*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Camellia
Beta: YuanKit
———–
Bệnh tình của Quý Dạng vô cùng dữ dội, phải mất cả tuần Quý Dạng mới hồi phục hoàn toàn.
Từ lúc cô bị bệnh cho đến nay, cũng là lần đầu tiên cô nghe thấy được cái tên Tống Dương
Trong lúc bà ngoại Viên Lan nói chuyện, cô nghe bà nhắc đến anh, nói Tống Dương không phải là người ở thị trấn Cửu Long, vào thời điểm anh chỉ mới được vài tuổi đã theo mẹ đến nơi này, mẹ của anh vô cùng xinh đẹp, trong khoảng thời gian đó có mở một quầy hàng lạnh, ở trấn Cửu Long vô cùng nổi tiếng. Tống Dương khi còn nhỏ không giống như bây giờ, là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn lớn lên cũng rất đẹp mắt nhưng khi ở trường cậu lại hay bị bắt nạt. Viên Lan cùng Trâu Bình đều từng thấy cậu bé mỗi ngày khi về nhà đều mang trên người từng vết thương lớn nhỏ, hai ông bà cụ nhìn thấy cũng không nén được đau lòng.
Càng đáng tiếc hơn chính là sau này mẹ của Tống Dương gả cho một người đàn ông ở thị trấn Cửu Long, sau khi kết hôn người đàn ông này không chỉ hay bạo lực gia đình mà còn ngày đêm say xỉn, thường xuyên đem mẹ con Tống Dương đánh đến dã man, cũng không lâu sau này mẹ của Tống Dương bị tai nạn xe cộ mà qua đời. Sau sự việc đó, Tống Dương cũng không biết ba mình từ đâu kiếm được một số tiền lớn lại cưới về một người vợ mới, còn xây thêm một ngôi nhà.
Tống Dương kể từ sau cái chết của mẹ mình, tính cách cũng thay đổi rõ rệt, từng là cậu bé chăm chỉ học hành thì nay đến sách cũng không thèm đụng đến. Mỗi ngày đều ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng, luôn cùng những thanh niên bất hảo trong trường kiếm chuyện gây gỗ, đối với giáo viên cũng thường xuyên chống đối, dần dần trở thành thiếu niên bất lương lăn lộn đầu đường xó chợ, cả ngày không phải ở cửa tiệm hút thuốc, đánh bi-a thì cũng đi đến nhà máy sửa chữa ô tô ở trấn Cửu Long học sửa xe tự kiếm tiền nuôi bản thân.
Nói đến đây, Viên Lan thở dài một hơi, sờ lên đầu Quý Dạng “Vốn dĩ là một đứa bé tốt, giờ lại thành ra như vậy”
Quý Dạng nằm ở trên giường bệnh, quay đầu nhìn ra ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, kéo chăn lên cao che khuất miệng và mũi, chỉ để lộ ra đôi mắt đen đang nhấp nháy.
Hóa ra anh ấy tên là Tống Dương
Quý Dạng không biết “Thiếu niên bất lương” là có ý gì, cô chỉ cảm thấy anh rất tốt với cô
Cho nên Tống Dương không phải là người xấu.
Những ngày sau đó, Viên Lan cùng Trâu Bình không cho Quý Dạng ra ngoài một mình
Ngay cả quầy hàng lạnh cô cũng không được đến.
Vì không thể ra khỏi cửa, mùa hè bắt đầu trở nên không thú vị cũng vô cùng oi bức.
Buổi chiều không có việc gì, Quý Dạng ngồi một mình trên xích đu trong sân đung đưa qua lại, nghe tiếng ve râm ran kêu, nghiêng đầu nhìn những sợi dây leo từ giàn nho quấn quanh trên hàng rào, trong miệng khẽ ngâm nga một bài đồng dao: “Cây nho trước mặt A Môn, mảnh đất A Môn xanh tươi mới đâm chồi, con ốc đang mang cái vỏ nặng trĩu ấy…”
Còn chưa kịp hát xong bài đồng dao, đột nhiên có cái gì đó rơi xuống trước chiếc xích đu.
Nó rơi xuống ở trước chân Quý Dạng
Quý Dạng nhìn chăm chú vào thứ đó, hóa ra là một trái hạt dẻ* đầy lông lá.
Cô còn chưa kịp phản ứng, một trái hạt dẻ đầy lông khác lại rơi xuống.
