Nói thủy lộ của đầm lầy xa thì không xa, mà gần cũng chẳng gần, A Phi thấy được một lúc thì Thanh Phong thả hắn xuống. A Phi nhìn xung quanh, mọi người đều đã đến, tuy rẳng vượt qua đầm lầy rất tốn nội lực, nhưng nhìn cái thông đạo uốn lượn trước mắt, tâm tình mọi người đều trở lên sung sướng.
Cuối cùng thì cũng đã đến Bách Hoa Cốc rồi. Tuyệt đỉnh cao thủ trong truyền thuyết, còn có tuyệt học vô cùng kỳ diệu, cho dù không lấy được, nhưng có thể nhìn thấy thì cũng coi như là may mắn.
Mọi người nhìn Tứ Nhĩ Nhất Thương, Tứ Nhĩ Nhất Thương gật đầu, từ trong túi đồ lấy ra một vật. Đó là một cái lồng, được chùm vải đen bên ngoài, lúc cái lồng được lấy ra còn thấy lắc lư vài cái, chắc chính là linh hồ. Tứ Nhĩ Nhất Thương hít một hơi thật sau, lấy miếng vài đen ra, quả nhiên bên trong là một tiểu hồ ly màu trắng, bộ dáng vô cùng đáng yêu, nhất là đôi mắt linh động nhìn như người vậy.
- Thật đáng yêu!
Hai người nữ kêu lên.
Linh hồ phát hiện ra mình đang bị vây quanh, kêu lên hai tiếng, âm thanh vô cùng thanh thúy, cảm giác rất dễ nghe. Nghe nói máu linh hồ có thể làm thuốc chữa bệnh, nếu không phải vì muốn vào Bách Hoa Cốc, thì Tứ Nhĩ Nhất Thương đã đưa con linh hồ này cho Hồ Ly Chưa Thành Tinh, nói không chừng còn có thể lấy được cảm tình của mỹ nhân.
Mọi người đứng yên, không biết bước tiếp theo sẽ làm như nào. Chẳng qua rất nhanh ở phương xa truyền đến tiếng y phục tung bay, một thân ảnh màu xám tử cửa sơn cốc bay đến. Người kia có tốc độ rất nhanh, so với những người mà A Phi từng gặp thì đều nhanh hơn nhiều, cho dù là Đại Kiếm Thần cũng không bằng.
Người đến chắc là NPC của hệ thống, sau một lúc, người đó dừng lại. Mọi người nhìn thấy, thầm nghĩ quả nhiên là Anh Cô!
Bởi vì dung mạo và cách ăn mặc của người này giống y như Anh Cô được miêu tả trong tiểu thuyết. Một thân quần áo màu xám, tóc nửa đen nửa trắng, khuôn mặt trần đầy nếp nhăn cùng dấu vết của thời gian, nhưng trên trán vẫn còn thanh tú, hiển nhiên lúc trẻ nhất định là một đại mỹ nhân. Hai mắt vô cùng hờ hững, nhìn không rõ buồn vui, thù hận của tuổi trẻ năm đó, đã sớm biến hoa theo thời gian. Mối thù giết con, tình nhân riêng tư, cũng đã tan thành mây khói ở cái tuổi già này, mà cùng Lão Ngoan Đồng và Nhất Đăng Đại Sư ẩn cư đã làm cho người cả đời lang bạt như nàng vô cùng mãn nguyện.
Bách Hoa Cốc là một thiên đường, chỉ có một việc duy nhất làm nàng có thể đi ra, chính là linh hồ mà nàng vất vả nuôi dưỡng. Giờ phút này Anh Có liếc mắt nhìn mọi người một cái, ánh mắt rơi vào lồng sát nhốt linh hồ, nhíu mày một cái.
"Ba" một tiếng, Anh Cô chỉ một ngón tay, cái khóa của lồng sắt tự động rơi xuống. Linh hồ phát ra một tiếng vui sướng, từ trong lồng sắt chạy ra, hóa thành một đoàn bạch quang nhảy vào trong lòng Anh Cô. Trên mặt Anh Cô lộ ra vẻ ôn nhu, tay trái bế linh hồ, tay phải vuốt ve an ủi. Con vật nhỏ kia dường như rất sợ hãi, trốn trong lòng Anh Cô không ra, mọi người chỉ nhìn thấy cái đuôi thật to lắc qua lắc lại.
