*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cam
Beta: Rine
Bên ngoài xe có những bóng học sinh đi qua đi lại, dường như đã trở thành một thước phim quay chậm.
Quý Dạng nhìn Tống Dương.
Đáy mắt đen kịt của anh đầy vẻ không đứng đắn, mang bộ dáng vui đùa như đâm vào tim Quý Dạng.
Có lẽ là do không để tâm, nên mới có thể mang bộ dáng đùa giỡn như vậy.
Quý Dạng rất muốn nói một câu “Được thôi”, thế nhưng lời nói khi ra tới miệng lại đổi thành: “Nhàm chán.”
Cô gái quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, cái mũi không hiểu sao có chút đau xót, nhưng vẫn giả bộ thản nhiên nói: “Ai muốn yêu đương với anh chứ?”
Tống Dương nhíu mày “Ừ?”
Anh khởi động ô tô một lần nữa, nắm lấy tay lái, khóe môi tùy ý nhàn nhạt cong lên một cái: “Không phải nói muốn tìm bạn gái cho tôi sao? Anh trai em điều kiện cũng không tệ.”
Quý Dạng không chịu thua, cũng không biết từ nơi nào trào đến một bụng tức giận, nghẹn lại trong lòng, khó chịu không tả nổi: “Một chút cũng không tốt. Anh vừa già, lại còn là dân IT, nói yêu đương chắc chắn không thú vị tí nào.” Dừng một chút, lại tiếp tục bổ sung: “Về sau, em nhất định sẽ không tìm người như vậy đâu.”
Tống Dương: “…”
Anh trầm mặc rất lâu, giống như bị lời cô nói chọc cười: “Vậy được, anh trai xác thực vừa già lại còn không thú vị. Thế thì em mau tìm một cậu bạn trai vừa trẻ tuổi lại thú vị mang về cho anh trai nhìn xem nào!”
Quý Dạng cúi đầu nhìn bàn tay bị mình nắm chặt đến trắng bệch: “Anh đến giờ còn chưa nói đến chuyện yêu đương, làm sao em dám tìm trước anh chứ?”
Tống Dương liếc qua cô: “Thế nào, đúng lúc này lại biết tôn trọng trưởng bối rồi hả?”
Quý dạng ngẩng đầu, mất hứng: “Từ lúc nào mà anh lại biến thành trưởng bối rồi vậy?”
Tống Dương không nói gì.
Anh nhàn nhạt nở nụ cười: “Đến bây giờ mà tính tình em vẫn còn lớn quá nhỉ?”
Quý Dạng không lên tiếng, quay đầu đi.
Một lát sau, cô rầu rĩ hỏi: “Vậy anh thích người con gái như thế nào? Thành thục một chút, lớn tuổi một chút hay sao?”
Tống Dương: “Anh đây không thích người lớn tuổi, anh trai em chỉ thích trâu già gặm cỏ non thôi.”
Quý Dạng: “…”
Lúc nãy, cô còn cảm thấy mình so với tiêu chuẩn của người con gái anh thích chênh lệch quá nhiều. Anh thì vẫn gọi cô là cô bé, lại còn tự xưng mình là trưởng bối, nhưng bây giờ, lại nói thích trâu già gặm cỏ non.
Đàn ông thật sự luôn thay đổi thất thường.
Quý Dạng quay đầu, nhìn qua Tống Dương: “Vậy anh thích thế này sao? Là kiểu tiên nữ dịu dàng, thích làm nũng hả?”
Tống Dương thản nhiên nói: “Không biết.” Dừng một chút: “Cảm thấy phù hợp là được.”
Quý Dạng còn muốn hỏi tiếp như thế nào thì gọi là phù hợp, nhưng Tống Dương đã đem lời nói của cô đánh gãy: “Kéo ngăn phía trước ra, lấy giúp tôi cái kính râm.”
Quý dạng: “…Ồ.”
Cô kéo ngăn kéo phía trước ghế lái phụ ra, đang chuẩn bị tìm kính râm ở bên trong, thế nhưng đập vào mắt cô là một hộp quà không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn nhét đủ vào một ngăn kéo.
Quý Dạng sửng sốt.
Cô kinh ngạc nhìn cái hộp quà kia, sau nửa ngày mới quay đầu hỏi Tống dương: “Đây là cái gì?”
Mà đối phương đã từ ngăn kéo bên cạnh tay cô lấy ra một cái kính râm đeo lên, nháy mắt liền lộ ra vẻ anh tuấn, phong khinh vân đạm (*) nói: “Quà. Đưa cho người nào đó vừa mới nói tôi đã già lại còn không thú vị đấy. Đúng là công chúa nhỏ không có lương tâm.”
