Kai và Sam về ký túc xá liền thấy ruồi bu kín nhà người thân, Sam đương vui nên bớt nóng đầu, hắn kêu nhường đường. Tất cả bất ngờ chuyện tên trẻ trâu tự nhiên dễ tính, đếch ai dám chần chừ, đề phòng Sam nổi cơn máu chó, cả đám dạt sang hai bên vẫn tranh thủ chụp ảnh, quay clip, hai người vào nhà, khối kẻ kiễng chân ngóng theo, giơ cao điện thoại quay chụp tới lúc cửa đóng, lũ ăn no để làm ruồi nhặng bậu sát tường, áp tai lắng nghe nhưng chỉ có tiếng muỗi vo ve, ruồi mới chịu bỏ đi tránh muỗi đốt sưng mặt.
Kai cùng Sam đến phòng Hanna, cả hai đứng khựng ngoài cửa trông người thân quen chườm đá, xoa bóp vết sưng cổ chân cho Hanna. Kai trang trọng khom lưng cúi đầu:
- Dạ, cháu chào hai bác!
Sam và người nhà khẽ cười cách chào hỏi quen thuộc. Cư xử lễ độ cùng tư thế nghiêm trang giống hệt Hanna, người nhạy bén vẫn thấy khác biệt nơi “vùng trời”, lễ phép chẳng kém em gái nhưng không nặng tính gia giáo nghiêm khắc. Khác biệt đó là trân trọng thay lời cảm kích bầu bạn, chăm sóc và bảo vệ gia đình mình. Khác biệt còn từ giọng trầm ấm như trò chuyện với người thân. Nụ cười hiền hằn vết chân chim quanh khóe mi, ánh mắt hoen lệ nhưng rạng ngời niềm vui mang cảm xúc ấm áp cho Kai. Lần đầu trải nghiệm tình cảm “quen” với người thường, đáng buồn thay “xa lạ” với kẻ thiếu vắng tình thân.
Kai muốn “cảm nhận” ấy luôn ở bên mình.
Anh trai muốn chung một “niềm vui” cùng em gái.
Kai thú vị trông Sam bối rối gãi tai, hắn hổ báo với mọi người, đốp chát cả Huge, nhưng không dám cãi mẹ nửa câu mà răm rắp nghe lời. Mẹ khẽ nhíu mày, hắn lo lắng hệt trẻ con gây lỗi sợ mẹ đánh đòn. Tiếng cười tắt lịm trên môi Kai, mọi người khó hiểu vì sao đương hào hứng, gã trầm lặng như kẻ cô đơn mang muôn trùng tâm sự. Quây quần bên gã là người thân và gia đình của em gái, kẻ cô đơn chưa thể ngỏ lời cùng ai, gã âm thầm hướng khao khát tình thân về người mẹ. Buồn, hận, thương, nhớ đong đầy ánh mắt ưu tư.
Tâm sự u hoài còn phảng phất ghen tị với Sam - người con mất đấng sinh thành từ thuở ấu thơ, số phận ưu ái ban người mẹ thứ hai cho hắn. Chẳng ai hiểu nỗi niềm kẻ thiếu vắng tình thân ấy. Chỉ có én nhỏ cảm thấu tâm tư vùng trời, đau đáu lặng trông anh trai rồi cúi đầu che giấu khóe mắt cay đỏ, nàng không muốn gia đình mất vui. Kai vẫn bất động lặng thinh, người mẹ phải nhắc lần hai, Kai mới biết bà đang hỏi mình, gã bối rối cười trừ:
- Cháu thật vô ý, xin lỗi bác!
