Hôn Trộm Ánh Trăng - Tiểu Chu Dao Dao

Chương 15

Ngay khi Tưởng Kiêu vừa cất bước, người bên cạnh đột nhiên lên tiếng gọi anh: “William.”

Anh hơi dừng bước, quay đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt hồ ly tuy mỉm cười mà đầy vẻ soi mói của bố: “Con muốn đi đâu?”

Tưởng Kiêu mím môi không nói.

“Con quên những lời bố nói với con lúc chiều rồi à?”

Tưởng Việt mỉm cười, đưa mắt nhìn về phía trước, cất giọng trầm ấm: “Chủ tịch Trần đến kìa, con đi tiếp đãi ông ấy đi.”

Khó mà nhìn ra vẻ tái nhợt trên mặt Tưởng Kiêu, đôi mắt màu lục của anh lẳng lặng nhìn ông ta.

Tưởng Việt vẫn luôn mỉm cười: “Đi đi, đừng để thất lễ.”

Sau vài giây im lặng, Tưởng Kiêu cụp mắt, nói rất nhỏ: “Vâng.”

Bước chân anh đổi hướng, đi lên trước để tiếp đãi chủ tịch Trần và vợ ông ta.

Tạ Minh Duật đứng gần đó, chứng kiến cảnh hai bố con ở cạnh nhau, đáy lòng anh không kìm được mà nảy sinh cảm giác đè nén quái lạ.

Trước giờ anh cảm thấy bố mình đã nghiêm khắc lắm rồi nhưng bây giờ nhìn bố con nhà họ Tưởng...

Xem ra ông bố nhà mình còn hiền lành chán.

“Minh Duật, vừa rồi chúng ta nói đến đâu nhỉ?” Tưởng Việt lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của anh.

Tạ Minh Duật lấy lại tinh thần, sắc mặt như thường, tiếp tục nói về dự án thu mua sắp tới.

Bóng đêm chập chờn, sảnh tiệc sáng ngời ánh đèn, khách khứa đều đến đông đủ. Nhân vật chính của buổi tiệc là Tưởng Việt chạy đến trung tâm sảnh tiệc, nở nụ cười hiền hòa, hướng mắt về phía mọi người rồi đọc bài phát biểu.

Vô số ánh mắt dồn về vị trí trung tâm nhưng hầu hết những phu nhân nhà giàu, thiên kim tiểu thư đều chú ý đến Tưởng Kiêu đứng ngay sau lưng Tưởng Việt.

Con trai duy nhất của nhà họ Tưởng, khôi ngô tuấn tú, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nhân khẩu trong nhà đơn giản, chưa từng có scandal hay tình sử nào, quả thực là con rể/người chồng lý tưởng.

“Từ lâu tôi đã nghe nói đến tên anh ấy, còn tưởng đâu tính cách kỳ quặc, không ngờ hôm nay tận mắt nhìn thấy, ngoại hình anh ấy đẹp trai không tưởng như vậy.”

“Phải đó, đẹp trai quá đi, đặc biệt là đôi mắt kia.”

“Nhưng rốt cuộc mẹ ruột của anh ấy là ai? Lẽ nào anh ấy thật sự là con riêng của chủ tịch Tưởng với người tình ở nước M?”

“Suỵt! Con riêng thì sao, đây cũng là con trai duy nhất của chủ tịch Tưởng mà, sau này cả nhà họ Tưởng đều thuộc về anh ấy.”

Mấy cô tiểu thư quen biết nhau xì xào bàn tán, trong lòng Tạ Thanh Di không ngừng chửi mẹ nó nhưng ngoài mặt vẫn yên tĩnh. Cô lặng lẽ uống cạn ly rượu Apple Martini mà vẫn thấy chưa đủ.

Định lấy thêm ly khác, cô vừa vươn tay ra thì lập tức có hai cái tay ở hai bên ngăn lại.

Tạ Thanh Di: “...”

Tạ Minh Duật nhìn em gái rồi nhìn Âu Dương Hạo, anh thu tay lại: “Uống ít thôi.”

Âu Dương Hạo đỏ mặt thu tay về, cúi đầu nói: “Anh Minh Duật nói đúng, Nguyệt Lượng à, chị uống ít thôi.”

Tạ Thanh Di: “...”

Sao hai người này lại quay qua quản cô vậy hả?

Nhưng có tận hai người ở đây trông chừng, ngón tay cô hơi khựng lại, đổi lại cầm ly nước chanh: “Không uống thì không uống.”

