Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Chương 97: Ngọn nguồn âm mưu và Cổn Cổn gặp mẹ

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Muốn nói đến người vui vẻ nhất sau Mạc Cổn Cổn tìm được mẹ và đệ đệ, phải kể tới Võ Đại Võ Nhị.

Bọn họ vẫn cho rằng thế giới này chỉ có một con gấu trúc là Mạc Cổn Cổn, không nghĩ tới lại xuất hiện hi vọng. Chợt phát hiện còn hai con gấu trúc đang phiêu bạt ở bên ngoài, Võ Đại Võ Nhị gần như ôm đầu khóc rống.

Võ Đại nghẹn ngào: “Cuối cùng ông trời cũng đối xử với chủng tộc của chúng ta không tệ! Thực sự, thực sự…”

Ông không nói nổi, ngược lại là Võ Nhị tiếp lời: “Thực sự quá tốt rồi.”

Sở dĩ Võ Đại Võ Nhị nhìn không vừa mắt Lục Kiêu Kỳ, một phần là do anh quá, về phương diện khác anh lại là giống đực của chúng tộc khác.

Trên người Cổn Cổn gánh vác trọng trách làm phồn thịnh chủng tộc, nếu như ở bên cạnh người đàn ông cũng không có cách nào sinh đẻ, như vậy nhất định chủng tộc của bọn họ sẽ bị diệt vong, nhưng sau khi gặp mỹ thực gia và Trương Ư Ư, bọn họ lệ rơi đầy mặt, ánh sáng đều lấp lóe lấp lóe. Bọn họ thực sự quá vui vẻ.

Đối với bọn họ mà nói, chính là song hỷ lâm môn.

Trừ Cổn Cổn ra, còn có gấu trúc khác sống sót là một.

Gấu trúc khác sống sót, ở cùng với nam tính mà vẫn có thể sinh gấu trúc con, chuyện này quá tuyệt vời luôn á.

Mạc Cổn Cổn và mỹ thực gia nói chuyện riêng, bầu không khí giữa hai người vô cùng hài hoà.

Mỹ thực gia: “Cổn Cổn quyết định sau này sẽ ở cùng với người đàn ông kia à.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh, con ngươi đen lúng liếng tròn xoe.

Mỹ thực gia bình tĩnh nhìn Cổn Cổn nhà mình, yếu ớt thở dài một hơi, vừa bất đắc dĩ vừa vui mừng, y sờ sờ đầu Mạc Cổn Cổn: “Haiz, được thôi, nếu Cổn Cổn thích, vậy cứ ở cùng với cậu ta. Bất quá nếu không vui liền phải trở về. Có biết không hả?”

Bọn họ đã không được xem như là gấu trúc lớn hoang dã nữa rồi, cho nên về nhà mẹ đẻ và vân vân cũng không thành vấn đề.

Mạc Cổn Cổn nghe mỹ thực gia nói, lập tức ưỡn ngực.

Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn đồng ý, nghĩ nghĩ lại không quá yên tâm bổ sung thêm một câu: “Bất quá Đại Quái Vật đối với con đặc biệt tốt, con không có không vui nha.”

Khóe miệng giật giật, mỹ thực gia thấy Mạc Cổn Cổn ngây ngây ngốc ngốc, rốt cuộc lại bất đắc dĩ cười ra tiếng.

Mắt thấy Cổn Đoàn Nhi nhà mình phùng má, mỹ thực gia vội hỏi: “Tốt, Đại Quái Vật của con tốt nhất.”

Cũng coi như là con trai lớn không thể giữ.

Mỹ thực gia trầm mặc hai giây: “Vậy, các con đã làm chuyện thân mật rồi à?”

Mạc Cổn Cổn gật đầu không chút do dự: “Đúng nha.”

Mỹ thực gia: “… …”

Mỹ thực gia: “!!!!”

Mỹ thực gia: “Vậy con có bị thương không, hoặc là…”

Mạc Cổn Cổn bị dọa sợ: “Bị thương?! Con không có nha, hôn hôn với Đại Quái Vật cũng sẽ không bị thương nha.”

