Hồng Mông Linh Bảo

Chương 49



Chương 49 Bí mật Sư tôn chỉ đạo

Minh giao Hỏa Ngư cho Hỏa Vũ, Hỏa Vân và Dì Hoa dùng để luyện công thì Dì Hoa nói:

- Minh này, cung điện cháu đem vào hôm trước Dì đã vào xem điện đầy đủ, nhưng nước thì không.

- Vậy à, để cháu xem lại nó một chút.

Minh dùng thần thức quét qua một lượt, sau đó theo đường ống nước đi xuống đến mặt phẳng thì hết. Minh lại xem dưới lòng đất thêm mười một thước nữa thì thấy có mạch nước ngầm.

- Dể thôi để cháu nối cho nó một khúc nữa là tới nước.

Minh ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới mua thêm mười lăm mét ống nuớc đem vào dùng ý niệm khoan cắm ống xuống rồi ráp vào đầu ống rồi nói với Dì Hoa:

- Xong rồi. Dì chớ để nhiều thời giờ vào những việc vặt này, việc quan trọng nhất vẫn là tu luyện, và luyện đan. Những tài liệu luyện đan ở đây tuơng đối đầy đủ, cháu để đỉnh lô của cháu ở đây cho Dì mượn luyện tay thử khi cần cháu lấy lại.

Minh đem mẹ ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới thì mẹ hỏi:

- Con có chỗ này từ bao giờ?

- Con có từ nhỏ thì phải, chỉ là trong thời gian bị bắt cóc, sau khi khả năng trí nhớ bình phục thì mới biết Hồng Mông Linh Châu là một viên châu tròn lớn khoảng bằng quả trứng gà nhưng đã bị bể mất một phần ba, con nhớ dường như con có nó từ lúc còn rất nhỏ.

- Ah, mẹ biết rồi. Thì ra khi đó con nhận được nó.
- Mẹ, việc này rất quan trọng. Nếu cao thủ biết con có nó thì con sẽ lâm nguy. Khi con ở Tu Chân Giới cao thủ như mây, tu vi cao hơn con có rất nhiều, nên con không dám cho ai biết nó, như Dì Hoa là người thân thiết nhất cũng chỉ biết con có một không gian riêng biệt thôi.

- Mẹ biết rồi! Nhất định không đề cập đến nữa, con cũng tuyệt đối phải giữ bí mật, đừng sử dụng nó trược mặt người ngoài.


- Vâng!

- Mẹ,nhà ở chúng ta chật hẹp con tính làm thêm ra mấy gian nhà đá không biết ý kiến mẹ thế nào?

- Cũng tốt đấy, phía sau chúng ta còn nhiều đất, con có cần hỗ trợ gì không?

- Mẹ tính xem chúng ta cần làm thêmbao nhiêu phòng?

- Chúng ta có mười sáu em mồ côi, chúng ta đang có năm phòng , đang thiếu 3 phòng.

- Vậy con làm thêm một phòng sinh hoạt 5 phòng ngủ, một phòng tắm, và một phòng WC.

Minh vào Hồng Mông Linh Châu vẽ sơ đồ nhà hai tầng, tầng chệt phòng sinh hoạt, hai phòng ngũ, nhà tắm, WC, một phòng để đồ lặt vặt. Hành lang, Tầng trên hai phòng ngủ lớn hai phòng ngủ nhỏ, hành lang, cầu thang, mái vv....cửa sổ cửa trước, cửa sau, cửa chạy trốn khi hỏa hoạn.

Chàng lấy một tảng dưới mái một lớp da cách nhiệt xanh lớn ra nung chảy rồi tạo phôi như đã định, sau đó thốì hỏa rồi khải linh. Căn nhà đá nhỏ chỉ bằng một gang tay. Linh khí Bảo cấp một.

Thấy mất có nửa ngày, thấy còn ít giờ chàng lấy rơm nhồi bùn, cắt cỏ tranh, chặt tre, nứa và trúc vàng làm một căn nhà nhỏ mái tranh vách đất, hai phòng chỉ khoảng 12 mét vuông cao 2 mét 3, gồm phòng ngủ và phòng khách nhỏ tiếp được ba người. Phía ngoài nhìn vào đúng là một căn nhà tranh vách đất, phía trong nhìn tất cả đều làm bằng tre nứa, từ tường vách đồ dùng giường, chiếu bàn ghế.vv.. đều bằng tre và trúc vàng.

