động, trong nháy mắt, ánh sáng màu vàng lan tỏa bao phủ hết thảy, Vân Tịch cảm giác đầu óc quay cuồng, như thiên địa nghịch chuyển...
"Khai ---- Dưới tác dụng của huyễn thuật thần trí tại nơi 'Chung Cực' ở cuối cùng một khắc, nàng rốt cục thấy rõ gương mặt của Thương Tuyết Vi, đôi môi đỏ mọng của nàng trong đêm tối nhẹ nhàng mấp máy, dường như đang niệm chú đưa nàng trở về nơi mất đi ký ức...
Một lần nữa rơi vào mộng yểm, Vân Tịch cảm giác mình đang không ngừng lao xuống, đủ loại ảo cảnh trong tiềm thức đan xen mở ra một cái vòng tròn thật lớn đem nàng bao quanh. Thân thể lao rất nhanh vào vòng xoáy, trải qua hết thảy... đột nhiên một trận gió mạnh xẹt qua bên tai, làm nàng triệt để nhớ lại.
Nhớ từ lúc tiếp nhận Đoạn Thủy đao, trải qua mười lăm ngày chạy trốn đến Tuyết Vực Côn Luân, sau đó gặp phải bão tuyết trên Thiên Tuyệt nhai, rồi sẩy chân ngã xuống, Vân Tịch ở trong ảo cảnh thuận theo đường cũ trở về, một mực chạy trở về gian nhà gỗ nhỏ ở ven hồ Thanh Hải nơi mà cả nhà nàng ẩn cư...
Đêm, bên bờ hồ lớn nước trong xanh phản chiếu như một tấm gương, Vân Tịch ở nơi này không còn phân biệt được đâu là hư đâu là thực, rồi lại lần nữa rơi vào một thời không khác trong mộng yểm, nàng cảm nhận được bản thân đang nằm trên một cái giường nhỏ hẹp nhưng rất êm ái, nửa mê nửa tỉnh, cảm giác dường như có một hơi thở rất ấm áp không ngừng hướng nàng tới gần. Theo đó ý thức nàng dần dần thanh tỉnh, bắt đầu cảm nhận được đau đớn ở phần ngực trái, cả người đều tê dại không thể nhúc nhích.
"Ưm... Vân Tịch trong ảo cảnh thì thầm một tiếng, nàng mở mắt ra, thấy được một đôi tay gầy gò trắng bệch đang di chuyển trên ngực của nàng, hai tay còn đang dính máu, run rẩy băng bó miệng vết thương rát buốt ở nơi nào đó trên ngực của nàng... Sau đó Vân Tịch thấy được gương mặt đã xuất hiện vô số lần ở trong mộng của mình, nữ nhân Dị tộc có mái tóc quăn rối tung màu vàng nhạt, làn da mềm mại trắng như tuyết, sau cùng cũng xuất hiện dấu vết của tháng năm, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, dung nhan từng khuynh quốc giờ lại trắng bệch như có bệnh, giống như một đóa hoa sắp héo tàn...
"Nương!" Vân Tịch nghẹn ngào kêu lên, miệng vết thương bên ngực trái đau nhức rát buốt, "Con bị sao vậy? Nương... Rốt cuộc con bị làm sao?"
Ánh mắt trống rỗng của nữ nhân Dị tộc rốt cục có tiêu cự, cô thương tiếc nhìn con gái, nước mắt rơi trên mặt Vân Tịch, cô hôn lên trán của nàng lẩm bẩm nói: "Thuốc tê đã tan hết nhanh như vậy sao? Nương rất thương con, cố gắng chịu đựng... lát nữa sẽ không đau!"
"Con rốt cuộc bị làm sao vậy?" Vân Tịch từ trên giường ngồi dậy, ngực trái của nàng được quấn dãy băng màu trắng, cả phòng tràn ngập mùi hương kỳ quái, ngay sau đó, nàng nhìn thấy trên đầu giường nhỏ, có một cây kim còn dính đầy màu đỏ, tỏa ra mùi máu tanh...
