Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 67: Về sau cứ dựa theo tiêu chuẩn này

Edit: Sun520

Trong mắt Cố Mộ Nghiêm tràn đầy cưng chiều: “Có muốn tận mắt thấy thôn trang đó trên ti vi hay không, nếu muốn thì nhanh chóng thu dọn đồ một chút.”

Tần Tích vừa xuống xe nhìn ngây người, cô thấy thôn trang này giống thôn trang trên TV như đúc, có giàn nho, có hàng rào, trong sân còn có một gốc cây ngô đồng Pháp rất lớn, trên sân rậm rạp cỏ nhỏ, thật sự rất đẹp.

“Woa, thật là đẹp!”

Cố Mộ Nghiêm nghe được lời của cô..., trên mặt hiện ý cười: “Nếu em thích, sau này chúng ta có thể đến đây thường xuyên.”

Ánh mắt Tần Tích lấp lánh: “Có thật không?”

“Dĩ nhiên là thật.” Cố Mộ Nghiêm lại tiếp tục nói: “Nơi này khá lớn, có rất nhiều phòng, chờ sau này chúng ta có đứa bé, có thể đón cha mẹ của chúng ta đến đây nghỉ mát, em và đứa bé có thể chơi ở trong sân, anh có thể chơi cờ với cha ở trên sân thượng, còn mẹ của em và mẹ của anh có thể nấu thức ăn cho chúng ta.”

“Được.” Tần Tích theo lời nói của anh nghĩ tới hình ảnh kia, cảm thấy vô cùng ấm áp tốt đẹp, lại gật đầu một cái, nhưng gật đầu xong lại phản ứng kịp, gương mặt lập tức đỏ bừng: “Ai muốn sinh con cho anh chứ, không biết xấu hổ!”

Cố Mộ Nghiêm cười sâu hơn: “Ai muốn sinh con cho anh sao? Không phải em, mới vừa rồi em gật đầu.”

“Anh...”

Đáng chết, mới vừa rồi anh cố ý dẫn dụ mình gật đầu.

“Hóa ra là em ăn ở hai lòng, mới vừa rồi không cẩn thận nói lỡ miệng thôi sao.” Cố Mộ Nghiêm đi tới bên cạnh cô.

“Cố Mộ Nghiêm!” Tần Tích xấu hổ đến mặt đỏ bừng, đẩy anh thật mạnh, nhưng cô càng tức giận thì Cố Mộ Nghiêm càng cười đến vui vẻ, Tần Tích nhìn chằm chằm anh: “Không cho phép cười nữa!”

Cố Mộ Nghiêm biết không thể tiếp tục nữa, nếu không thì cô giận thật, cố gắng cười đến nghẹn, đưa tay ôm hông của cô: “Được rồi, đừng giận mà, chúng ta vào đi thôi.”

Đáng ghét, anh lại trêu mình! Chính mình cũng thật là, tại sao không có phòng bị như vậy, u mê hồ đồ gật đầu chứ.

Tần Tích buồn bực, nhưng Cố Mộ Nghiêm hài lòng chết rồi.

Cố Mộ Nghiêm thấy Tần Tích phùng mang trợn mắt, dáng vẻ tức giận đến không được, lặng lẽ mỉm cười.

Thiết kế nội thất của ngôi nhà cũng không xa hoa, hơn nữa muốn thể hiện ấm áp, cũng như sắc màu ấm áp là màu chính, có lò sưởi trong tường, cùng với bức tranh treo trên tường, có một phong cách cổ của nước Anh, so với khách sạn, Tần Tích lập tức sinh ra ấn tượng tốt đối với nơi này, cho nên cô như đứa trẻ tò mò nhìn xung quanh.

Cố Mộ Nghiêm nắm lấy tay của cô, đưa tay lên khẽ gõ đầu cô: “Anh đói rồi, ăn cơm trước thôi.”

“Ừ.” Tần Tích nghĩ đã có sẵn cơm, kết quả Cố Mộ Nghiêm kéo cô đến phòng bếp, cô sửng sốt mấy giây và chỉ chỉ chính mình: “Anh không muốn tôi làm chứ?”

Cố Mộ Nghiêm nghiêng dựa vào trên khung cửa: “Nếu không thì sao, chẵng lẽ uống không khí sao?”

Lại bắt đầu làm bảo mẫu phục vụ anh sao?

Trong lòng Tần Tích buồn bực, nhưng vẫn xoay người mở tủ lạnh ra, thấy bên trong có sẵn thịt và rau quả, theo thói quen chọn món Cố Mộ Nghiêm thích, giống như là bản năng vậy, đầu còn chưa kịp suy nghĩ, tay cũng đã cầm rồi.

Lúc này Tần Tích không có phát hiện ra thói quen của Cố Mộ đang dần dần thấm sâu vào lòng cô.