Mỹ thực gia dừng lại, bình tĩnh nhìn gấu trúc, phát hiện cũng không phải là thằng bé đang nói giỡn.

Mỹ thực gia nhéo nhéo ấn đường: “Được rồi, mẹ đã biết.”

Mạc Cổn Cổn nghi hoặc nghiêng đầu, mẹ thật kỳ quái á.

Suy nghĩ một chút, Mạc Cổn Cổn quyết định chờ lúc về nhà sẽ hỏi Đại Quái Vật, có phải là cậu mới vừa nói sai cái gì rồi không.

Nghĩ vậy, tầm mắt của Mạc Cổn Cổn liền không nhịn được hướng về phía ngoài nhìn nhìn.

Đại Quái Vật, lúc này đang làm gì nha.

Mỹ thực gia phát hiện cặp mắt nhỏ trông mong của cậu, trong lòng có chút chua xót, y cười yếu ớt nói: “Được rồi, chắc là bọn họ đang đánh cờ, không bằng chúng ta qua đó xem thử?”

Có chua chua thì mỹ thực gia cũng vui vì đứa nhỏ nhà mình đã trưởng thành.

Mạc Cổn Cổn nghe vậy, hai mắt sáng ngời, con ngươi vốn đã long lanh lại lóe ra ánh sáng sáng chói, rất là lấp lánh.

Cậu đứng bật dậy, vui vẻ nhảy tung tăng, cặp mắt nhỏ thúc giục nhìn mỹ thực gia.

Mỹ thực gia: “… …” Không có so sánh sẽ không có tổn thương.

Chờ hai người ra đi, liền nhìn thấy cảnh hai người đàn ông đang chơi đùa một con gấu trúc, trong miệng gấu trúc ngậm một cái đĩa bước cặp chân ngắn ngủi, đôi mắt rưng rưng chạy về, hai cái tai nhỏ rũ xuống ỉu xìu.

Gấu trúc bị ủy khuất phải chạy đi nhặt đĩa không khác gì chó.

Mà Lão Nguyên soái ở một bên lại vuốt râu biểu thị đây là đang rèn đúc nghị lực cho con, giúp đỡ tiểu mập mạp giảm béo nha.

Khóe mắt mỹ thực gia giật giật, đen mặt bước qua.

Lão Nguyên soái đang cười toe toét, nhìn thấy sắc mặt xanh xám của mỹ thực gia, ông nhịn không được ho nhẹ một tiếng: “Khụ.”

Phát hiện mẹ và ca ca ra tới, Trương Ư Ư bị khi dễ lập tức quẳng cái đĩa, chạy đến bên chân Mạc Cổn Cổn tìm kiếm ấm áp.

Lục Kiêu Kỳ không thèm để ý bất cứ sinh vật nào ngoại trừ Mạc Cổn Cổn, mới vừa rồi anh bình tĩnh nhìn Trương Ư Ư, nội tâm lại đang ảo tưởng lúc Cổn Cổn nhà mình chạy nhảy đáng yêu tới cỡ nào, suy nghĩ vẩn vơ hoàn toàn quên mất chuyện cha vợ khi dễ cậu em vợ.

Mạc Cổn Cổn ôm lấy Trương Ư Ư, vỗ nhẹ vào lưng nhóc ta, an ủi đệ đệ đã sắp khóc tới nơi.

Mạc Cổn Cổn có hơi đau lòng, “Ư Ư đừng buồn nha.”

Tuy rằng ra đời sớm là ca ca, nhưng thực tế thời gian sống của Mạc Cổn Cổn còn không dài bằng đệ đệ, cho dù đã là thiếu niên, giọng nói của cậu cũng mềm nộn nộn, cứ như mang theo tiểu nãi âm, mà Trương Ư Ư lại thích chính phần đáng yêu thiên nhiên tinh khiết này của ca ca.

Nguyên bản Trương Ư Ư đang lo lắng vị ca ca này không dễ ở chung, hoặc là khiến người chán ghét.