Minh ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới thấy trời chưa tối liền ra phía sau nhà dọn một khoảng đất trống hơn hai trăm mét vuông sau đó đem căn nhà đó phát động, căn nhà đá đang nhỏ là thế bỗng biến thành lớn rộng tám mét, sâu mười lăm mét, cao tám mét. Mọi người trong nhà vừa ăn bữa chiều xong nghe thấy tiếng động sau nhà chạy ra sau nhà xem đã thấy một căn nhà đá hai tầng nên kích động không ngừng chỉ trỏ, đã thấy Minh từ trong nhà đi ra nói:

- Ha hả! may mắn thành công, mời mẹ và các em vào tham quan căn nhà mới này xem thế nào.

Khi mọi người vào trong nhà đá xem Minh lại ra ngoài thấy bên cạnh còn một ít đất trống chàng lại đem căn nhà tranh vách đất ra đặt vào đó. Công việc vừa xong thì mọi người đã xem nhà đá xong thấy căn nhà tranh lại ngạc nhiên. Một đứa nói:

- Đây còn một căn nhà tranh trông thật dễ nhỏ, mình vào xem luôn.

Những đứa trẻ vào xem nhưng không thích bằng căn nhà đá thì Minh mỉm cười nghĩ:
- „Trên đời ít ai thích sự khó nghèo, thanh đạm. Phần nhiều thích tiện nghi, thoải mái, sang trọng.“

Mẹ Minh nói:

- Thôi các con về sửa soạn đi ngủ đi, ngày mai sau khi đi học về chia phòng.

Minh nói chuyện với mẹ một chút sau đó đem chăn vào nhà tranh nghỉ ngơi.
Chàng đem một cái bồ đoàn ra đặt bên giường ngồi tĩnh tọa tu luyện đến sáng.
Hôm sau đi học vừa đến giờ vào học đã được cô Oanh gửi đến phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng mỉm cười nói:

- Chúc mừng trò Minh, cuộc thi của em đã đạt được như ý, đệ nhất danh khối lớp tám của trường, đệ ngũ danh lớp chín của trường. Hôm nay em theo thầy đến lớp 9c, từ hôm nay em sẽ là học sinh lớp 9c.

Đến lớp 9c đang trong năm phút giờ chủ nhiệm. Minh vào lớp với sự tiếp đón thày chủ nhiệm Trần Bình và 51 bạn học. Minh được xếp hàng áp cuối bên trái mép ngoài bên một nữ sinh. Thầy Bình giớì thiệu cho cả lớp:

- Bạn học Thanh-Minh nửa học kỳ đầu học lớp 8c, sau nửa học kỳ xin thi nhảy lớp thành tích đáng khen, đứng thứ năm trong khối lớp 9. Các em đừng khinh thường mà cần noi gương tinh thần hiếu học bạn Minh.

Thấy Minh bẽn lẽn lặng yên không nói gì một nữ học sinh lên tiếng chọc:

- Em thấy bạn Minh lặng yên nín thinh, biểu hiện không giống như lời Thầy giới thiệu, chẳng hay bạn Minh có thể phát biểu vài lời không ạ?

Minh chậm trãi đứng lên nhìn cô nữ sinh vừa ra ý kiến một lá rồi mới nhìn thầy Bình nói:

- Thầy khen quá lời làm em ngượng quá thiếu một chút nữa phải đỏ cả mặt, em mới lớp 8 lên thôi còn đang bỡ ngỡ chưa hiểu chuyện gì sao lại là gương cho các bạn đây noi theo được. Kỳ thi vừa qua chỉ là em may mắn gặp bài trúng tủ nên kết quả hơi cao một chút làm nhiều người hiểu lầm thật là khó có lời giải bày được.

- Thôi chuyện này để thời gian trả lời không đề cập tới nữa.