Giống như ấm nước sôi lên, đợi lúc cô phát hiện ra, cô đã không nhảy ra được rồi.

Cố Mộ Nghiêm cũng không hề rời đi, nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé nhỏ bĩu môi, anh giương môi cười cười, sau đó đi tới từ phía sau ôm eo của cô, đó là động tác rất tự nhiên, làm cho Tần Tích không có phát hiện có cái gì đó sai sai, cô chỉ nghĩ anh ôm mình từ phía sau mà thôi.

Tần Tích khẽ nghiêng đầu, thuận miệng vừa hỏi: “Món ăn mặn là rau cần xào thịt bò, thức ăn chay là rau luộc và trứng chiên cuộn, được không?”

“Trưa hôm nay đã ăn rau cần xào thịt bò rồi.”

Tần Tích bật thốt lên: “Anh không thích ăn món đó.”

“Anh thích ăn, nhưng buổi tối muốn ăn món khác.” Cô không thích ăn rau cần.

Tần Tích quay đầu lại nhìn anh chằm chằm: “Tôi không biết làm những món khác!”

“Anh muốn nước ăn canh thịt bò.”

“Tôi không biết làm! Anh cố ý làm khó tôi sao!” Tần Tích để rau cần vào tủ lạnh.

“Em thậm chí còn không nấu được canh thịt bò hả?” Nửa đời sau còn dài như vậy, sẽ không để cho anh ăn mấy món ăn này thôi.

Tần Tích xoay người nhìn anh: “Tôi không biết nấu canh thịt bò vậy thì thế nào, dù sao cũng hơn ngay cả một món ăn đều làm không được, anh chỉ mạnh miệng với người khác thôi.”

Ý tứ là ghét bỏ cô, lần đầu tiên cô ăn mì ăn liền do anh nấu, biết cô ăn gian khổ cỡ nào mới nuốt xuống không hả?

Nửa đêm thiếu chút nữa cô chết khát đấy.

Cố Mộ Nghiêm không nói gì, nhướng mày thật cao, cô gái này xem thường anh.

Hai người ở trong phòng bếp mắt to trừng mắt nhỏ, một lúc sau, vẫn là Tần Tích chuẩn bị làm rau cần xào thịt bò, đột nhiên nhìn thấy anh vén tay áo lên, mở tủ lạnh ra lấy vật liệu cần thiết và ném rau cho cô, như giọng của một đầu bếp: “Rửa sạch sẽ!”

Tần Tích sửng sốt một chút, nhìn rau trên tay, nhìn lại Cố Mộ Nghiêm, nghi ngờ hỏi:“Anh... Sẽ không có ý định tự mình làm chứ?”

Anh nấu mì khó ăn như vậy, nấu ăn còn không độc chết cô sao.

“Ừm.” Cố Mộ Nghiêm cao lãnh trả lời.

Tần Tích vì dạ dày mình suy tính, nên nói: “Hay là để tôi làm.”

Mặc dù anh rất thông minh, nhưng muốn làm thức ăn ngon chỉ có thông minh thì không đủ, đó không phải là một sớm một chiều là có thể làm ra được, phải dựa vào kinh nghiệm và rất nhiều lần thực hành mới được.

“Không cần, em rửa rau đi.” Mình không lộ hai tay, thật đúng là bị cô gái này coi thường.

Tần Tích thấy anh quyết tâm phải làm, cũng không dám nói gì nữa, tránh cho anh thẹn quá thành tức giận, có chút bận tâm cầm đồ ăn đến bên cạnh rửa sạch, thỉnh thoảng nhìn về phía anh, lại thấy anh rất có khuông có dáng vẻ, trật tự hơn so với mình nữa, tư thế anh cắt thịt bò rất dễ coi, đâu vào đấy, giơ tay hạ xuống, rất gọn gàng, không giống mình cắt món ăn lưng khom thành cung, đầu cũng muốn dính vào trên thớt rồi, mỗi lần như thế, mẹ sẽ vỗ mạnh lên mông cô một cái.

Tần Tích ở bên cạnh nhìn ngây người, thậm chí quên rửa rau.

Cố Mộ Nghiêm không nghe thấy cô động tĩnh gì, nên anh nghiêng đầu vừa nhìn chỉ thấy cô ngây ngốc nhìn mình, nét mặt kia thành công lấy lòng anh, thoáng qua trong mắt một nụ cười, nhưng vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Rau rửa xong chưa?”

Lúc này Tần Tích mới đột nhiên hồi hồn, gương mặt đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu rửa rau, nhưng vẫn nhịn không được lại vụng trộm nhìn anh.

Cố Mộ Nghiêm thế nhưng lại nấu ăn, cô nghĩ anh là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước, hơn nữa lần đó anh nấu mỳ thật sự rất khó ăn, khắc sâu ở trong lòng của Tần Tích, cho nên cô vẫn nghĩ Cố Mộ Nghiêm hoàn toàn không biếtnấu ăn.