Nhưng sau khi gặp Mạc Cổn Cổn, Trương Ư Ư liền cảm thấy ca ca nhà mình chính là tiểu thiên sứ, là người cần được người đệ đệ như nhóc bảo vệ. Đương nhiên, trong tiểu tâm tư của mình, nhóc vẫn muốn được tiếp xúc nhiều nhiều với tiểu thiên sứ ca ca, bị lão phụ thân khi dễ một chút sẽ có vẻ càng đáng thương hơn.

Tâm cơ boy như vậy, Trương Ư Ư nhận được một cái ôm mềm mại ấm áp, nhóc cảm thấy thực sự không uổng công mình bị hành hạ mà.

Nhóc chính là một nam sinh thông minh á!

Trương Ư Ư đắc ý, lại đang cọ cọ vào lòng Mạc Cổn Cổn.

Tiểu thiên sứ ca ca thực sự quá tinh xảo.

Trương Ư Ư phát ra tiếng kêu đặc biệt của gấu trúc: “Ư ~ ư ~~ ”

Trương Ư Ư đang nói, nhóc thích ca ca.

Mạc Cổn Cổn sửng sốt, vui sướng nở một nụ cười xán lạn, cậu xoa xoa đầu Trương Ư Ư: “Anh cũng thích em!”

Hai nhóc nhỏ kia dính nhau một hồi, Trương Ư Ư liền lôi kéo Mạc Cổn Cổn chạy tới chỗ cầu trượt.

Không bao lâu, liền có một con gấu trúc hơi lớn hơn một chút đội một Gấu Trúc Đoàn Nhi chỉ lớn chừng bàn tay, cả hai đang chơi cầu trượt.

trong mắt Lục Kiêu Kỳ đầy ý cười.

Mỹ thực gia cười tủm tỉm.

Trong mắt hai người tràn đầy sủng nịch và dung túng, chỉ có cái tay vuốt râu của Lão Nguyên soái dừng một chút. Không có so sánh sẽ không cảm thấy Trương Ư Ư lớn lên rất béo, đúng là thằng nhóc kia nên giảm béo thật rồi.

Sau một buổi gặp mặt thân thiết, Mạc Cổn Cổn và Trương Ư Ư lưu luyến chào nhau.

Hai nhóc nhỏ kia đều bị đưa về nhà, mỗi bước đi còn nhịn không được cẩn thận nhìn về phía anh em nhà mình kêu ư ư.

Lên xe, tiểu thân thể của Mạc Cổn Cổn đứng lên, vịn vào cửa sổ xe, nhìn qua một chiếc xe bay khác ở xa xa.

Bên kia, gấu trúc biến dị cũng dùng một cặp mắt sáng rực nhìn qua.

Mạc Cổn Cổn vẫy vẫy tiểu móng vuốt bông xù xù.

Trương Ư Ư cũng làm theo.

Sau khi rời khỏi phòng trà, Mạc Cổn Cổn liền rũ hai cái tai nhỏ đen thui xuống.

Lục Kiêu Kỳ nhìn mà vừa đau lòng vừa chua xót.

Lục Kiêu Kỳ chọt vào cái tai mềm mại của nhóc: “Không vui sao?”

Cầm mặt dây chuyền trên cổ, Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, khẽ kêu hai tiếng.

Lục Kiêu Kỳ: “Sau này sẽ thường gặp mặt, đừng khó chịu.”

Ánh mắt Mạc Cổn Cổn lóe lóe, nhu thuận đồng ý.

Lục Kiêu Kỳ xoa xoa đầu Mạc Cổn Cổn: “Cổn Cổn, một lát em cứ đứng trong túi áo của tôi, nhắm mắt lại biết không?”

Mạc Cổn Cổn ngây người, còn chưa kịp nói gì đã bị người đàn ông nâng lên nhét vào túi áo.

Chỗ này Mạc Cổn Cổn đã xe nhẹ đường quen, cực kỳ quen thuộc. Cho nên nhóc xoay người, đầu hướng ra bên ngoài.

Trong lúc nhóc còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên Lục Kiêu Kỳ tăng tốc.

Theo quán tính Mạc Cổn Cổn ngã ra sau, toàn bộ tiểu thân thể trực tiếp dán vào ngực của người đàn ông.