Âu Dương Hạo cảm nhận được ánh mắt của Tạ Minh Duật, cậu đột nhiên hoảng hốt, vội vàng nói sang chuyện khác: “Nguyệt Lượng, lát nữa mở màn khiêu vũ, chị sẽ nhảy với anh Minh Duật sao?”

Tạ Thanh Di bình thản nhìn anh trai rồi lại nhìn ba bốn cô thiên kim đang nhìn sang hướng này, tất nhiên cô sẽ không đi quấy rầy hoa đào của anh trai mình: “Chị không thèm nhảy với anh ấy đâu, anh ấy khiêu vũ toàn giẫm trúng chân chị, mượn việc công báo thù riêng.”

Tạ Minh Duật nhíu mày: “Anh giẫm trúng chân em hồi nào?”

Tạ Thanh Di tỏ vẻ suy nghĩ: “Khoảng chừng bảy tám năm trước, nhớ không rõ nữa, dù sao em chẳng nhảy với anh đâu.”

Âu Dương Hạo vui mừng thấy rõ: “Nguyệt Lượng, vậy chị nhảy với em đi, em biết khiêu vũ, tuyệt đối không giẫm trúng chân chị đâu.”

Hai anh em nhà họ Tạ đồng loạt nhìn cậu ta: “...?”

Âu Dương Hạo thành khẩn gật đầu: "Thật sự không có giẫm trúng đâu!”

Lúc này đây, nhân vật chính trên sân khấu cũng kết thúc bài phát biểu, ông ta cất giọng cực cao: “Đêm nay các vị cứ ăn uống vui vẻ, chơi đùa hết mình.”

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt dưới sân khấu vang lên, đoàn nhạc giao hưởng ở bên trái cất lên bản hòa tấu du dương.

Các vị khách dẫn theo bạn đồng hành của mình đến sàn nhảy, nhẹ nhàng nhảy múa theo tiếng nhạc du dương.

Âu Dương Hạo mong chờ, vươn tay với Tạ Thanh Di: “Nguyệt Lượng?”

Ánh mắt Tạ Thanh Di không tự chủ được mà tìm kiếm bóng dáng màu đen...

Lúc này đây, Tưởng Kiêu đang bị nhóm thiên kim trẻ tuổi ăn mặc tuyệt đẹp vây quanh, anh vốn cao ráo, kết hợp với khuôn mặt không cảm xúc càng toát lên cái chất cấm dục lạnh lùng.

Tạ Thanh Di sực nhớ đến Đường Tăng bị đám yêu nữ bảy màu vây quanh trong động Bàn Tơ. 

Cô đột nhiên bị sự so sánh này làm cho buồn cười, không hiểu sao trong lòng lại nảy sinh cảm giác buồn bực và không cam tâm.

Cô còn chưa ăn được miếng thịt nào của Đường Tăng, đám kia dựa vào đâu mà hưởng không chứ?

“Âu Dương, em tìm người khác nhảy đi, hiện giờ chị không rảnh.”

“Ơ, chị bận gì thế?”

“Giải cứu Tưởng Đường Tăng.”

Cô bỏ ly nước chanh xuống khay, sau đó cất bước rời đi.

Âu Dương Hạo: "...?"

Cậu đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng thướt tha kia đi không ngoảnh đầu, chỉ chăm chăm hướng về người đàn ông khiến tất cả mọi người ở đây không thể bỏ qua.

...

"Phiền mọi người nhường đường cho.”

Giọng nói dịu dàng vang lên, đám thiên kim đang muốn bắt chuyện với Tưởng Kiêu đều sửng sốt, quay đầu nhìn lại theo bản năng.

Khi nhìn thấy đối phương là ai, ánh mắt họ không khỏi kinh ngạc.

Tại sao lại là cô?

Cô tới đây để làm gì, lẽ nào một nữ diễn viên lại dám trèo cao với tới anh Tưởng?

Đám thiên kim âm thầm suy đoán đủ kiểu, họ thấy Tạ Thanh Di thoải mái đi lên phía trước, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời của cô hơi ngước lên, đôi mắt đen tuyền nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mặt. Vài giây sau, cô chầm chậm vươn tay về phía anh: “Anh gì ơi, nhảy với em một điệu nhé?”

Giọng nói của cô vừa mềm mại vừa êm ái, tưởng như kèm theo móc câu, câu lấy từng sợi tơ lòng của đối phương.

Đừng nói là đàn ông, thậm chí phụ nữ nghe xong cũng thấy xương cốt mềm nhừ cả đi.