Phút trước còn lơ đãng mất hồn, nay anh và em bình thản trò chuyện với tất cả, Huge đăm đăm nhìn sâu vào ánh mắt đượm buồn ấy, người cha mơ hồ cảm nhận tâm trạng chất chứa sầu bi như kẻ một đời nếm trải cay đắng ngọt bùi. Anh cùng em hân hoan nói cười, thực chất để tiết chế cảm xúc yếu đuối mà thôi. Vì sao coi nhau như người một nhà vẫn không thể mở lòng với gia đình mình. Nỗi buồn u ất quẩn vây tâm trí Thanh Hằng, bà tự nhủ phải giải đáp tâm tư để thấu hiểu tình cảm, người mẹ mới có thể đồng cảm và chạm đến trái tim người thân. Bà vô tư thân mật để con cháu không thấy cách biệt giữa hai thế hệ.
- Kai chăm em để bác đi chợ!
Huge gãi mũi thầm khen bà chị khéo léo, đánh trúng tâm lý Kai dành hết tình cảm cho em gái, tình huống khó xử liền tự nhiên như cuộc sống gia đình. Kai vâng dạ cầm túi đá trên tay bà, dịu dàng chườm cổ chân. Hanna mím môi nén cười anh trai luôn nhẹ nhàng đến từng phút giây với em gái. Rose ngồi kế bên múm mím cười ông anh hễ chấm túi vài lượt lại dừng, xoa nhẹ vài nhịp lại ngưng để coi phản ứng của em gái, anh trai mới massage thật khẽ khiến Sam - người lo cho chị dâu hơn ai hết cũng nén tiếng khục khục. Hắn sợ thất thố bèn kiếm cớ giúp mẹ cầm đồ. Rose e ở lại thêm mấy phút nữa, nàng không nhịn nổi cười màn chăm em gái chu đáo nhất thế giới, cô bạn đòi theo bác gái:
- Bác ơi, cháu biết nơi bán thực phẩm thơm ngon bổ rẻ, cháu muốn đi cùng bác!
Mọi người tủm tỉm cười cái cớ hợp lý và lén nhìn Kai. Anh trai chú tâm chăm sóc em gái, hoàn toàn tập trung vào vết sưng, chẳng biết Rose và Sam vui vẻ xách làn theo mẹ đến chợ gần nhất. Khu chợ náo loạn săn đón người nổi tiếng. Sam giơ tay, đám đông sợ hãi lùi lại hàng chục bước. Rose đoan chắc hắn sẽ gào câu “bố bẻ gãy răng” quen thuộc, hắn khiến nàng chưng hửng bằng mấy lần trỏ tay xuống đất, mọi người đếch dám tới gần vẫn thử chụp hình, quay clip, hắn không cấm còn nhếch miệng cười vào chợ, tất cả an tâm bám theo quay phim, chộp ảnh.
Sam nhón hoa quả nhai rồn rột, phun hạt lung tung, hắn còn nhăn răng với mẹ, bà Hằng lắc đầu cười thằng con nhí nhố. Đa phần yên lặng quay chụp làm kỷ niệm chớ không post lên mạng, chỉ có số ít hí hửng một lô xích xông like, share. Gặm nhấm mẹ con Sam chán chê, chúng chuyển qua tráng miệng cô gái mặc quần jean rách xẻ, khoác áo da jacket lót lông trắng, nàng cười cười nói nói với Thanh Hằng, khuyên mua thứ này tốt hơn, chọn thực phẩm ngon, bổ, rẻ ở quán khác.
“Cô gái xinh sắc sảo kia là ai thế?”
“Trông quen quen!”
Con gái ai cũng muốn được khen xinh, Rose chúm chím môi thích thú. Sam cười trêu ngươi kiểu tôi tưởng cô đếch ưa nịnh đầm. Rose lườm xéo hắn, hắn khùng khục trong miệng phô bộ dạng ngứa con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái khiến nàng tức điên, cô nàng đánh đá càng sôi máu nghe đám bà tám đoán già đoán non:
“Đừng nói là bạn gái của Sam nhé?”
“Nghi ngờ gì nữa, đi chợ với mẹ con Sam, cô nàng lại thân mật thế kia, trăm phần trăm Sam có người buộc cương rồi!”