- Nếu các ngươi đã đưa linh hồ đến đây, vậy cần lão thân đáp ứng các ngươi chuyện gì?
Sau một lát, Anh Cô thản nhiên nói.
Mọi người thở dài một hơi, hiển nhiên là đã qua ải này.
Tứ Nhĩ Nhất Thương nhanh chóng chắp tay nói:
- Anh tiền bối, chúng ta đến là vì ngưỡng mộ những tiền bối ẩn cư trong cốc. Lần này đến hy vọng có thể vào Bách Hoa Cốc một lần.
Anh Cô cười nói:
- Quả nhiên là thế. Các ngươi muốn đi Bách Hoa Cốc, cũng không phải chuyện gì đáng trách. Chẳng qua Bách Hoa Cốc là nơi mà lão nhân ẩn cư, vốn không muốn bị người ngoài quấy rầy. Nếu các ngươi muốn đi, đưa một con linh hồ đến là không đủ.
A Phi kinh hãi lắp bắp nói:
- Vậy muốn đưa đến bao nhiêu con?
Anh Cô bị những lời này chọc cười, lắc đầu nói:
- Không phải là bao nhiêu con, mà là có điều kiện khác. Sau khi qua cửa ải này của ta, các ngươi có thế xuất phát về Bách Hoa Cốc, sau khi qua ngọn núi này, sẽ có người chờ các ngươi. Nếu các ngươi có thể đánh bại đối phương, như vậy là có thể nhập cốc.
Mọi người cả kinh, thầm nghĩ là vẫn còn người thủ vệ? Tứ Nhĩ Nhất Thương cũng hỏi:
- Xin hỏi tiền bối, không biết người thủ vệ kia có thân phận như nào?
Dù sao nơi này cũng chính là Bách Hoa Cốc, có thể thay Lão Ngoan Đồng cùng Nhất Đăng Đại Sư thủ vệ, nhất định không phải người bình thường.
Anh Cô cười nói:
- Cũng không thể gọi là người thủ vệ, cho dù là mấy lão nhân chúng ta, cũng không có tư cách làm cho người bên ngoài thủ vệ. Chỉ là Lão Ngoan Đồng cũng Nhất Đăng hai người ở trong giang hồ được xưng ngũ tuyệt, có chút thân phận, hơn nữa lại nể mặt của Dương Quá đại hiệp, cho nên người trong giang hồ mới bằng lòng đến giúp một chút. Hệ thông có một cái quy định, một khi các ngươi vào sơn đạo, hệ thống sẽ đem cao thủ NPC có khoảng cách gần nhất chuyển đến cửa vào sơn cốc, nếu các ngươi đánh bại người nọ, như vậy sẽ vượt qua khảo nghiệm và có thể nhập cốc. Đương nhiên NPC này cũng có một chút danh tiếng, không thể có cấp bậc như là mấy kiểu người đi đường giáp.
Mọi người nghe xong đều bàn luận sôi nổi. Khảo nghiệm này có tính không xác định, bất kỳ một cao thủ NPC nào võ công đều cao, nếu chẳng may Dương Quá đến, thì bọn họ chẳng có chút cơ hội nào. Dù sao đó cũng là cao thủ tuyệt đỉnh của hệ thống, một thanh Huyền Thiết kiếm có thể đánh cao thủ khắp thiên hạ, bọn hắn bây giờ có thể đánh được Anh Cô hay không cũng là một vấn đề, chứ chẳng cần nói đến cao thủ như Dương Quá. Nhưng nếu là một người bình thường... Ví dụ như là Vi Tiểu Bảo, chỉ cần không để hắn thi triển Bách Biến Thần Bò chạy đi, nói không chừng mọi người đều có cơ hội.
Sau khi Anh Cô nói xong cũng hoàn thành nhiệm vụ, liền ôm linh hồ bay đi.