Đám thiên kim đột nhiên ngẩn người, thầm nghĩ: Tạ Thanh Di thèm đàn ông tới mức điên rồi ư? Sao cô ta lại dám mở miệng trực tiếp như vậy?

Cô ta tưởng mình đẹp không ai sánh nổi sao, anh Tưởng không phải loại người nông cạn như mấy cậu ấm khác đâu, cứ chờ cô ta bị từ chối đi.

Nào ngờ ngay sau đó, người đàn ông vốn lạnh nhạt ít nói, vô dục vô cầu lại giơ tay lên, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn mềm mịn kia.

“Được.”

Tưởng Kiêu nhàn nhạt trả lời, bỏ qua những ánh mắt kinh ngạc xung quanh mình, thậm chí bỏ qua ánh mắt u ám vọng tới từ nơi cách đó không xa.

Anh nắm chặt lòng bàn tay mềm mại nhỏ bé, trong đôi mắt màu lục thẫm phản chiếu bóng hình nho nhỏ của cô.

Đuôi mắt Tạ Thanh Di càng cong lên, ngón út của cô giở trò, câu lấy lòng bàn tay ấm áp của anh: “Vậy mình đi thôi.”

Hai người đi về phía sàn nhảy.

Từ góc độ của người ngoài, họ cho rằng Tưởng Kiêu đang nắm tay Tạ Thanh Di.

Chỉ riêng hai người tự hiểu là cô dùng ngón út câu lấy anh.

“Anh Tưởng vậy mà... đi với cô ta thật sao?”

Đám thiên kim lấy lại tinh thần, bọn họ nhìn nhau, thấy được sự khó tin trong mắt đối phương.

“Cô ta dựa vào đâu mà nhảy một điệu với anh Tưởng chứ? Chẳng qua chỉ là một diễn viên quèn thôi mà.”

“Không ngờ anh Tưởng cũng chỉ mê nhan sắc như người khác.”

Đám thiên kim thất vọng, bất mãn, không cam lòng nhưng người ta bị câu mất ngay trước mặt họ, bản thân họ không có bản lĩnh, đành phải nuốt cơn hờn dỗi vào trong lòng.

Còn ở trên sàn nhảy, Tạ Thanh Di ôm cánh tay Tưởng Kiêu, khuôn mặt cô vừa hoạt bát, vừa có vẻ gian xảo: “Em tưởng đâu anh sẽ tiếp tục giả vờ kiêu ngạo lạnh lùng chứ?”

Tưởng Kiêu ôm hờ vòng eo mảnh mai của cô, cụp mắt nhìn cô: “Không giả vờ nữa.”

Tạ Thanh Di cất tiếng hừ: “Lúc em xuống dưới, rõ ràng anh nhìn thấy em mà còn dời mắt sang chỗ khác nhỉ? Đừng nói với em là anh bị sự quyến rũ của em làm cho hết hồn, nên vội vàng quay đầu né tránh nhé.”

Tưởng Kiêu: “...”

Sau vài giây im lặng, anh nói nhỏ: “Anh xin lỗi.”

Tạ Thanh Di vốn tưởng anh sẽ giải thích vài câu, nào ngờ anh lại dứt khoát nói xin lỗi như vậy, hơn nữa còn trịnh trọng mở miệng.

Nghẹn mất một lúc, cánh môi mượt mà của cô hơi cong lên: “Thôi, em là người rộng lòng, không tính toán với anh.”

Sau đó cô chợt giương mắt, hung dữ nhìn anh: “Nhưng vừa rồi em đã nghĩ là, nếu em mời anh khiêu vũ mà anh vẫn từ chối thì em giận thật đó, không bao giờ để ý tới anh nữa.”

Dưới ánh đèn huỳnh quang lộng lẫy, đôi má trắng hồng của người thiếu nữ hơi phồng lên, cặp mắt đen tuyền long lanh ánh nước, trông cô không khác gì một chú mèo con ấm ức đang xù lông.

Ánh mắt Tưởng Kiêu tối đi, ngón tay để hờ trên eo cô không khỏi siết chặt.

Anh không từ chối cô nổi mà.

Trước đó đã không, bây giờ lại càng không.

Đến giờ Tưởng Kiêu vẫn còn nhớ rõ, vào sinh nhật mười tuổi của cô, nhà họ Tạ đã tổ chức cho cô một buổi tiệc sinh nhật tưng bừng náo nhiệt.