Đến giờ ra chơi hai mươi phút, bỗng một nhóm nữ sinh kéo đến tìm Minh. Một cô nói:


- Anh Minh, sao nỡ bỏ chúng em sang lớp chín học, anh xem con Tú-Ngọc khóc hết cả nước mắt.

Minh vừ trả lời mắt vừa nhìn Tú-Ngọc thấy nàng quả nhiên mới khóc mắt còn đỏ:

- Học lớp nào cũng thế thôi, chúng ta vẫn cùng trường gặp nhau cũng dễ mà.
Tú-Ngọc! Em không sao chứ, em cũng phải cố gắng lên, đừng yếu đuối như thế.

- Anh Minh không biết, thi học kỳ vừa rồi Tú-Ngọc đứng hạng mười hai, vượt lên được 38 bạn. Cuối năm có thể trong Top năm không biết chừng.

- Thật à! Chúc mừng em, như vậy thì phải vui vẻ lên.

- Còn anh Ánh còi nữa, thấy anh lên lớp 9 học thì ngẩn người ra, mãi khi sang tiết thứ hai mới tỉnh giấc ổn định lo học tập.

Sang ngày học thứ hai, đến giờ học Minh vào chỗ mình ngồi thì một học sinh Minh không biết tên đến nói:

- Chỗ này của tao, mau cút đi.

Minh cũng lập lại:

- Chỗ này của tao, mau cút đi.

Cả lớp đứng lên nhìn hướng hai người, các nữ sinh phần nhiều cảm thấy sắp xảy ta chuyện thì sợ hãi tránh xa, còn nam sinh cả Tuân thì chú ý chờ mong một màn nhìn cho đã mắt, trong đó lại cũng có hai nữ sinh đứng nhìn chờ đợi.

Học sinh kia thấy Minh không đứng dậy rời chỗ còn lập lại câu của mình liền vận sức vào đôi tay khiến xương khớp các ngón tay kêu răng rắc như bắp rang.
Trong khi Minh vẫn ngồi đó thản nhiên như không nhìn thấy. Nam sinh liền xông tới sát tay phải đấm móc vào thái dương trái Minh, Minh đưa tay phải ra nắm đỡ lấy nắm đấm đó hất ra, trong khi người vẫn ngồi yên không nhích một tí nào, nam sinh bị đẩy ra thì lại xông đến tay trái đánh bật ngược xuống đầu Minh tay phải đồng thời đấm móc vào thái dương trái Minh. Minh đưa cạnh tay trái ra đỡ cú đấm bật ngược trên đầu, tay phải một lần nữa đỡ chộp vào nắm đấm đẩy ra. Nam sinh lại xông đến lần nữa nhảy lên chân trái đá tạt vào mặt Minh, nhưng Minh đã dùng cạnh bàn tay chặt ngay vào cổ chân nam sinh khiến hắn ôm cổ chân nhăn mặt kêu đau thì Thầy Bình đã vào trong lớp hỏi:

- Chuyện gì vậy.

Một nam sinh nói:

- Thưa thầy bạn Chức muốn đòi chỗ ngồi cũ nhưng chỗ đó đã dành cho bạn Minh.

- Em Chức xuống dưới bàn cuối ngồi không được đòi chỗ cũ nữa.

- Vâng.

Mấy nam sinh khác bây giờ mới ồn ào tán:

- Thật là phông độ cao thủ, chiêu thế tiêu sái tự nhiên, chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng nhẹ nhàng tiếp được mấy chiêu của Chức khiến tao cũng phải bội phục.

- Mấy đòn chém, đỡ tuyệt diệu nhưng không biết cước pháp thế nào nhỉ.

- Muốn biết thì khi ra chơi ra thử một chút.

- Ta nghe nói Minh là cao thủ vô địch trong khối lớp 9, không biết so với cao thủ vô địch khối lớp 9 Lê Tuân lớp mình ai cao ai thấp nhỉ?
- Trong lớp 9c này cao thủ đông, nhân tài nhiều như vậy. Chỉ Lê Tuân đã là vô địch khối lớp 9, Trịnh Chức cũng là hạng ba, bây giờ lại thêm một cao thủ Thanh Minh nữa. Còn nữa bên nữ cũng có hai nữ cao thủ võ học nhất nhì phái nữ của khối lớp 9 là Huyền Trâm và Ánh Tuyết.