Mạc Cổn Cổn bị dọa cho nhảy dựng.

Lúc này Thừa Phong phát ra động tĩnh: “Cổn Cổn đừng lo, có người theo dõi.”

Mạc Cổn Cổn nghiêng nghiêng đầu. Có người theo dõi?

Thừa Phong: “Xem ra là kẻ đến không thiện.” Nói rồi cậu ta rầm rì một tiếng: “Tôi còn đang chờ bọn chúng đây!”

Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu: “???”

Ánh mắt của Tiểu Ôn đang bay trên không trung bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị: “Bên kia vừa thả ra một cái khốn trận, là tà môn ma đạo nào đó có khả năng rất lớn.”

Lục Kiêu Kỳ nheo cặp mắt lại, cũng không phải là khả năng rất lớn, mà tuyệt đối là cái người được xưng là “Đại sư” kia.

Quân cờ anh hạ sáng đều phát huy tác dụng, hôm nay người đàn ông này không ra tay sẽ thất bại trong gang tấc. Cho nên nhất định hắn sẽ động thủ vào tối nay, mà Lục Kiêu Kỳ cũng đã sắp xếp, cùng đợi đại sư sa lưới. Mà bọn họ có một ưu thế rất lớn, là vị đại sư này vẫn chưa biết chuyện của mình đã bại lộ.

Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu, nhìn cảnh sắc lướt nhanh ở bên ngoài, ngây người không biết đang suy nghĩ gì.

Lục Kiêu Kỳ có chuẩn bị ở sau, hình như tên đại sư kia cũng không phải là đèn cạn dầu. Hắn cũng đã sớm có chuẩn bị, nếu không nhờ Lục Kiêu Kỳ phản ứng cấp tốc, chuyển hướng bay kịp lúc, nói không chừng ban nãy bọn họ liền bị phi cơ hủy người vong.

Két ——

Mạc Cổn Cổn chỉ cảm thấy thân thể bị xóc nảy, suýt nữa bị văng ra ngoài, nếu không nhờ Đại Quái Vật dùng một tay che chở nhóc, nhóc đã rơi xuống rồi.

Mạc Cổn Cổn thận trọng nhìn về phía ngoài cửa sổ, một bên cánh trên xe bay của Đại Quái Vật đang bốc khói.

Hai mắt Mạc Cổn Cổn trừng lớn, sợ hãi đan xen.

Này, này…

Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ âm trầm, nhìn về phía Thừa Phong: “Bên Lão Nguyên soái thế nào?”

Thừa Phong trầm mặc hai giây, sau đó trả lời: “Tất cả đều bình thường, nhưng hình cũng bị người theo dõi.”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ hơi nghiêm nghị, nếu là lúc trước, anh cũng không thèm để ý an nguy của Lão Nguyên soái, anh tin tưởng với trí tuệ của Lão Nguyên soái thì không phải là không có cách nào vượt qua, nhưng mà hiện tại… Anh không thể không quản. Chỉ là tạm thời không rút được thời gian ra để chạy qua.

Lục Kiêu Kỳ phất phất tay: “Các cậu đi bảo hộ Lão Nguyên soái.”

Tiểu Ôn nhận được mệnh lệnh, lập tức đồng ý, dẫn theo một đám lệ quỷ đằng đằng sát khí liền bay ra. Chủ yếu là vị đại sư này muốn giết chết Lục Kiêu Kỳ, sẽ không dùng quá nhiều thủ đoạn ở bên chỗ Lão Nguyên soái, nhưng để phòng ngừa lỡ như, Lục Kiêu Kỳ liền phái nhóm lệ quỷ Tiểu Ôn qua đó.

Rốt cuộc Lục Kiêu Kỳ là anh hùng tinh tế, kỹ thuật phi hành của anh hoàn toàn có thể được xưng là hoa cả mắt, là một bữa thịnh yến thị giác.

Dù cho đại sư dùng thủ đoạn kỳ quái, vẫn không có cách nào nhắm vào xe bay của Lục Kiêu Kỳ, không có cách nào thực hiện rất nhiều thuật pháp.