Anh theo bố mình đến dự tiệc, không khí ở đó rộn ràng tươi vui, cô mặc chiếc váy mỏng tang màu hồng nhạt, trên đầu đội vương miện công chúa, nở nụ cười tươi tắn ngọt ngào, thuần khiết như một thiên sứ nhỏ.

Người nhà của cô vô cùng yêu thương che chở, bạn bè không ngừng chúc phúc cho cô, ngay cả bố anh cũng mỉm cười hiền hòa tặng quà sinh nhật cho cô, vỗ tay hát mừng sinh nhật cô.

Phải nói là hưởng thụ ngàn sự thương yêu, trăm điều chiều chuộng, tựa như mặt trăng được muôn vàn ngôi sao vây quanh chúc tụng.

Anh đứng trong góc khuất so với đám người, lặng lẽ nhìn thấu tất cả, tưởng như mình là âm hồn lạc vào nhân gian.

Không thú vị chút nào.

Anh đã lặng lẽ rời khỏi nơi náo nhiệt đó, vườn hoa nhà họ Tạ rất lớn, anh tìm được một chỗ yên tĩnh sau giàn hoa tử đằng.

Không biết anh đã ngồi ở đó bao lâu, đột nhiên có tiếng nước chảy vang lên bên tai.

Tưởng Kiêu quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng ngày thu, cô gái nhỏ với mái tóc dài màu đen đang ngồi trên bờ của đài phun nước, chiếc váy voan màu nhạt được vén cao đến đùi, đôi chân mảnh mai trắng nõn không ngừng đá tới đá lui, tung tăng đá nước.

Cô chống nửa thân mình cạnh đài phun nước, ngẩng đầu ngắm vầng trăng cong cong vàng óng, không biết cô đang nghĩ đến chuyện gì.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, Tưởng Kiêu vô cùng kinh ngạc.

Cô không làm công chúa trong bữa tiệc ư, sao lại một mình chạy đến nơi này, hơn nữa còn làm cái chuyện không hề tao nhã, mất hết thể hiện, không phù hợp với thân phận của mình như vậy.

Dường như muốn phá vỡ tất cả những suy nghĩ của anh về cô trước đó, cô đột nhiên đứng dậy, hung dữ đạp chân xuống nước như muốn trả thù.

Tưởng Kiêu nhìn mà hết hồn, sợ cô bất cẩn trượt chân, ngã xuống đài phun nước.

Lòng tốt nảy sinh khiến anh muốn lên tiếng ngăn lại nhưng ngay sau đó, sự lạnh lùng trong tâm hồn lại khiến anh ngậm miệng.

Cô sống tốt hơn anh nhiều, đâu cần đến sự quan tâm của anh.

Anh định bụng xoay người bỏ đi.

Đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói dịu dàng mà lại cực kỳ bá đạo: “Ai đó?”

Anh dừng bước, cuối cùng vẫn quay đầu lại và đi về phía cô.

Dưới ánh trăng sáng ngời, người con trai gầy yếu mặt không đổi sắc cứ nhìn cô gái nhỏ đứng trên đài phun nước.

Nhìn thấy anh, đôi mắt cô trở nên sáng ngời: “Thì ra là anh trai William à.”

Cô đã gọi anh là anh trai, Tưởng Kiêu cũng lên tiếng nhắc nhở cô: “Đừng nghịch nước nữa, coi chừng ngã, hơn nữa mùa thu nước rất lạnh, dễ bị cảm.”

Cô nghe xong cũng không chịu đi ra khỏi đó, ngược lại hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?”

Không đợi anh đáp lại, cô tự hỏi tự trả lời, giọng điệu hồn nhiên: “Em biết rồi, bởi vì không có ai nói chuyện với anh đúng không?”

Tưởng Kiêu: “...”

Chỉ trong chớp mắt, cô gái trong sáng đáng yêu như mọc thêm hai cái sừng ác ma trên đầu, chiếc đuôi dài màu đen đang hả hê lắc lư.

Khiến anh cảm thấy mình đúng là ngu ngốc, tự rước lấy nhục.

Anh xoay người muốn bỏ đi, cô lại gọi anh: “Không sao cả, em cũng không thích chơi với mấy người đó.”

Anh ngước mắt nhìn cô, chỉ thấy ánh trăng sáng ngời chiếu xuống hồ nước trong vắt, cô gái nhỏ vươn tay về phía anh, nở nụ cười thanh thuần vô lo: “Em và anh làm bạn nhé anh trai, mình chơi với nhau đi?”

Giọng nói của cô ngọt ngào, kèm theo nụ cười thân thiết.