Mấy lờì học sinh cùng lớp bàn tán đều lọt vào tai Minh, chàng không nói gì, lớp này lại có cả nữ cao thủ, thật là điều thú vị. Nữ sinh không lẽ cũng đánh lộn hay thách đấu để tranh xếp hạng?

Ra chơi hôm nay Minh đi chung với Tuân, hai người thỉnh thoảng đi với nhau, nhất là mấy tháng nay Tuân tập trung vào việc học để thi học kỳ cho thật tốt.

- Mừng Tết vừa rồi vui vẻ chứ?

- Cũng bình thường, còn mày?


- Cũng được, tao nói cho mày biết Dì Hoa đã trở về tìm tao, từ nay về sau nàng ở bên hỗ trợ tao.

- Bây giờ Dì Hoa đang ở đâu.

- Nàng đang ở nơi tao tu luyện. Mày cũng nên tu luyện tâm tính, tâm cảnh cao tu vi mới tiến nhanh. Mày ở nhà bị cô lập nhưng là cơ hội tốt để tăng lên tâm cảnh của mình, mày hiểu chứ. Nếu khi tâm cảnh mày đã có thêm tiến bộ, mày bỏ ra một ngày nghỉ như chủ nhật chẳng hạn, tao dẫn mày vào không gian của tao tu luyện. Mày có chí hướng luyện đan không, tông môn chuyên về luyện đan luyện hỏa mà. Chiều nay tao đến nhà mày, tao truyền cho mày kiến thức từ tài liệu luyện đan, thảo dược đến phương thuốc luyện đan. Tuy bây giờ mày chưa có thể phát ra chân hỏa nhưng mày có thể nghiên cứu nó trước.

Chiều Minh về phòng mình suy nghĩ tìm ra cách giải quyết các linh hồn đang bị nhốt ở Hắc quỷ châu. Chàng đưa thần thức vào trong Hắc quỷ châu lúc này chủ nhân đã chết nên ấn ký cũng đã bị xoá nên dễ dàng vào đó thành công, qua nhiên chàng thấy hơn một ngày linh hồn, trong số đó chín trăm chín mươi tám linh hồn anh hài nhìn vô cùng khả ái. Vừa thấy Minh các linh hồn liền kêu cầu cứu mau được giải thoát. Chàng thấy nơi đây chật chội liền dời hết họ vào Hắc tháp ở tạm.

Chàng suy nghĩ những linh hồn thành thục thì dễ dàng giải quyết, đêm nay đem họ ra tả họ tự do là được, giúp họn thoát khỏi gánh nặng oan ức cho họ xuyên việt nhanh hơn thì tỷ số giải thoát thành công lớn hơn. Còn các linh hồn anh hài cứ tạm gọi là anh linh thì thử cho họ trực tiếp nhập thai thể, chàng kiếm các bà mới mang thai cho nhập thai thể là được. Nghĩ vậy song cũng không dễ dàng vì phải là thai nhi chưa có linh hồn nào nhập thể trong đó. Minh cũng không biết rõ từ khi nào thai nhi có linh hồn nhập thể trong đó nên hôm nay thử dùng thần thức quan sát chung quanh xem có bà nào mới mang thai không thì thấy ba bà khả nghi, chàng liền thử đem một anh linh ra gần hướng một trong số bà này thả ra thì thấy anh linh bay đến nhập vào trong lòng bà này nhưng trong chốc lát lại trở ra, chàng lại đem anh linh đến một bà khác, bảy lần thất bại liên tục, đến lần thứ mười một thì thành công với một thiếu phụ trẻ, thiếu phụ trông phúc hậu đã có ba đứa con hai trai một gái, đứa gái nhỏ nhất được hai tuổi. Chàng thấy thành công thì cả mừng không ngờ đã cứu được một anh linh cho hắn cơ hội đầu thai trở lại.

