A Phi ngồi giải thích một chút cho ba người, ba người kia đều cười gục xuống. Phong Y Linh hoàn toàn không có phong độ của một thục nữ, lăn lộn trên ghế cười nói:
- Ôi, cũng chỉ có ngươi, ngồi tù mà cũng kinh thiên động địa như vậy. Ta phục ngươi rồi!
Tứ Nhĩ Nhất Thương cũng cười nói:
- A Phi, trải nghiệm của ngươi thật đặc sắc. Chơi trò chơi thời gian ngắn như vậy, nhưng mà mỗi lần đều khiến cho trời long đất lở.
A Phi vội vàng thanh minh:
- Long trời lở đất cái gì? Lại nói, những chuyện này có quan hệ với ta sao?
Tứ Nhĩ Nhất Thương cười nói:
- Chắc ngươi không biết. Vừa vào trò chơi liền phản phái Hoa Sơn, khiến cho mọi người trong Hoa Sơn với Trường Thương Môn chúng ta đều biết. Sau đó cũng bởi vì ngươi, mà phái Ma Sơn cùng phái Hoa Sơn đánh nhau quyết liệt ở thành Mạt Lăng, ngay cả Đại Kiếm Thần với Vân Trung Long đều xuất hiện. Mà không chờ họ đánh xong, ngươi đã vào ngục giam, 16 tiếng đồng hồ còn không nói, vậy mà còn tạo ra một cái truyền thuyết. Ngay cả người chơi phổ thông cũng đều bị ngươi dọa chạy mất, cũng chỉ có ngươi.
A Phi trừng trừng mắt, cuối cùng cũng rõ đạo lý người trong giang hồ thân bất do kỷ. Chẳng qua hắn rất nhanh nhớ tới một chuyện, sau đó hỏi:
- Đúng rồi, ngày đó ta đi rồi... Không phải cười, ngày đó ta ngồi tù. Trận tỷ thí giữa Vân Trung Long với Đại Kiếm thần như thế nào, ai thắng?
- Ai cũng không thắng, ngang tài như trước.
Phong Y Linh cười nói, vuốt bụng mình.
- Hai người bọn họ tám lạng nửa cân, một người nội công cao, một người kiếm pháp mạnh. Đánh nửa tiếng đồng hồ không phân cao thấp, sau đó liền dừng tay. Bọn họ đi rồi, hai phái cũng giải tán.
- Như vậy là xong?
A Phi rất là thất vọng.
- Ngươi còn muốn thế nào, lẽ nào bọn họ phải đánh cho đất trời mù mịt, sau đó đem tất cả thành Mạt Lăng đều phá hủy, mọi người đều ngồi tù, ngươi mới vừa lòng?
Phong Y Linh cười nói.
A Phi biết, Phong Y Linh này cố tình lấy chuyện mình ngồi tù ra trêu chọc, cho nên cũng lẹp bẹp phớt lờ nàng. Mà Tứ Nhĩ Nhất Thương cười nói:
- Còn ngươi thì sao, tiếp tới định làm gì?
A Phi thở dài một hơi, nói:
- Ta chơi trò chơi có vẻ hơi mờ mịt. Cho đến bây giờ cũng không chăm chỉ luyện cấp, ngược lại nhờ ngồi tù mà tu luyện được nội công. Ta phải mau chóng đi học võ công, bây giờ ta vẫn đang còn là thương pháp sơ cấp này.
- Ta biết rồi, cầm lấy học đi!
Tứ Nhĩ Nhất Thương lấy một bản bí tích từ trong ngực ra, ném ra trước mặt A Phi. A Phi nhìn qua, Trung Bình Thương Pháp, là một loại thương pháp trung cấp, có cả công lẫn phòng, tuy không có gì đặc biệt nhưng cũng không tệ, so với "Trung cấp thương thuật" mà môn phái phát miễn phí thì cũng tốt hơn rất nhiều. Cái Trung cấp thương thuật kia còn không có nổi cái tên, còn Trung Binh Thương Pháp này ít nhất còn có một ít tiếng tăm. Năm đó Hoa Thiết Kiền nắm giữ thương pháp này đại chiến Huyết Đao lão tổ cùng Địch Vân, cũng không hổ tên tuổi Bất Lạc Lưu Thủy, chỉ đáng tiếc tự mình làm bậy, rơi vào cường đạo...
Nghĩ đến cường đạo, A Phi lại run run một cái.
- Đưa cho ta?
A Phi có chút sửng sốt.
- Thứ này chẳng đáng bao tiền, ta làm nhiệm vụ tùy ý nhận được. Lại nói, muội muội ta cũng góp phần làm ngươi phải ngồi tù, thứ này coi như là bồi thường.