Quý Dạng trong tiềm thức ngẩng đầu nhìn lên
Thế nhưng bên trên trống rỗng, chỉ có một mảnh trời xanh, không có cái gì khác.
Vậy trái hạt dẻ là từ đâu rơi xuống?
Cô bé nghi ngờ nhảy khỏi xích đu, ngồi xổm xuống rồi nhặt lấy trái hạt dẻ đầy lông. Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ ràng trái hạt dẻ đang cầm trong tay thì đã bị một thứ gì đó đập trúng đầu.
Quý Dạng “Ui da” một tiếng, rồi lấy tay che đầu.
Hạt dẻ đầy lông đập trúng đầu cũng từ từ lăn xuống đất rồi dừng lại trước mặt cô.
Quý Dạng biết hạt dẻ không phải từ trời rơi xuống mà là có người ném tới.
Khi cô quay đầu lại, thì thấy Bàng Thời Nhạc đang ghé người vào hàng rào ở bên tường, thò cái đầu ra, hình như vẫn còn ý định ném hạt dẻ về phía cô, nhưng khi cô quay đầu nhìn về phía đó, cậu lập tức thu người lại rồi rụt xuống bên dưới hàng rào.
Quý Dạng cầm trái hạt dẻ trong tay, đi đến bên cạnh bức tường, nghiêm túc nói: “Em nhìn thấy anh rồi.”
Một lúc lâu sau, Bàng Thời Nhạc mới đưa đầu ra khỏi bức tường.
Bàng Thời Nhạc đại khái là muốn kêu cô nhưng cậu lại không biết tên, cứ như vậy nhìn cô nhẫn nhịn cả buổi chiều, nghẹn đến đỏ cả mặt, mới nói: “Này, công chúa nhỏ.”
Quý Dạng nói: “Em không phải là công chúa nhỏ, em tên là Quý Dạng.”
Bàng Thời Gia nhăn mặt lại, không biết phải trả lời thế nào
Quý Dạng chấp hai tay sau lưng, ngẩng đầu lên, chiếc váy hoa nhỏ khẽ bay trong gió mùa hạ “Quý trong gió mùa, Dạng trong nhộn nhạo “
Bàng Thời Nhạc có chút ngây người
Một lát sau mới kịp phản ứng, khuôn mặt cậu đột nhiên đỏ bừng.
Những từ mà Quý Dạng nói đều là những từ Bàng Thời Nhạc không biết, thậm chí cậu còn không biết từ đó trông như thế nào.
Bàng Thời Nhạc chỉ có thể miễn cưỡng nhớ được cách phát âm tên của cô, ghé lên trên tường nói: “Em… Sao em không ra ngoài chơi? Em có muốn ra ngoài chơi không? Anh sẽ đưa em đến sảnh trò chơi.”
Quý Dạng rất muốn đi ra ngoài chơi.
Cô do dự một chút vẫn nói: “Bà ngoại không cho em đi ra ngoài đâu.”
Bàng Thời Nhạc bối rối: “Tại sao?”
Quý Dạng nói: “Họ sợ em lỡ xảy ra chuyện gì, cho nên không cho em đi ra ngoài.”
Bàng Thời Nhạc nghe xong lời này, liền đập tay lên ngực, một bộ dáng rất chi đắc ý: “Sợ cái gì! Chỉ là chơi trò chơi trong sảnh mà thôi, hơn nữa còn có anh và Tống Dương ở đây, em chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Quý Dạng kỳ thật đối với trò chơi trong sảnh không có mấy hứng thú.
Nhưng là không biết vì cái gì, nghe thấy cái tên “Tống Dương” này, trái tim ở chỗ sâu nhất đột nhiên nhảy lên một phát.
Thấy Quý Dạng không trả lời, Bàng Thời Nhạc tiếp tục rủ rê nói: “Sảnh trò chơi rất vui! Anh có thể đưa em đi chơi đấm bốc, là thể loại anh thường chơi trên máy chơi game, còn có… còn có bắn súng! Anh Tống Dương bắn súng rất lợi hại. Em không muốn đi chơi sao? “
Quý Dạng thật sự kiềm lòng không được.
Cô quay đầu chạy vào nhà, vừa chạy vừa nói: “Em sẽ đi xin với bà.”
Viên Lan cùng Trâu Bình đều đang ngủ trưa.