(*) Từ gốc 风轻云淡: (gió nhẹ mây bay) một là chỉ thời tiết đẹp, nhưng trong câu này ý muốn khen ai đó rất đẹp.
…
Quý Dạng lấy cái hộp ra.
Cô chậm rãi rút sợi dây ruy-băng bằng lụa được cột xung quanh chiếc hộp ra, xốc nhẹ chiếc hộp lên một cái, mở ra thì thấy bên trong là một con gấu nhỏ lông xù màu nâu.
Con gấu này có vẻ là được đặt làm riêng. Cô có cảm giác xung quanh chú gấu này như phủ lên một quầng sáng, trong ngực nó còn ôm một đóa hoa, có chút giống với hoa hồng nhưng không phải là hoa hồng, nhìn sơ qua cũng thấy được là một món quà rất đắt đỏ.
Lúc Quý Dạng vẫn còn đang ngơ ngác, Tống Dương đã nói: “Hoa Vĩnh Sinh(*), sẽ không héo đâu. Vốn là hoa hồng nhưng anh đổi thành hoa này.”
(*) 永生: Nói trắng ra là hoa giả nha bà con. Vĩnh sinh có nghĩa là bất tử, vĩnh viễn nên hoa vĩnh sinh có nghĩa là hoa giả đó.
Cô bỗng nhiên nhớ tới năm đó ở trấn Cửu Long, vào đêm giao thừa, cũng là sinh nhật lần thứ 9 của cô, người thiếu niên này đi đến một cửa hàng ở thị trấn Cửu Long, mua một con gấu màu trắng. Khi đó là một món đồ chơi con rối, tối đa cũng chỉ tầm mười tệ, mua một cách dễ dàng như vậy nhưng đối với cô lại như một món đồ vô cùng quý giá, hoa Vĩnh Sinh mấy vạn tệ hiện tại cũng không thể nào so được với một chú gấu giá rẻ năm đó.
Tống Dương thấy Quý Dạng nãy giờ vẫn không nhúc nhích, không khỏi nhìn qua cô một cái, nhàn nhạt hỏi: “Thích không?”
Quý Dạng nhẹ gật đầu.
Tống Dương: “Thích thì cầm về đi.”
Quý Dạng ngẩng đầu: “Tại sao lại tặng em cái này?”
Tay đang cầm vô lăng của Tống Dương dừng lại một lúc.
Một lát, đáy mắt đen kịt như cười như không của anh liếc qua cô, có loại cảm giác nhưng không rõ là cảm xúc gì: “Tôi muốn đưa đồ cho em cũng cần phải có lý do à?”
Quý Dạng cúi đầu xuống, đưa tay sờ lên đầu con gấu nhỏ.
Vẫn luôn như vậy.
Anh đối xử với cô rất tốt, không chút keo kiệt, Hơn nữa, lúc nào cũng hi vọng cô mỗi ngày đều vui vẻ. Chỉ tiếc là, loại quan tâm này, không phải là điều cô mong muốn.
Tống Dương: “Bây giờ có còn cảm thấy anh trai vừa già lại còn không thú vị nữa không?”
Quý Dạng: “…”
Cô gái ôm gấu nhỏ nhẫn nhịn cả buổi mới nghẹn ra được một câu: “Thì cũng coi như có chút thú vị đi.” Lại dừng một chút: “Nhưng vẫn là già rồi.”
***
Tống Dương dẫn Quý Dạng đi ăn cơm trưa, rồi lại đi dạo quanh khu thương mại. Sau đó mới đưa cô đến chỗ bác sĩ tâm lý đã hẹn trước.
Bác sĩ tâm lý tên là Tần Xuyên, phòng khám bệnh tất cả đều được lắp đặt thiết bị và máy móc vô cùng cao cấp, có sử dụng thêm tinh dầu giúp bệnh nhân an thần. Hơn nữa, còn đặc biệt treo vài bức họa hay thơ Đường, so với phòng khám bệnh lại càng giống với một câu lạc bộ tư nhân hơn.
Tần Xuyên cùng Tống Dương bắt tay: “Tống tổng.”
Anh lại nhìn qua Quý Dạng, cười đến rất ôn hòa, để lại cho người ta có cảm giác thoải mái: “Quý tiểu thư, phòng khám và chữa bệnh ở bên cạnh.” Anh ta ngừng lại: “Tống tổng, xin ở bên ngoài chờ một chút.”
Tống Dương gật nhẹ đầu, đến ghế sofa bên ngoài ngồi xuống.
Quý Dạng đi theo Tần Xuyên vào phòng khám.
Tần Xuyên: “Quý tiểu thư, mời ngồi.”