Tứ Nhĩ Nhất Thương nói.
A Phi cũng không dông dài, tiện này vỗ một cái, sau đó liền học Trung Bình Thương Pháp. Cuối cùng hắn cũng có thương pháp trung cấp, ít nhất nhờ trung cấp võ công này, mà hắn đã ở cùng tầng thứ với phần lớn người chơi, chỉ là độ thuần thục với đẳng cấp có chút chênh lệch mà thôi. Mà Phong Y Linh ở bên kia cầm lấy chén trà, nhàm chán nói:
- Học võ công rồi ngươi chuẩn bị làm gì, có chuyện gì sao?
Khi ngồi ở trong tù A Phi đã sớm nghĩ qua, hắn nói:
- Ta biết ở trong trò chơi không cần phải đánh quái thăng cấp, mà là phải lên lôi đài khiêu chiến. Dù sao lúc trước ta đã đi vòng một hồi lâu, nên bây giờ nhất định phải sinh hoạt như một người chơi bình thường. Hôm nay sẽ đi lôi đài, cùng đồng môn tỷ thí luận bàn, hơn nữa cũng để lấy một ít kinh nghiệm chiến đấu.
Tứ Nhĩ Nhất Thương gật đầu nói:
- Đây là lựa chọn tốt nhất. Hiện tại ngươi cũng đã có võ công, cũng coi như có một đòn sát thủ. Nhất định phải luyện độ thuần thục, mới có khả năng phát huy tác dụng. Vốn ta cho rằng, đợi ngươi ra tù, sẽ nhắc nhở ngươi, không nghĩ đến ngươi đã tự cảm nhận được. Ta cũng không ngờ, ngươi lại có thể tu luyện nội công hơn 10 tiếng đồng hồ, trung cấp nội công cũng đã lên cấp 2, giỏi lắm!
A Phi ngạc nhiên nói:
- Nội công cấp 2 có gì ngạc nhiên sao?
Tứ Nhĩ Nhất Thương cười nói:
- Trung cấp nội công thì chẳng phải vật hiếm gì, cho nên mọi người đều không cố gắng tu luyện nó. Bởi vì khi học nội công mới, sẽ bao bao trùm luôn là nội công cũ. Đương nhiên nếu như ngươi tu luyện đến một tầng thứ nhất định, đến thời điểm bao trùm nội công, có thể lưu lại một ít nội tình nội công cũ, đây cũng là hệ thống bồi thường cho việc ngươi tốn thời gian. Cho nên phần lớn người chơi, nội công trung cấp đều là cấp 1, không đợi luyện đến cấp 2, đã đổi nội công khác. Cho nên cái này mới hiếm thấy.
Cuối cùng A Phi cũng hiểu rõ, hắn lại hỏi:
- Hiện tại ta là cấp 2, nếu như ta học nội công khác, chẳng hạn như nội công cao cấp, có thể lưu lại bao nhiêu?
Tứ Nhĩ Nhất Thương nói:
- Cái này còn phải xem tính tương khắc của nội công. Trò chơi này thiết kế rất có ý tứ, nội công cũng có thuộc tính tương sinh tương khắc. Nếu như ngươi tu luyện nội công là hỏa, sau đó đổi một cái nội công là băng, vậy thì sẽ bị tiêu hao sạch sẽ, không lưu lại bất cứ cái gì, cái này chính là tương khắc. Nếu là tương sinh, thuộc tính càng gần, biên độ tương sinh càng lớn, thì nội tình lưu lại càng nhiều. Ngươi tu luyện nội công trung cấp, uy lực không cao, cũng không có thuộc tính gì, cũng tức là nói, tu luyện bất cứ nội công nào khác, chỉ cần không phải là Hóa Công Đại Pháp, thì đều có thể lưu lại môt ít.
A Phi gật gật đầu, thầm nghĩ đây cũng coi như là một chuyện tốt, về sau tu luyện nội công khác, khởi điểm sẽ cao hơn một chút. Tuy nội công trung cấp không đáng giá, nhưng có còn hơn không. Nghĩ thông suốt điều này, tâm tình hẵn trở lên cực tốt, bưng chén rượu lên cười nói:
- Nói như vậy, nếu như đầu tiên tu luyện hàn băng chân khí, sau đó lại đi tu luyện Cửu Dương Thần Công, chẳng phải là làm lại từ đầu?