Thanh Hằng múm miệng nén cười, người mẹ chẳng để tâm con trai nổi khùng khiến đám đồn nhảm câm bặt, bà thích ráng chiều nhuộm ngượng ngập lên đóa hồng, nhưng Rose không cắn môi e thẹn hay nổi đóa giống bao cô gái bình thường khác, nàng thản nhiên mua cái này, hỏi cái kia vờ chẳng nghe thấy đám nhảm nhí nói bậy, phớt lờ luôn Sam đang tế sống lũ tạo drama để bú fame:
- Tổ bà chúng mày, ai buộc ai hả? Bố éo phải ngựa, buộc buộc cái lồng. Đứa nào còn sủa, bố bẻ gãy răng!
Rose thấy câu chửi quen tai liền cười khục thành tiếng, nàng giật mình chẳng hiểu sao mình “sơ ý” đến thế, cô gái nào giờ chưa biết xấu hổ, nay ngại ngùng lén liếc Thanh Hằng, nàng sợ bà hiểu lầm tiếng cười kém duyên thành nghĩa tế nhị. Người mẹ vẫn mua đồ trả giá và nghe chủ quán thắc mắc:
“Cô ấy là bạn gái Sam thật hả bác?”
Bà cười xòa câu hỏi tò mò:
- Con trai tôi mà có bạn gái xinh xắn đáng yêu thế này, tôi phải cảm ơn tổ tiên phù hộ rồi!
Bà bật cười Sam cướp lời mình bằng giọng bực bội bị ghép đôi:
- Con mà thèm thích sư tử Hà Đông á?
Rose nhướng mắt nhếch mày chẹn họng ngay:
- Ê ê, uốn lưỡi trước khi nói nhá, ai là sư tử hả?
Cả đám cười ầm ĩ rồi ồ lên nghe Sam chuyển giọng nghiêm túc:
- Đùa tí cho vui! Cô ấy không phải bạn gái tôi cũng chẳng phải sư tử Hà Đông! - Sam hướng về Rose, nụ cười trên khóe miệng hắn thoáng hiện trong mắt nàng, đóa hồng vẫn nhận biết hắn dành cảm kích sâu sắc cho nàng - Cô ấy là bạn thân duy nhất của chị dâu tôi!
Từ nhỏ đến lớn, Rose chẳng biết cũng chả quan tâm bố mẹ mình là ai, nàng vô tư vô lự số phận không gia đình. Từ khi quen Hanna, kẻ tứ cố vô thân ao ước có một mái nhà, thời điểm vùng trời đoàn tụ cánh én, ước muốn thành khao khát cháy bỏng. Nay Sam nhắc “bạn thân duy nhất”, cuộc sống vui buồn có nhau cùng tri kỷ ba năm nay... lần lượt tái hiện hình ảnh thân thiết như máu mủ ruột thịt trong tâm trí nàng. Bốn tiếng “bạn thân duy nhất” là sự tri ân cô gái chia ngọt sẻ bùi, yêu thương bảo vệ người thân của hắn, đồng thời lay động trái tim kẻ khát khao tình cảm gia đình.
Đối với người mong tình bạn thành tình thân, bốn tiếng ấm áp như lời chúc mừng nàng không còn là cỏ hoang hoa dại nữa. Rose lặng thầm hướng về Sam, cơn giận tím đỏ dung nhan tan biến trong sắc hồng tươi thắm, bối rối đầu đời khiến nàng ngỡ ngàng khó tin, đóa hồng ngượng ngùng lảng tránh kẻ mang đến cho nàng cảm xúc lạ lùng.
Thanh Hằng ngầm quan sát từ đầu đến cuối, người mẹ cười thầm thằng con nhắng nhố, đánh người chửi đời đếch ai bằng, chuyện tình cảm lại lơ ngơ chẳng bằng ai, con gái người ta thiện cảm với nó mà không hề hay biết, nó vẫn nhai nhồm nhoàm quà vặt, nhăn nhở trêu đùa suốt đường về nhà, chả cần để ý tâm trạng Rose bị kéo xuống tận đáy, nàng bực bội gắt:
- Bớt nói nhảm đê, đau đầu nhức óc!