Quý Dạng ngồi xuống.
Ở phía đối diện cô, Tần Xuyên cũng ngồi xuống, hai tay chống dưới cằm. Trước hết là nói chuyện phiếm qua một vài chủ đề với Quý Dạng rồi mới nói: “Bây giờ, tôi sẽ hỏi Quý tiểu thư vài vấn đề, không cần khẩn trương, muốn nói cái gì thì cứ nói, được không nào?”
Quý Dạng gật đầu.
…
Lúc kết thúc thì đã gần 5 giờ. Tần Xuyên tiễn Quý Dạng đi ra, lại chỉ cho cô một gian phòng đồ cổ ở bên cạnh: “Quý tiểu thư, cô đối với đồ cổ có hứng thú hay không? Có thể đi qua chỗ đó nhìn xem.” Có hơi dừng lại, “Tôi cùng Tống tổng nói qua vài lời.”
Đợi đến khi Quý Dạng rời đi, Tần Xuyên trầm ngâm một lát.
Tống Dương hỏi: “Kết quả kiểm tra của cô ấy không tốt đúng không? Tôi nghe em trai cô ấy nói cô ấy hiện tại đã không còn uống thuốc ngủ nữa, những loại thuốc khác cũng ngừng rồi.”
Tần Xuyên: “Nói như thế nào nhỉ, Quý tiểu thư nhìn qua thì có vẻ đã tốt rồi. Nhưng trong tiềm thức, những việc từng phát sinh đều chưa từng biến mất, ngược lại giống như một cây gai vậy, đã đâm vào rất sâu, rất sâu.” Dừng một chút “Hơn nữa, trong tiềm thức của cô ấy cực kì thiếu cảm giác an toàn.”
Tống Dương không nói gì.
Anh quay đầu, phóng ánh mắt nhìn qua gian phòng đồ cổ bên cạnh.
Cách một lớp thủy tinh trong suốt, nhìn thấy cô gái đang xem xét từng món đồ cổ một, hơi khom người nhìn xem tên đồ cổ, bộ dáng đặc biệt nghiêm túc.
Đã gần cuối thu, mặt trời cũng lặn sớm hơn, hoàng hôn bên ngoài cửa sổ nhàn nhạt màu vỏ quýt, chiếu vào, rọi lên gương mặt xinh đẹp lại yên tĩnh của cô.
Tống Dương thu hồi ánh mắt.
Tần Xuyên lại nói: “Nếu như Tống tổng không phiền…, mỗi cuối tuần…”
Tống Dương đánh gãy lời anh sắp nói, cảm xúc bên trong đôi mắt màu mực của anh rất nhạt “Trị liệu không chắc chắn sẽ có tác dụng, có một số người cả đời cũng sẽ không thể quên đi một số chuyện, đúng không?”
Tần Xuyên cũng không phủ nhận “Đúng là như vậy.”
Tống Dương không nói gì.
Đã qua thật lâu, anh mới nói: “Tôi muốn cô ấy luôn vui vẻ, chứ không phải dùng phương pháp trị liệu để gia tăng gánh nặng cho cô ấy.”
Tần Xuyên: “Cải thiện cảm xúc cũng là một loại phương pháp trị liệu.”
Cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc.
Tống Dương nhìn về phía căn phòng đồ cổ bên cạnh, cũng vừa vặn chạm phải ánh mắt Quý Dạng vừa ngẩng đầu.
Quý Dạng thấy Tống Dương ra hiệu cho cô đi ra ngoài, cô liền đi ra.
Lúc rời khỏi phòng khám, Quý Dạng vẫn là không nhịn được, hỏi Tống Dương: “Thế nào? Bác sĩ nói với anh cái gì?”
Tống Dương cầm chìa khóa xe trong tay tại đầu ngón tay xoay một vòng, “Không có việc gì.”
Anh dùng tay kia vuốt vuốt tóc cô “Mặc kệ dù có phát sinh chuyện gì, em chỉ cần nhớ kỹ một việc là được rồi.”
Quý Dạng ngẩng đầu.
Tống Dương nhìn cô, ánh trời chiều nghiêng nghiêng chiếu vào một bên gương mặt anh, trong đáy mắt đen kịt ấy phản chiếu rõ ràng hình bóng của cô bên trong, có một loại vẻ đẹp chính là nói không nên lời.
Anh nói: “Anh lúc nào cũng sẽ ở bên em.”
***
Sau khi lên xe, Tống Dương hỏi Quý Dạng: “Buổi tối muốn ăn cái gì? Chở em đi ăn.”
Quý Dạng nghĩ nghĩ “Muốn ăn cái gì cũng được sao?”