Trên thực tế, từ khi đại sư xuất hiện một cách không giải thích được đến truy kích Lục Kiêu Kỳ, chỉ trong vòng mấy chục giây ngắn ngủi, trong mấy chục giây này, Lục Kiêu Kỳ liền trượt xe bay, bắn rất nhiều phát vào tồn tại không tên ở sau lưng.

Đối phương dùng thủ đoạn cực kỳ đặc thù để che giấu, nhưng hôm nay năng lực của Lục Kiêu Kỳ đã trở nên mạnh mẽ, anh hoàn toàn có thể cảm nhận được.

Lần thứ hai Lục Kiêu Kỳ huyễn khốc bay đi, mắt thấy một viên đạn sắp bắn ra, bỗng nhiên cả người anh run rẩy kịch liệt, hai mắt toát ra màu đỏ tươi.

Trong cái nháy mắt này, thân thể Lục Kiêu Kỳ không bị khống chế.

Anh kêu rên một tiếng, chịu đựng nỗi đau không phải người thường có thể chịu nổi, Lục Kiêu Kỳ nhìn về phía cái thứ đang đến gần ngoài cửa sổ bằng ánh mắt hung ác lại chật vật.

Lục Kiêu Kỳ run cả người, gân xanh trên trán đập thình thịch, chỉ vài giây ngắn ngủi mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả người.

Thở dốc kịch liệt, con ngươi Lục Kiêu Kỳ hung ác lại tràn đầy phẫn nộ, anh hung hăng nhìn thứ đang tới gần, gian nan mở miệng: “Ngươi…”

Con ngươi gần như bị màu đó chiếm lấy, Lục Kiêu Kỳ đang đấu tranh với ngải trong cơ thể, mạch máu không ngừng đập thình thịch, cơ bắp hoàn toàn bành trướng, có thể nhìn ra được, Lục Kiêu Kỳ đang gặp phải loại đau đớn dữ dội tới chừng nào.

Chiếc xe thong thả dừng ở bên cạnh anh, người ở bên trong để lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Người này không phải đại sư, hắn là… Lý Văn Nhiễu.

Trong mắt Lý Văn Nhiễu hàm chứa nụ cười thỏa mãn, trong tay còn cầm một con rối được bện từ rơm, trên con rối kia thoa đầy thứ gì đó màu đỏ, lúc hắn nhẹ nhàng bóp lấy con rối, Lục Kiêu Kỳ liền nhịn không được kêu lên một tiếng.

Lý Văn Nhiễu lắc lư con rối trước mặt Lục Kiêu Kỳ.

Lý Văn Nhiễu: “Đã lâu không gặp.”

Lục Kiêu Kỳ nhìn hắn bằng cặp mắt lạnh lẽo.

Mạc Cổn Cổn nhìn vài giây, bỗng nhiên xù lông, nhóc nhận ra người này, đây là tên khốn đã khi dễ Đại Quái Vật!

Ư ư ư ư!

Mạc Cổn Cổn tức giận trừng lớn hai mắt, hai mắt ướt nhẹp trừng lên tròn xoe.

Ánh mắt Lý Văn Nhiễu đảo qua, liền thấy Mạc Cổn Cổn đang nhảy lên nhảy xuống trước ngực Lục Kiêu Kỳ, “Xì, thì ra là con tiểu súc sinh này nha.”

Cười, bỗng nhiên con ngươi của Lý Văn Nhiễu dựng thẳng lên.

Tiểu Hồng ở trong mặt dây chuyền bay ra, bỗng nhiên che mũi, “Hmm, thúi quá thúi quá đi!”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ hơi co lại, bỗng nhiên anh trừng Lý Văn Nhiễu.

Đây là mồi. Hoặc là nói, là đại sư trùng tộc dùng Lý Văn Nhiễu đến điệu hổ ly sơn?

Nếu là như thế, rất có thể Lý Văn Nhiễu chỉ là con chốt thí để khống chế anh, nếu giết được thì tốt, giết không được…

Như vậy, mục đích của tên đại sư kia chính là, Lão Nguyên soái?!