"Nương! Tại sao..." Vân Tịch đau đớn ôm ngực của mình, cả người vì đau mà run rẩy, nàng khó tin nhìn thân nương gầy yếu của mình, lại có thể nhẫn tâm châm từng kim trên người mình! Dường như nhìn ra nữ nhi mình đang khó hiểu cùng thống khổ, nữ nhân Dị tộc có chút kích động nghĩ xem nên nói những gì, nhưng mà cô còn chưa kịp mở miệng thì thân thể đột nhiên mềm nhũn, té xuống bên giường Vân Tịch...
"Nương? Nương! Người làm sao vậy!" Vân Tịch giật mình, nàng bất chấp đau đớn trên người, xuống giường ôm lấy mẫu thân hôn mê, nàng điên cuồng lay thân thể của cô, khóc lóc vuốt ve gương mặt tiều tụy như người chết của cô.
"Sa Y Na!" Đột nhiên cửa phòng bị phá, một tiếng thét chói tai thê lương từ ngoài cửa truyền vào. Là phụ thân, ông ấy lớn tiếng gọi tên thê tử chạy vội tới bên giường, "Sa Y Na! Sa Y Na! Tỉnh lại!" Từng giọt nước mắt rất to của phụ thân rơi xuống, ngón tay cái của ông nhấn mạnh vào huyệt nhân trung, ông ấy gần như điên cuồng muốn dùng tất cả khí lực của mình để cứu lại sinh mệnh mỏng manh của thê tử...
"Nương sao vậy? Nương rốt cuộc bị làm sao?" Vân Tịch quỳ gối bên giường khóc nức nở, nàng nắm chặt tay mẫu thân, đôi tay này mới vừa rồi còn băng bó vết thương cho nàng, đôi mắt kia vừa rồi còn ngấn lệ nhìn nàng, như thế nào lại đột nhiên thành như vậy! Chợt, nương nàng hồi tỉnh...
Đôi mắt xanh thẳm của nữ nhân Dị tộc nhìn vào hư không, đôi môi trắng bệch run run, hình như cô vừa nhìn thấy gì đó khiến cho cô rất vui vẻ, khóe miệng thế nhưng lộ ra nụ cười an tĩnh không gì sánh được... "Nương! Nương!" Vân Tịch khóc không thành tiếng, lớn tiếng gọi cô... Cô rốt cục xoay đầu lại, nhìn đến nữ nhi duy nhất cô sinh ra kiếp này, "Vân Tịch... Nương xăm cho con chính là hình Tuyết Mạn hoa... Nhớ kỹ, con phải đi tìm hắn hoặc là nàng..."
"Cái gì hắn? Nương người đang nói ai a? Con phải đi tìm ai?" Vân Tịch kề sát lỗ tai đến bên môi mẫu thân, nữ nhân Dị tộc thản nhiên nở nụ cười từ ái, nhẹ nhàng cầm lấy tay nữ nhi:
"Vân Tịch, nương phải đi rồi... Con hãy tha thứ cho nương vì đã, để cho con phải chịu đau đớn, nhưng con là... thứ duy nhất giúp nương kéo dài sinh mệnh a! Nương từng cùng hắn ước định... Nếu nữ nhân của hắn sinh con trai, hai đứa sẽ kết làm phu thê, nếu là sinh con gái, sẽ kết làm kim lan, cả đời tương thân tương ái... Mang theo ấn ký này để nhận nhau, đi tìm..."
"Sao? Nương, nương nói cái gì con nghe không hiểu!" Vân Tịch liều mạng lắc đầu, ngay lúc đó nương nàng lại đột ngột buông tay, cô nhìn vào hư không nở nụ cười, dường như ánh mắt xuyên thấu vào bầu trời vô tận...
"Minh Tu..." Một khắc cuối cùng của sinh mệnh, nữ nhân Dị tộc thì thào đọc lên cái tên xa lạ, rồi vĩnh viễn nhắm nghiền hai mắt.
Cha không giải thích gì với nàng về chuyện này, nam nhân trung niên tiều tụy giống như phát điên gọi tên thê tử, chỉ trong chớp mắt, Vân Tịch bị tuyệt vọng làm cho tê liệt, đóa Tuyết Mạn hoa thần bí kia cứ như vậy quấn lấy sinh mệnh của nàng, tại đó vĩnh viễn dấy lên đau đớn...
- --------------