Quý Dạng không thể cùng bà ngoại nói chuyện nên cô đã đi tìm giấy và bút, chăm chú viết một mẩu giấy, bấm đốt ngón tay nhẫm tính, cảm thấy mình nên về trước 3h tránh để bà ngoại lo lắng.
Viết xong, Quý Dạng cùng Bàng Thời Nhạc đi tới sảnh trò chơi.
Bàng Thời Nhạc mang Quý Dạng đi vào trong sảnh
Nhưng mà, hai người vẫn chưa kịp đi đến bên trong sảnh.
Nghe thấy từ bên trong truyền đến tiếng nổ, “Phanh” một tiếng rất lớn, lớn đến mức dọa cả hai đứa trẻ choáng váng.
Trong chốc lát, một người đã bị ném ra khỏi sảnh trò chơi.
Là trực tiếp bị ném ra ngoài, sức mạnh khó có thể tưởng tượng nổi.
Quý Dạng bị dọa cho phát sợ.
Sau đó, tầm có hai ba người chạy từ trong sảnh ra ngã lăn lộn trên mặt đất, trên mặt đều có những vết thương ở nhiều mức độ khác nhau. Một người trong số họ còn không đứng vững, lập tức té ngã tại bậc thang phía trước, ngay tiếp theo ở phía sau hai người còn lại cũng cùng nhau ngã lăn xuống, nằm rạp trên mặt đất, trông cực kỳ chật vật.
Trong sảnh trò chơi liền truyền đến giọng nói táo bạo của một thiếu niên: “Móa nó, không có việc gì còn dám tự mình tới tìm phiền phức, ký sổ coi như xong chứ gì, nói chuyện không được liền muốn động thủ đánh người? Cũng không nhìn lại nơi này là địa bàn của ai!”
Bàng Thời Gia từ sảnh bên trong bước ra ngoài, tiện tay tóm lấy cổ áo một tên lưu manh “Tống Dương! có từng nghe qua chưa? Là đại ca chỗ này! Đây là địa bàn của anh Dương đấy!”
Giọng nói vừa dứt, lại thêm một thân ảnh xuất hiện từ phía cửa sảnh trò chơi
Tống Dương chậm rãi đi ra ngoài, hai tay đút túi, trong miệng ngậm điếu thuốc, tựa người vào cửa sảnh trò chơi, bộ dáng lười nhác nhàn nhạt, rũ mí mắt xuống nhìn đám côn đồ trên mặt đất. Nắng chiều chiếu vào giữa hàng chân mày anh, đẹp mắt lại tuấn khí.
Bọn côn đồ này cũng đến từ thị trấn Cửu Long, rõ ràng là bị đánh đến ngu người, vừa nhìn thấy Tống Dương, bọn họ gần như quỳ trên mặt đất, hoảng sợ nói: “Tụi em sai rồi, anh Dương, chúng ta… “
Bàng Thời Gia nghe đến phát phiền, đá một cước vào ngực người đó, trực tiếp đem người kia đá ra xa: “Đều mẹ nó cút ngay cho tao! Ngày mai đưa tiền đây, bằng không thì lão tử cho tụi bây biết rõ chữ chết viết như thế nào!”
Mấy tên côn đồ co giò chạy mất.
Bàng Thời Nhạc, người đã chứng kiến tất cả, há hốc mồm trợn mắt nói: “Anh! Làm gì có ai vừa đánh người lại còn đạp người chứ!”.
Bàng Thời Gia dừng lại một lát
Cậu quay đầu, thì nhìn thấy Quý Dạng cùng Bàng Thời Nhạc đang đứng gần đó
Bàng Thời Gia cười lạnh một tiếng, bước tới vài bước, xách lấy cổ áo của Bàng Thời Nhạc: “Thằng nhóc con, ai cho mày đến sảnh trò chơi? Có tin tao nói với ba hay không… “
Bàng Thời Nhạc dễ dàng bị xách lên, hai chân lơ lửng giữa không trung “Em…Em là muốn mang…Quý Dạng đến đây chơi! Em chỉ muốn dẫn em ấy đến đây xem chúng ta chơi thôi! “
Quý Dạng mở to hai mắt, nhìn về phía sau lưng Bàng Thời Gia.
Ánh mắt của Bàng Thời Gia rơi trên người Quý Dạng: “Quý Dạng?” Cậu dừng một chút, đem Bàng Thời Nhạc buông ra vừa định nói gì đó với Quý Dạng, hay là để cô bé này về đi, không nên đến nơi những nơi như vậy.