Nhưng khi nhìn đến tư thế anh thái thức ăn, được gọi là đẹp, cô thiếu chút nữa muốn vỗ tay.

Tần Tích nhìn gò má của anh, anh thật sự là Cố Mộ Nghiêm sao? Cô thật sự muốn tiến lên chộp lấy khuôn mặt của anh, nhìn có phải dán mặt nạ da người hay không.

A, cô đang suy nghĩ gì đấy, cho là đang diễn phim truyền hình sao?

Tần Tích rửa rau xong, sau đó đứng ở bên cạnh tò mò nhìn, cuối cùng còn hấp ta hấp tấp làm trợ thủ cho anh.

Đây là lần đầu tiên cô thấy đàn ông nấu ăn, phải nói rằng dáng vẻ Cố Mộ Nghiêm nấu ăn thật sự đẹp trai, khó trách nhiều người có tiền đều thích người đàn ông biết nấu ăn.

Đều nói lúc đàn ông nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, nhưng Tần Tích lại cảm thấy, dáng vẻ nghiêm túc nấu ăn cũng rất hấp dẫn.

Kỹ thuật Cố Mộ Ngiêm rất thành thạo, dáng vẻ cũng rất tao nhã, cả người có vẻ bình tĩnh, không giống cô nấu ăn luôn có chút nôn nôn nóng nóng, luôn hướng đến cái này cái kia.

Màu sắc nước canh rất đẹp, tươi sáng bóng, thấy thì rất muốn ăn, Tần Tích không nhịn được nuốt nước miếng một cái, con ngươi cũng mau rơi trong nồi rồi.

Cố Mộ Nghiêm quay đầu lại nhìn cô một cái, đưa tay gõ đầu của cô: “Mau lau nước miếng của em.”

Tần Tích phản xạ giơ tay lên lướt qua, phát hiện kết quả không có gì cả, giờ mới hiểu được anh lại trêu chọc mình, đáng ghét!

Cố Mộ Nghiêm hỏi cô: “Có muốn ăn hay không?”

“Muốn.” Tần Tích gật đầu một cái, bây giờ cô hận không được cầm chiếc đũa xông lên.

“Đi bày chén đũa.” Anh phân phó nói.

“Được.” Tần Tích cầm bát đũa đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau lại trở về, với dáng vẻrất nóng lòng.

Cố Mộ Nghiêm hỏi: “Làm xong chưa?”

“Xong rồi.” Ánh mắt Tần Tích cũng không dời đi chảo kia một giây đồng hồ nào, càng cảm thấy đói bụng rồi: “Cố Mộ Nghiêm, còn bao lâu vậy?”

Cố Mộ Nghiêm nhìn màu sắc nước canh và thịt: “Có thể rồi.”

“Cho.” Tần Tích vội vàng đưa tô canh tới.

Mấy phút sau, hai người ngồi trên bàn, Tần Tích không kịp chờ đợi nếm thử một miếng, thịt bò trơn mềm không dứt, không dai chút nào, để cho cô hận không được nuốt luôn đầu lưỡi của mình, đây mới thật sự là món canh thịt bò mà cô ăn ngon nhất.

Tần Tích vừa bới cơm vừa tò mò hỏi: “Ai dậy anh làm thế?”

Cố Mộ Nghiêm gắp thịt cho cô, cười nhạt: “Không ai dạy anh, nhìn vào công thứcnấu ăn sẽ biết.”

“Gạt người, tại sao tôi nhìn công thức nấu ăn vẫn không học được chứ.”

“Đó là bởi vì em ngốc.” Cố Mộ Nghiêm bất đắc dĩ lắc đầu.

Tần Tích chu mỏ một cái, nhưng không thể phản bác, nếu chưa ăn món ăn này, cô có thể thẳng khí hùng hồn nói gì đó, nhưng bây giờ... Cô vẫn nên im lặng mà ăn cơm thôi.

Ông trời thật là không công bằng, cho anh trí thông minh, cuộc sống gia đình hoàn hảo, lại còn biết nấu ăn, thật đúng là tre già măng mọc mà, điều này làm cho người ta sống như thế nào đây, ai.

Cố Mộ Nghiêm lại gắp thức ăn cho cô: “Em ăn nhiều một chút.”

“Cám ơn.” Tần Tích vội vàng đưa chén nhận lấy.

Cố Mộ Nghiêm không nhanh không chậm lại bổ sung một câu: “Nhớ hương vị này, về sau cứ dựa theo tiêu chuẩn này!”

Tần Tích vốn là bộ mặt mỉm cười mặt lập tức đông cứng tại chỗ, nuốt không trôi miếng thịt trong miệng, không nuốt cũng không được.

Muốn cô làm ra hương vị này, vậy muốn luyện đến ngày tháng năm nào đây.