Tứ Nhĩ Nhất Thương cười to:
- Là đạo lý này. Chẳng qua Cửu Dương Thần Công là nội công tuyệt học đứng hàng nhất nhì, uy lực lớn không nói, còn có hộ thể phòng thân có tác dụng chữa thương, càng là không sợ độc, ta tịnh nguyện phế bỏ võ công sở học để học được nó.
- Ta cũng vậy.
A Phi thở dài một hơi.
Phong Y Linh khinh bỉ nói:
- Ai cũng muốn học, nhưng các ngươi học được sao?
Hai tên nam nhân không thèm để ý đến sự trêu chọc của nàng. Bách Lý Băng suốt ngày trầm mặc không nói, kéo kéo tay áo Phong Y Linh, Phong Y Linh hiểu ý, nói với A Phi:
- Vài ngày sau trừ đi lôi đài tu luyện, người còn chuyện gì khác không?
A Phi lắc đầu tỏ vẻ không có, bởi vì kiếp sống trò chơi của hắn không có chuyện phức tạp cần sử lý. Ba bằng hữu chờ mình xuất sư, rồi chuận bị cùng nhau luyện cấp. Hắn bây giờ còn không đến cấp 20, cách đẳng cấp để xuất sư là 30 còn kém xa. Phong Y Linh thấy thế đại hỉ:
- Như thế rất tốt, ta cho ngươi thời gian ba ngày, ba ngày sau chúng ta gặp mặt ở chỗ này.
A Phi hoảng sợ nói:
- Làm cái gì?
Phong Y Linh cười nói:
- Yên tâm, không phải đi phá tường ăn trộm. Ta có chuyện xin nhờ ngươi, hy vọng ngươi có thể giúp.
A Phỉ chỉ chỉ mình, lại chỉ Tứ Nhĩ Nhất Thương đang ở đối diện, nói:
- Xin nhờ một tân thủ như ta? Ngươi không phải không biết bản lĩnh của ta, Đại sư huynh không phải đang ở đươc mặt sao, ngươi tìm hắn đi?
Phong Y Linh cười nói:
- Đây không phải nhiệm vụ của hệ thống, không liên quan đến võ công cao thấp, đương nhiên cũng có chút quan hệ. Yên tâm, tuyệt đối không bạc đãi ngươi.
Dứt lời, nàng chớp chớp mắt, lông mi rung lên, vô cùng đắc ý. A Phi há hốc mồm, vẻ mặt chết lặng, nhìn Tứ Nhĩ Nhất Thương. Khóe miệng Tứ Nhĩ Nhất Thương hơi nhấc lên, mỉm cười đầy quỷ dị. Bách Lý Băng ở một bên thì im lặng nhìn, không biết đang nghĩ gì.
--------------------------
Kiếp sống trò chơi bình thường là cái gì, A Phi cuối cùng cũng linh ngộ được.
Đến võ quán môn phái nhìn qua, khắp nơi đều là lôi đài, cũng không biết có bao nhiêu cái. Đương nhiêm âm thanh đều bị che lại, nếu như muốn nhìn thì có thể xin quan chiến, nếu không bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy một ít bóng mờ.
Lôi đài là một phương pháp mà hệ thống cung cấp, đầu tiên là hai người tỷ thí, người thắng sẽ nhận được một lượng lớn kinh nghiệm, tăng lên đẳng cấp với võ công. Người thua cũng có kinh nghiệm, chỉ là một ít mà thôi. Mà ở trên lôi đài tỷ thí, giết người cũng không mất danh vọng, tử vong cũng không bị trùng phạt, có thể gọi là PK hợp pháp.
Xét thấy ưu đãi này, phần lớn người chơi đều đều nguyện ý đem lôi đài thành nơi tăng đẳng cấp cùng tu luyện võ công là lựa chọn hàng đầu. Bởi vậy nơi phồn hoa náo nhiệt nhất không phải là các thành thị lớn, mà là từng cái võ quán. Ở bên cạnh đại sảnh có không ít người mở hàng bày bán linh tinh, hiển nhiên đã đem nơi này thành nơi phải đi qua.
A Phi đã sớm nghe Tứ Nhĩ Nhất Thương giới thiệu qua, bởi vậy cũng biết một ít quy trình. Hắn tùy ý chọn một cái lôi đài, cảm giác thân thể bỗng nhiên nhẹ nhàng, hắn đã xuất hiện trên một cái lôi đài, đối diện là một người chơi, cũng mặc trang phục tân thủ. Dường như hắn đợi đã lâu, đang ngồi trên mặt đất khôi phục nội công, nhìn thấy có người đến, liền hô to một tiếng "Đến đây đi", đứng dậy cầm lấy trường thương, sau đó đâm tới A Phi.