Tống Dương thản nhiên nói: “Đương nhiên.”
Quý Dạng nói ra một cái tên từ lâu đã ấp ủ trong lòng “Em muốn ăn tôm hùm chua cay ở Đông Gia Gia!”
Tống Dương nở nụ cười “Muốn ăn tôm hùm chua cay? Được, dẫn em đi ăn.”
Quý Dạng hỏi: “Em có thể kêu thêm Chu Duy không? Em ấy và em cũng đã lâu rồi chưa cùng nhau ngồi ăn cơm, mấy ngày hôm trước còn cằn nhằn em đây này.”
Tống Dương: “Đều được.” Dừng một chút “Nếu em gọi Chu Duy, vậy anh hỏi em có thể kêu thêm Bàng Thời Gia hay không.”
Quý Dạng bỗng nhiên bắt đầu có chút vui vẻ “Được.”
Bốn người, không chỉ là bốn người, mà còn là một loại ký ức xa xôi không thể nào quay lại được vào mùa hè năm ấy, ở thị trấn Cửu Long tất cả đều biến mất, ai cũng không thể hiểu được loại tình cảm xưa kia ấy.
Quý Dạng gửi tin nhắn cho Chu Duy, hỏi cậu đã ăn chưa nếu chưa ăn thì cùng nhau đến Đông Gia Gia ăn tôm hùm chua cay.
Chu Duy trả lời lại rất nhanh: “Chị, hình như em đi theo làm bóng đèn cũng không tốt lắm?”
Quý Dạng gửi lại một cái biểu cảm mắt trợn trắng.
Cô nói: “Chị cùng anh Tống Dương không có cái gì, một chút tiến triển cũng không có.”
Chu Duy: “À…”
Quý Dạng: “Em mau biến đến đây.” Dừng một chút, cô nghe thấy Tống Dương gọi điện thoại cho Bàng Thời Gia, trong điện thoại đối phương rất nhanh đáp ứng, cô lại gửi tin nhắn cho Chu Duy: “Anh Bàng Thời Gia cũng tới.”
Chu Duy lập tức nhắn lại: “Vậy chờ em một chút nha, em hiện tại đang ở bên ngoài, mọi người đến giành chỗ trước đi!”
Tôm hùm chua cay Đông Gia Gia nằm gần ở đại học Lâm, nên Chu Duy cùng Quý Dạng và Tống Dương đều tới trước.
Bởi vì mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, lại vừa lúc là thứ sáu, cho nên có rất nhiều học sinh không có tiết học, đều đã đến từ sớm để ăn, chỗ ngồi bên trong quán đã chật kín người chỉ còn lại một cái bàn ở bên ngoài.
Tống Dương cũng không để ý, kéo ghế ra ngồi xuống.
Cũng không lâu lắm, Bàng Thời Gia cũng tới.
Chu Duy chọn đồ ăn trước, rồi đưa menu cho mọi người để từng người chọn thêm.
Quý Dạng đưa tay với người phục vụ đang loay hoay, khí thế ngất trời nói: “Tôi muốn hai chai sữa đậu nành lạnh, cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ nói: “Chờ một lát!”
Bởi vì biết rõ Tống Dương và Bàng Thời Gia không uống loại nước này cho nên cô chỉ gọi hai bình.
Đợi đến lúc sữa đậu nành lạnh được mang lên, Tống Dương vừa vặn giương mắt, trông thấy cái chai bên ngoài bởi vì gặp nhiệt mà toát ra rất nhiều bọt nước.
Quý Dạng vừa định lấy đi.
Tống Dương đã đem sữa đậu nành lạnh cầm đi.
Anh liếc nhìn qua Quý Dạng, ánh mắt nhàn nhạt, quay sang nhân viên phục vụ gọi món menu nói: “Đổi thành nhiệt độ bình thường.”
Nhân viên phục vụ: “Xin chờ một chút.”
Quý Dạng cũng không dám lên tiếng, biết rõ cái ánh mắt kia của anh có ý tứ gì.
Bàng Thời Gia ở bên cạnh ngược lại đang cảm thấy vô cùng thú vị, sau nửa ngày, chợt nhớ ra cái gì “Anh Dương, cô công chúa nhỏ nhà anh lần trước đến quán em, tính tình cũng rất lớn.”
Tim Quý Dạng như siết chặt.
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn Bàng Thời Gia, mong muốn làm cho đối phương mau im miệng.
Nhưng Bàng Thời Gia đang cảm thấy thú vị nên tiếp tục nói: “Kêu một ly…” Dừng một chút, đặc biệt nhấn mạnh từng chữ một: “Whiskey… thêm đá đấy.”