Nàng vùng vằng giật đồ đựng thực phẩm trên tay hắn. Sam hơ hơ nhòm nàng đi thẳng một mạch. Thanh Hằng cười chảy nước mắt trông thằng con chống nạnh hai tay, nói giọng đếch thể hiểu nổi:
- Nãy tôi cầm đồ hộ, cô auto im lặng chả thèm bắt nhời, bây giờ tự dưng cáu tôi là sao? Đàn bà thật lắm chuyện!
Hắn che miệng cười hề hề xin lỗi mẹ:
- Ngoại trừ mẹ!
Thanh Hằng cốc đầu con trai, mỉm cười đầy ẩn ý:
- Thằng ngốc!
Sam há miệng đếch ngậm lại nổi, hắn ơ ơ chả hiểu ý mẹ, tự nhiên chê hắn ngốc là thế nào, phụ nữ không chỉ khó hiểu còn khó chiều. Hắn thở phù lững thững theo mẹ vào ký túc xá.
Ba người về nhà, Rose cởi áo khoác treo lên giá rồi đến nhà bếp, tay dao tay thớt cắt thịt xắt cá. Thanh Hằng vào giúp nấu ăn. Sam lăng xăng chạy vô. Rose đinh ninh tên bạo lực không biết nấu ăn, nàng tưởng tượng đầu hắn xổ tung, mặt bám khói đen, quần áo dính bê bết thực phẩm giống clip hài trên mạng, cô gái che miệng cười háo hức chờ để chọc cho bõ tức.
Sam quay mũ lưỡi trai ra sau, hì hì cười với mẹ, Thanh Hằng đưa hắn dụng cụ làm bếp. Rose bắt đầu thấy bất ổn, linh cảm biến thành cảnh tượng khiến nàng phải tròn mắt kinh ngạc, trân trân ngó Sam xoay vòng dao qua các kẽ tay, lưỡi dao sắc bén quay vùn vụt nhanh đến mất hình, hắn bắt chuôi xắt thớ thịt bò thành từng lát vuông thành sắc cạnh. Phần thịt hoàn thành chỉ trong hai phút, Sam quay qua cắt củ thái rau, dao thoăn thoắt xỉa xuống bằng tốc độ máy khâu, từng tiếng cạch, cạch, cạch gõ vào đầu cô gái đang choáng váng nhìn hắn không chớp mắt. Sam bất chợt ngước nhòm Rose, hắn thấy nàng nhăn mày méo mặt liền dứ dứ dao trước mắt:
- Nè nè nè... cô nhòm cái gì, chưa thấy đàn ông nấu ăn bao giờ à? Làm cùng với tôi đê, lạ lắm đấy mà nhòm?
Chỉ là câu thúc giục bình thường, Rose lại liên tưởng theo “nghĩa” tế nhị, nàng trợn mày nghênh mắt nhưng bắt gặp mẹ Sam đang ém miệng, nàng bối rối quay ngoắt đi vẫn không giấu nổi gương mặt đỏ lựng. Người mẹ cúi đầu tủm tỉm cười cô gái nhạy cảm gặp thằng con ngốc nghếch. Bà vớt váng nồi ninh xương, thả hành lá, nhúng nguyên liệu làm ngọt nước dùng, vừa làm vừa liếc Rose, nàng thỉnh thoảng lén xem hắn nấu ăn, thán phục nhìn hắn ướp gia vị, chả hiểu hắn tẩm kiểu gì mà miếng thịt lên màu bóng mượt, nàng mới lia mắt mấy giây liền muốn ăn ngay, ngon con mắt còn tỏa hương êm dịu trêu đùa thính giác. Hắn nhe răng trêu:
- Thịt sống mà thèm nhỏ dãi thế kia, nướng lên chắc đếch ai tranh ăn nổi với cô!
Rose bị chọc quê vừa tức vừa ngượng, đếch hiểu sao hôm nay nàng liên tiếp lúng túng ngại ngùng trước tên nhắng nhít, cô gái háo thắng nguýt dài một tiếng:
- Đồ vô duyên!