Trời cũng đã tối Minh vẫn đang ngồi tĩnh tọa trên giường trong căn nhà tranh chàng lần lượt đem các linh hồn ra thu hết oán khí của họ rồi thả ra, linh hồn vừa được thả ra quanh quẩn bên Minh rồi nói lời cám ơn bay thẳng lên không nhanh như một tia ánh sáng. Thả hết các linh hồn thành thục chỉ còn lại anh linh. Minh thử làm giống như một linh hồn thành thục thì thấy anh linh không có một tia oan khí nào, anh linh đẹp đẽ, sạch sẽ trong sáng, không một tì vết, khi thả ra anh linh cứ quanh quẩn bên Minh không dời đi sau lại muốn đi vào trở lại. Minh cười khổ, mình không may mắn như vậy, số mình còn khổ đây. Chàng đem mười anh linh thần thức đi ra xa đến cực hạn tìm kiếm các thiếu phụ, các cặp vợ chồng trẻ cuối cùng tám anh linh thành công đầu thai. Minh thấy đêm còn dài liền bay lên thẳng hướng thành phố Buôn Ma thuột khu trung tâm đáp xuống trên một sân thượng toà nhà cao tầng nhất ngồi tĩnh tọa sau đó đem năm mươì anh linh ra dùng thần thức dẫn đi các thiếu phụ, các người vợ trẻ dạo qua, trong vòng nửa tiếng đã thành công bốn mươi năm anh linh đầu thai. Minh cả mừng, xem ra chẳng bao lâu ta cũng giúp cho gần ngàn anh linh này có chỗ đầu thai.Chàng không biết anh linh này một lần đầu thai bị người mẹ phá khiến tinh anh bị tổn thương nên không thể đi thật xa, nếu như anh linh lần đầu đầu thai nhập thể thì không cần ai giúp. Minh chuyển chỗ rồi lại thực hiện thêm một lần nữa thì thành công thêm hai mươi anh linh nữa. Chàng lại bay đến thành phố Đắc Lắc thì thành công thêm ba chục anh linh. Đêm nay chàng đã giúp được xấp xỉ một trăm anh linh đầu thai nhập thể thành công nên đi về ngồi tĩnh tọa. Xem ra đây chỉ là cách vội vàng thôi, chưa có giúp được tận gốc, một khi các bà mẹ còn phá thai thì các anh linh mới lại có thể bị bọn quỷ tu bắt luyện quỷ công thật là dã man tội nghiệp. Ta thần thông chỉ có hạn sao có thể quản được chuyện này. Thật là có lòng nhưng không có phương tiện, Minh lại nghĩ Hồng Mông Linh Châu giới của mình bây giờ còn trống trải, hay là đem người vào đó cho họ sinh sống. Xen ra ta phải theo dõi tìm kiếm nếu phát hiện ai muốn phá thai thì ta bắt nhốt vào Hồng Mông Linh Châu giới ha, ha... Sau đó mấy đứa trẻ chào đời, được sống trong đó luôn.

Minh suy nghĩ đến nửa đêm thì nằm xuống giường ngủ. Chưa an giấc bao lâu Minh cảm thấy mình đi vào giấc mộng, chàng còn nhớ mang máng đây là nơi chàng gặp vị thần bí kia, vị đó dạy chàng phải luyện linh hồn lực bằng luyện tạc đao.... sau đó còn tặng cho trữ vật nhẫn trong đó có năm thanh đao, và một đỉnh lô.Chàng đang nhớ đến vị đó thì đã nghe tiếng nói:

- Thanh-Minh, mấy năm nay việc làm của con rất vừa lòng ta.

- Tiền bối là ai?

- Ta là ai bây giờ vẫn chưa cần nói cho con, ta quan sát con mấy năm nay rất vừa lòng nên quyết định thu con làm ký danh đệ tử.

- Đệ tử tham kiến sư tôn.