Mọi người không còn cách nào khác, đánh tiếp tục xuất phát.
Trên đường, Phong Y Linh nói:
- NPC này có thể là ai, thật đau đầu, hệ thông cũng không cho thông tin chính xác.
- Vậy ngươi hy vọng là ai?
A Phi hỏi.
- Ta hy vọng là Dương Quá. Hắn rất đẹp trai, ít ra có thể nhìn một cái. Mọi người đều nói " Vừa thấy Dương Quá định chung thân", ta cũng muốn nhìn một lần!
Phong Y Linh nói.
- Ta cũng vậy!
Bách Lý Băng đồng tình, mắt hai người bỗng nhiên sáng như sao, dường như là đang ảo tưởng được gặp thần tượng.
- Nếu là Dương Quá, chúng ta sẽ thảm rồi! Một chưởng của hắn, chúng ta đều ám nhiên tiêu hồn rồi.
Tứ Nhĩ Nhất Thương thở dài.
- Ta hy vọng là Hoàng Dung.
Thanh Phong cười hắc hắc.
- Đệ nhất mỹ nữ trong tiểu thuyết, ta muốn gặp một chút.
- Phi, nhìn đức hạnh của ngươi!
Kim Hoàn Đao cười mắng một câu.
-Nếu Hoàng Dung đến, Quách Tĩnh có thể không tới hay sao? Hai vợ chồng họ so với Dương Quá còn mạnh hơn, chúng ta hoàn toàn không có đất diễn.
- Hoàng Dung với Tiểu Long Nữ ai xinh đẹp hơn? Ta hy vọng là Giang Nam Thất Quái, võ công bọn hắn bình thường, ta nghĩ chúng ta có thể đối phó!
- Giang Nam Thất Quái là bảy, nếu đến đều cùng đến, hay là thôi đi!
- Vậy... Dương Khang, Âu Dương Khắc?
- Bọn hắn một người là Tiểu vương gia, một người là Thiếu chủ Bạch Đà sơn, dưới tay đều có một đống người!
- Trong tiểu thuyết có NPC yếu không?
- Không phải Anh Cô đã nói rồi sao, đều là NPC có cấp bậc nhất định, không thể là người đi đường giáp, thổ phỉ ất được. Ta nghĩ chắc đều là cao thủ!
- Không thể đề cao người khác diệt uy phong của mình, rất nhiều người nổi tiếng cũng có võ công bình thường. Trừ Kim Dung ra, còn có Cổ Long, Huỳnh Dịch...
- Không nên không nên, người trong Kim Dung còn coi như là người bình thường. Bên Cổ Long đều là người quỷ dị, tới một cái Ngũ Độc Đồng Tử, chúng ta đều ợ ra rắm rồi. Nếu đổi lại là cao thủ bên Huỳnh Dịch thì càng thảm, toàn mấy gia hỏa Phá Toái Hư Không...
- A, ta thích Lãng Phiên Vân, ta muốn xem Phúc Vũ Kiếm của hắn!
- Còn có Song Long Đại Đường.
- Ta muốn gặp mỹ nữ Oản Oản!
Mặc dù không biết sẽ gặp cao thủ nào trong tương lai, nhưng mọi người đều thấy hưng phấn. Những gì không biết luôn làm người ta hướng tới, trông mong, cho dù là một tuyệt đỉnh cao thủ có thể làm bọn họ diệt đoàn, hay một mỹ nữ có thể đảo lộn chúng sinh, cũng có thể là một nhân vật tà phái thần bí khó lường.
Đi qua đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tảng đá lớn, mọi người chuẩn bị đi qua, thì bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh già nua nói:
- Chư vị tạm dừng bước. Muốn nhập cốc, cần phải được sự đồng ý của chúng ta.
Mọi người vừa nghe, biết là người đã đến. Thấy ở sau tảng đá lớn đi ra một người, sau đó lại một người, kế tiếp lại là một người...
Mồ hôi mọi ngươi rơi như mưa, xuất hiện trước mắt tổng cộng là năm người, ba lão nhân, hai người thiếu niên.