Sam hè hè giơ xiên thịt lên miệng, chóp chép nuốt khan nước bọt:
- Chậc, ngon thế nhể, tiếc là tao đếch kịp ăn mày!
Sam khoái chí cười Rose tức điên mà chưa thể trả đũa, nàng nghiến dao xuống cá, sơ xuất thế nào lại cắt phải ngón tay. Sam và Thanh Hằng giật mình nghe tiếng la, Huge với Kai đương nói chuyện vội chạy đến xem. Huge mắt phải co dẹt, mắt trái nhướng lên trông thằng con hét toáng:
- Ông già mau lấy đồ sơ cứu, nhanh!
Kai chạy đi lấy ngay. Huge chớp chớp mắt liên tục nhòm Sam, điệu bộ kiểu thằng đang cầm tay Rose kia đếch phải con mình, ông muốn cười nhưng không dám nhếch môi, vành mép chực vén lên lại ém xuống, người cha đứng dựa vách cửa, gãi mũi che nụ cười chắc chắn khiến con giai ngứa mắt. Bố già mỉm chi nom Sam nhẹ nhàng thổi vết thương, luôn mồm luôn miệng trách mắng:
- Con gái con đứa đã vô duyên còn vô dạng, đơn giản thế mà làm không ra hồn! Khóc cái gì, oan lắm đấy!
Rose đau xót da xót thịt lại bị mắng sa sả, lạ thay mắt không còn ngấn nước nữa mà ánh nét cười dịu dàng. Thanh Hằng vẫn theo dõi Rose, người mẹ âm thầm ngắm vẻ nữ tính đáng yêu trái ngược tính cách đanh đá. Bà ý nhị liếc Sam đương cầm đồ y tế trên tay Kai, thằng con bạo lực nay cẩn thận từng động tác sát trùng, quấn bông băng cho Rose, nhẹ nhàng từng li từng tí tương phản thái độ cục súc, cha và mẹ liên tục chuyển mục tiêu, chốc lén ngó Sam nhăn mặt nhíu mày lo lắng, lát lại liếc Rose lặng lẽ trao ánh mắt ôn nhu cho Sam. Tên ngốc chẳng hay chẳng biết cảm xúc nồng ấm ấy, hắn băng xong còn xua tay đuổi nàng:
- Thôi, cô về phòng cho tôi nhờ cái, mất công lại băng chỗ nọ bó chỗ kia, mệt vãi cả đạn!
Mọi người phì cười Sam trở lại tính thô lỗ, Rose cũng nén tiếng hi hi xém khiến mình xấu hổ, Sam đếch hứng thú bắt bẻ, hắn lờ đờ bày bộ dạng mệt mỏi:
- Ô thế vẫn chưa chịu đi à? Cô bị đứt tay chớ có đau chân đếch đâu, hay muốn tôi cõng như ông anh cõng chị dâu hả?
Tất cả bật thành tiếng khục khục tên ngố tình. Rose thẹn đỏ mặt, cảm tình dành cho hắn bay biến không còn một mống, nàng vừa tức vừa buồn cười buột miệng thốt:
- Đồ vô duyên ngốc xít!
Sam trợn mắt ngoạc mồm nói oang oang:
- Nè, một vừa hai phải thôi nhá, tôi mới giúp cô băng bó đó, đồ con gái vô dạng!
Rose quay lại le lưỡi phản dame:
- Đàn ông con trai mà kể công, không biết xấu hổ!
Sam cãi đếch lại liền hằm hằm trút giận vào đống ớt, hắn băm nát đến cay xè mắt mới chịu ngừng. Huge, Thanh Hằng và Kai cười rung vai, lâu lắm rồi họ mới vui như hôm nay. Đó là điều bình dị thường ngày luôn ao ước. Niềm vui còn thành cầu nối để mọi người xích lại gần nhau hơn.
Mỗi người mang tâm trạng khác nhau. Tất cả đều cảm nhận... tình thân cùng tình cảm đang xóa nhòa khoảng cách vô hình.