Anh bị khống chế, Lão Nguyên soái lại không có tung tích, như vậy toàn bộ bố trí quân sự của Celta sẽ bị tê liệt.

Trùng tộc…

Dã tâm khá lớn.

Lục Kiêu Kỳ nheo cặp mắt lại, anh nhớ tới cuộc đối thoại ban nãy với Lão Nguyên soái.

Xem ra, đúng là Lão Nguyên soái vô cùng sáng suốt.

Con ngươi dựng thẳng của Lý Văn Nhiễu chứa đầy thù hận, hắn cười nhìn Lục Kiêu Kỳ: “Ngươi cũng có hôm nay nha.”

Lục Kiêu Kỳ hô hấp vô cùng gian nan, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh, “Ngươi hận ta.”

Hừ cười một tiếng, Lý Văn Nhiễu hung hăng siết chặt con rối để giải hận một cách đầy khinh miệt, nghe người đàn ông phát ra từng đợt rên rỉ thống khổ, liền cười ha ha: “Ngươi nhìn cho rõ đi, ngươi giết vô số con dân của ta, làm sao ta có thể không hận ngươi cho được?”

Lục Kiêu Kỳ híp mắt: “Ngươi là sâu? Lý Văn Nhiễu đâu?”

Vẻ mặt của Lý Văn Nhiễu bỗng nhiên trở nên dữ tợn: “Ta là trùng tộc tinh tế cao cấp! Mà cái người ngươi đang nói tới, hắn ở trong này, hòa làm một thể với ta, có thể nói ta chính là hắn, hắn cũng là ta.”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ chợt coi lại.

Mặt cười của Lý Văn Nhiễu có chút vặn vẹo: “Chỉ cần khống chế ngươi, đại trùng tộc tinh tế của bọn ta sẽ huy hoàng vô địch!!”

Lục Kiêu Kỳ nhếch môi, không nói được lời nào.

Mạc Cổn Cổn nhìn Đại Quái Vật nhà mình vô cùng đau đớn mà lại kiên nghị, gấp đến đảo quanh.

Nhóc không ngừng rơi nước mắt, Đại Quái Vật!!

Rốt cục tiếng khóc hức hức hức của Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi cũng hấp dẫn lực chú ý của Lý Văn Nhiễu. Hai mắt Lý Văn Nhiễu tối sầm lại: “Thứ này cứ làm ra tiếng động, thật đáng ghét, chi bằng để ta ăn cho.”

Nói rồi, trong lòng bàn tay trái của hắn liền phóng ra một cái xúc tua, duỗi về phía Mạc Cổn Cổn.

Mạc Cổn Cổn hoảng sợ trừng mắt, thậm chí quên cả phản kháng.

Xúc tua còn chưa đụng tới Mạc Cổn Cổn thì đã bị Lục Kiêu Kỳ dùng một tay nắm lấy.

Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ âm trầm, trong mắt tràn đầy băng lãnh, con ngươi vẫn đỏ tươi như máu, nhưng vào thời khắc này khí thế của anh suýt nữa đã khiến cho Lý Văn Nhiễu cứng ngắc, Lục Kiêu Kỳ mím chặt môi, tay cầm xúc tua vô cùng chặt, trên xúc tua có gai ngược, nhưng vẫn chưa đâm vào thân thể Lục Kiêu Kỳ, bởi vì cánh tay anh dần dần được bao trùm bởi một lớp vảy đen, lớp vảy này tạo thành tầng tầng lớp lớp, bao bọc lấy cánh tay, thậm chí là cả nửa người anh lại.

Gai ngược của Lý Văn Nhiễu đã chuẩn bị chọc vào trong thịt, gai ngược của hắn chứa đầy kịch độc, vốn đang cười híp mắt thì bỗng nhiên mặt hắn cứng đờ. Không dám tin nhìn xúc tua của mình, sau đó tầm mắt rơi xuống cánh tay của Lục Kiêu Kỳ, trợn mắt há mồm: “Ngươi… Ngươi…”

Biểu tình của Lục Kiêu Kỳ khôi phục lại, anh nói với giọng âm trầm: “Lý Văn Nhiễu.”