- Con bây giờ chưa thể thấy ta được đâu, vì uy quang sẽ làm cho thân thể phàm thai của con tan rã. Con nghe ta dặn mấy điều, thứ nhất con đang giữ Hắc quỷ châu, đó cũng là một bộ phận của Hồng Mông Linh Châu, con đem nó vào thức hải luyện hoá nó khiến nó dung nhập với Hồng Mông Linh châu thì con sẽ mau thành công tu bổ Hồng Mông Linh Châu giới tầng thứ hai. Thứ hai những tội ác phá thai làm ta rất đau lòng, bọn quỷ lại lợi dụng lúc này thu thập anh linh, con đang còn giữ tám trăm chín mươi bảy anh linh, việc này giao cho ta, ta đem họ về thiên quốc cho họ hưởng phúc. Linh hồn vốn là căn cơ sinh mệnh của con người thật là quý giá, cứu giúp một mạng người còn so như xây được tháp bảy tầng, cứu giúp cứu một linh hồn công đức không phải chỉ sánh với tháp bảy tầng, con nên biết nặng nhẹ để quyết định hành động của mình, Còn việc ngăn chận phụ nữ phá thai, cứ theo ý con mà làm, con phải ra sức luyện tập thêm linh hồn lực tăng lên khả năng thần thức. Ta trao cho ngươi một bản nhạc Thiên Thần Khúc ngươi luyện tập thổi nó để linh hồn lực mau chóng tiến bộ. Một khi linh hồn mạnh mẽ mới có thể mở rộng thần thức tìm các thành phố lớn, cả những thành phố nước ngoài, con có thể giúp cho các thiếu nữ đang khó khăn kiếm việc làm, mời mướn họ vào coi sóc dạy dỗ lũ nhỏ cũng là con giúp họ công ăn việc làm.

Đến sáng Minh tỉnh giấc xem lại Hắc Quỷ châu quả nhiên các anh linh đã được sư tôn mang đi thì cảm thấy nhẹ người, chàng liền đem Hắc Quỷ châu vào thức hải thì thấy lão Hồng chạy đến mừng rỡ nói:

- Chúc mừng chủ nhân nhanh chóng tìm lại được một phần Hồng Mông Linh Châu đã mất.

- Lão Hồng cũng nhận ra đây là một phần Hồng Mông Linh Châu à?

- Đúng vậy, dù nó thay hình đổi dạng, bị người luyện chế đến mức nào vẫn không thoát khỏi linh hồn tương liên tương ứng của nó.

- Vậy thì hay quá, nhưng làm sao để cho nó dung hợp lại với Hồng Mông Linh Châu.

- Việc này thiếu gia không cần phải bận tâm, thiếu gia cứ để nó lại đây để lão nô giúp Thánh Thai cùng luyện nó là được.

- Vậy ta yên tâm.

Minh ra khỏi thức hải, thấy còn sớm nên ra sân trước nhà tranh hưởng thụ một ít khí lành thanh tân buổi sáng, luyện tập ôn lại quyền cước.

Bắt đầu thể dục làm nóng người, sau đó luyện tấn, nhanh nhẹn diễn nhập môn quyền, Hùng kê quyền, Miêu Tẩy Diện. Bất giác chàng phát hiện ra có người đang xem mình luyện quyền, chàng cứ giả như không biết vừa luyện tập vừa dùng thần thức xem đó là ai, thì ra thằng nhỏ trong nhóm trẻ trong nhà, chàng còn nhớ hắn tên là Dần (cọp), nhưng ai cũng gọi là Rần (Rần rật), tối ngày phá phách nghịch ngợm không để ai yên, chàng biết đó là tính hiếu động của nó, Rần cha mẹ mất từ năm 2 tuổi, năm nay sáu tuổi học lớp một. Hắn thỉnh thoảng xem thấy Mai-Nhị tập võ học lén được một ít, hôm nay lại thấy Minh biểu diễn quyền cước liền mừng rỡ chăm chú xem kỹ, may ra học lóm được một ít võ để phòng thân.

Minh múa xong một lần vẫn giả vờ không biết, lại bắt đầu tập thật chậm cho thằng Rần xem, trước tiên chàng lập trung bình tấn đứng khoảng năm phút, sau đó tập chân, bụng cho dẻo cúi xuống, uốn lưng, xoay trái xoay phải, chém số 1, đến chém số bốn, và bốn thế gạt, một lúc rồi dừng lại. Tuy chàng biểu diễn chậm chạp nhưng khí thế lúc vững như bàn thạch, lúc mạnh như chuyển núi bạt đồi làm cho Rần xem tim đập thình thịch, nước miếng nuốt ừng ực. Minh tập xong rồi đi rửa mặt, làm vệ sinh cá nhân rồi đi học.


Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123