Quý Dạng vẫn còn nhớ đến cảnh tượng lúc nãy tên côn đồ bị ném ra ngoài, chữ “Muốn” vừa định nói ra đã bị nuốt trở lại.
Cô bé có vẻ sợ hãi, lúng ta lúng túng nhỏ giọng nói: “Anh ơi, em… em không có tiền.”
Bàng Thời Nhạc ở bên cạnh vỗ ngực “Anh mời em chơi.”
Sau đó cậu bị Bàng Thời Gia đập một cái vào gáy: “Cái tốt thì không học, lôi kéo người ta …”
Cậu còn chưa dứt lời
Tống Dương bỗng nhiên cười một tiếng rất nhẹ giống như phát ra từ trong cổ họng, ngữ khí nhàn nhạt “Anh trai không thu tiền, anh dẫn em đi chơi.” Dừng một chút, anh quay sang lườm Bàng Thời Gia “Cậu muốn thu tiền à?”
Bàng Thời Gia: “Hả?” Sau khi phản ứng lại, cậu nói: “Không thu không thu, tất nhiên không thu”
Tống Dương quay người.
Quý Dạng hớt hải chạy theo.
Phía bên trong khu trò chơi khắp nơi đều là mùi thuốc lá
Quý Dạng vừa mới tiến vào đã bị sặc bởi khói thuốc, cô bụm chặt lấy mũi, nhỏ giọng ho khan.
Tống Dương đang đi thì dừng lại, lấy điếu thuốc trong miệng dụi tắt rồi ném đi, sau đó nhấc chân đá một cái vào thanh niên đang vừa hút thuốc vừa ngồi chơi máy game ở bên cạnh “Muốn hút ra ngoài hút.”
Nam sinh kia bị đạp suýt chút nữa đập người vào máy chơi game, quay đầu lại, còn chưa biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Tống Dương mang Quý Dạng đi vào phía bên trong sảnh, chỗ này cũng xem như thông thoáng, cửa sổ mở toang, mùi thuốc lá giảm đi rất nhiều, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào khiến đại sảnh như trở nên rộng mở hơn.
Bên trong đại sảnh có hai máy game, còn có thêm hai máy nữa được đặt bên cạnh tường, còn có một số súng trò chơi, có dài có ngắn.
Tống Dương tùy ý chọn lấy một cái rồi cầm súng trong tay “Có muốn anh chỉ cách chơi không? “
Quý Dạng gật đầu.
Cô gái nhỏ vẻ mặt thành thật
Tống Dương thật sự cảm thấy thú vị, cô gái nhỏ này, mới đến trấn Cửu Long, lại trở thành hàng xóm với anh cùng gia đình xã hội đen nhất nhì thị trấn này, vừa nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy, cô không những không cảm thấy sợ hãi mà còn đi theo Hỗn Thế Đại Ma Vương chơi súng.
Tống Dương chọn khẩu súng nhẹ nhất rồi đưa cho Quý Dạng
Quý Dạng nhận lấy, nhìn Tống Dương đi qua máy game chuẩn bị chơi
Sau khi Tống Dương bật máy chơi game, Quý Dạng đi tới, tay cầm khẩu súng không biết phải làm gì, đánh người trong game một cách bừa bãi.
Đại khái thật sự có chút thê thảm.
Tống Dương ngồi xổm xuống, dùng hai tay nắm lấy tay của Quý Dạng, hướng dẫn cô cách chơi game và bắn súng.
Vì lúc đó còn quá nhỏ nên cô cũng không có nhiều cảm giác.
Ký ức của Quý Dạng về cảnh tượng lúc đó đã hơi mờ nhạt.
Cô chỉ nhớ rằng bàn tay của người thiếu niên này to đến mức có thể ôm lấy toàn thân cô, nhiệt độ của lòng bàn tay anh rất nóng, và những cú đánh đều rất chính xác.
Không biết là do mùa hè quá nóng hay là do tiếng ve kêu ngoài cửa sổ khiến cho người ta phát phiền.
Quý Dạng có thể cảm nhận được nhịp tim của Tống Dương.
Nhịp tim của thiếu niên rất mạnh mẽ, một tiếng lại một tiếng, dán chặt vào lưng cô.