Ba chữ tựa như rơi vào hầm băng, Lý Văn Nhiễu cứ thế mà rùng mình một cái: “Ngươi không sao?!”

Lục Kiêu Kỳ nheo cặp mắt lại, vẻ mặt của anh không còn thống khổ nữa, lạnh lùng khiến cho người khác kinh sợ, anh mở miệng: “A.”

Thân thể Lý Văn Nhiễu run rấy, hắn dùng lực rút xúc tua, lại phát hiện bất luận thế nào hắn cũng không thể rút xúc tua về, hắn vừa sợ vừa giận, mắt nhìn xúc tua của mình xuất hiện đốm đen bất tường, “Chết tiệt, ngươi làm gì ta rồi?!”

Trán của Lục Kiêu Kỳ đã nhô ra hai cái sừng rồng, tuy rằng con ngươi của anh màu đỏ, nhưng lại là con ngươi dựng thẳng.

Mạc Cổn Cổn ngây ngốcs nhìn Đại Quái Vật nhà mình.

Wow, Đại Quái Vật biến thân rồi!

Hình như có hơi đẹp trai á.

Lặng lẽ meo meo nhìn nhìn tay của Đại Quái Vật, lúc này trên mu bàn tay của anh cũng có vô số vảy rồng nhỏ bé mà cứng răng, móng tay cũng bén nhọn mang theo móc câu, hai mắt Mạc Cổn Cổn phóng đại, vô cùng hâm mộ đôi tay của kẻ mạnh này.

Sắc mặt Lý Văn Nhiễu biến hóa nhiều lần, hắn hung ác dùng dao đâm con rối, lại phát hiện người đàn ông ban nãy còn rên rỉ đau khổ không hề có chút phản ứng nào. Vẻ mặt trở nên ngưng trọng, Lý Văn Nhiễu dùng sức xé con rối, thẳng đến khi xé rách được một cánh tay của con rối, Lục Kiêu Kỳ vẫn đang dùng cặp mắt nhìn thiểu năng để nhìn hắn.

Lý Văn Nhiễu: “… …” Mọe nó, cái thứ gì vậy, thế mà lại không xài được!!

Nếu đã như vậy, Lý Văn Nhiễu lướt nhìn Lục Kiêu Kỳ bằng cặp mắt thù hận lại kiêng kỵ, liền biến tay thành dao, trực tiếp chém đứt xúc tua của mình.

Nhưng làm hắn trăm triệu không nghĩ tới là, hắn thế mà lại không nhấc nổi tay.

Lý Văn Nhiễu sợ hãi đan xen: “Cơ thể của ta bị làm sao vậy?”

Lục Kiêu Kỳ híp mắt: “Cũng không phải chỉ mình ngươi có độc, muốn làm cho ngươi không có cách nào nhúc nhích cũng không khó.”

Con ngươi Lý Văn Nhiễu chợt co lại, “Ngươi, Lục Kiêu Kỳ! Ngươi cái đồ đê tiện tiểu nhân, cái đồ đê tiện tiểu nhân…”

Mắt Mạc Cổn Cổn sáng long lanh, Đại Quái Vật nhà mình ngầu quá nha!

Cặp mắt to nhóc tự cho là hung ác độc địa, thực tế là vẫn ướt sũng của mình trừng Lý Văn Nhiễu, phát ra tiếng kêu non nớt lại dồn dập.

Lục Kiêu Kỳ rũ mắt, nhìn tiểu dáng dấp hừng hực khí thế lại giàu sức sống của nhoc con, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu: “Ư ư ư!”

Đại Quái Vật lớn lên có hơi kỳ quái, nhưng hình như lại càng đẹp trai hơn á!!

Lục Kiêu Kỳ sờ sờ mắt: “Có thể là hai mắt có chút biến hóa.”

Ban nãy chỗ này của anh bị đau, một phần nhỏ là do bùa ngải, càng nhiều là do huyết mạch của anh thức tỉnh, năng lực thăng cấp. Về phần cái gọi là con rối rơm, còn có bùa ngải, sau khi anh gặp Lão Nguyên soái, ông đã giúp đỡ kích phát huyết mạch trong cơ thể anh, mà huyết mạch thức tỉnh đã cắn nuốt cái gọi là năng lượng bùa ngải rồi.

Hôm nay huyết mạch của anh được kích phát triệt để, bùa ngải cũng không còn tác dụng với anh nữa.

Cũng không phải là vô dụng, đại khái hiện tại người chơi ngải anh sẽ bị phản phệ, rơi xuống loại nào hoàn cảnh thì phải xem Lão Nguyên soái.

Không thể không nói, sau khi tự mình tiếp xúc, Lục Kiêu Kỳ vô cùng bội phục vị Lão Nguyên soái này.

Về phần Lão Nguyên soái ức hiếp trẻ em, Lục Kiêu Kỳ cũng không đồng ý.

Cổn Bảo Nhi nhà anh, anh chuẩn bị chăm sóc cẩn thận, cũng sẽ không giày vò nhóc con giảm béo. Với lại, Lục Kiêu Kỳ sâu sắc cảm thấy, với thẩm mỹ quan của chủng tộc gấu trúc này, béo lại là một loại xinh đẹp. Bị gọi là “Đồ xấu xí”, đến nay anh vẫn còn bóng ma trong lòng, Lục Kiêu Kỳ biểu thị có thể nhớ vết nhơ này cả đời.

Lãnh khốc mím môi, Lục Kiêu Kỳ đứng dậy, dùng một móng vuốt xé nát xe bay của Lý Văn Nhiễu, khống chế hắn.

Thừa Phong nhảy ra, trực tiếp tạo một cái xiềng xích sấm sét, giam cầm Lý Văn Nhiễu.

Ánh mắt Lý Văn Nhiễu hung ác: “Lục Kiêu Kỳ, ngươi đừng tưởng rằng mình chiến thắng, nếu ngươi dám tổn thương ta, con dân của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Lục Kiêu Kỳ lạnh nhạt híp mắt một cái, anh mở thông tin: “Ngươi đang nói tới nhóm người này?”

Lục Kiêu Kỳ cúi đầu cười nhạt: “Cám ơn ngươi nhắc nhở ta vẫn còn cá lọt lưới.”

Lý Văn Nhiễu: “… …”

Bỗng nhiên Lý Văn Nhiễu mở miệng, mắt trợn trắng, hình như có thứ gì đó muốn chui ra khỏi miệng hắn.

Chờ chính là thời khắc này, Lục Kiêu Kỳ thấy có thứ bay ra muốn chạy trốn, liền ngưng tụ hai mắt…

Lách tách ——

Con sâu kia bị đánh trúng, cháy đen.

Mạc Cổn Cổn lầm bầm, nhìn con sâu toả ra màu đen tanh tưởi, gãi gãi mặt.

Ban nãy tình thế cấp bách, nhóc liền đọc bài ba.

Lục Kiêu Kỳ ngây người, sau đó nhìn hai mắt rưng rưng lại chứa đầy lo lắng hãi hùng, anh cười bất đắc dĩ.

Tốt thôi, xem ra không cần anh ra tay.

Thừa Phong bắt lấy con sâu, một tay túm lấy Lý Văn Nhiễu, một tay cầm sâu, “Tướng quân, quay về sao?”

Lục Kiêu Kỳ nheo cặp mắt lại, nhìn phía đường về, tầm mắt càng trở nên sâu thẳm: “Quay về đi.”

Ngồi trong xe, Lục Kiêu Kỳ nhận thấy được hai cặp mắt nóng bỏng tha thiết, buồn cười cúi đầu: “Cổn Cổn sao thế?”

Mạc Cổn Cổn lắc lắc cái mông nhỏ béo đô đô bò ra khỏi túi, rơi xuống lòng bàn tay của Đại Quái Vật, tiểu móng vuốt chọc chọc mu bàn tay đầy vảy của anh: “Đại Quái Vật, sau này anh sẽ biến thành như vậy sao?” Nói rồi, nhóc ngẩng đầu, nhìn trộm qua hai cái sừng trên tráng Đại Quái Vật.