Hạ đi thu đến, gần đây trong thành xảy ra hai vụ án mạng không nhỏ, âm thầm truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Nghe nói người chết đều là quan viên triều đình, kiểu chết có chút kỳ quặc, đều là bất tri bất giác chết khi đang ngủ, cơ thể không có gì khác thường, cũng không điều tra ra nguyên nhân. Nhất thời trong thành có một số người tâm bất an, lúc trà dư tửu hậu trò chuyện đều nói năm nay xui rủi, có lệ quỷ quấy phá, rối rít đi cầu thần bái Phật, người tìm thầy toán mệnh Tuyên Minh mua phù bình an đột ngột nhiều lên.
Cách đây không lâu ở thành Tây có động thổ một mảnh đất, mảnh đất kia vốn có một khu vườn cũ, lúc tu sửa tân trang dẫn không ít người tới vây xem, đều nói *phủ đệ này nhìn có khí thế, người đến ở sợ là không phải người bình thường. Nếu là đại sự trong thành, hiển nhiên sẽ có người tò mò nghe ngóng, sau đó không lâu truyền ra tin tức, thì ra là Triêu Dương hầu Tô Nghi ở trong kinh thành được phong nơi này, bởi vậy đã xây một tòa trạch viện làm nơi nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại đến một lần.
(phủ đệ: nơi ở của quan lại quý tộc)
Nơi này là một huyện thành không lớn không nhỏ, thế nhưng xung quanh non xanh nước biếc, thanh tĩnh tao nhã, phong cảnh thật ra rất không tồi, bởi vậy cũng có những gia đình giàu có xây *biệt xá ở nơi cảnh trí đẹp ngoài thành. Tòa nhà của Triêu Dương hầu mặc dù xây ở trong thành, thế nhưng cũng không có ai cảm thấy kỳ quái.
(biệt xá: nơi ở tách biệt)
Không bao lâu phủ đệ tu sửa xong, nghe nói Triêu Dương hầu cũng đã vào ở, thái thú, huyện lệnh tự mình đến nhà bái phỏng, trong lúc nhất thời có không ít quan to hiển quý ra vào, đông như trẩy hội.
Những chuyện này đương nhiên cũng chẳng liên quan gì đến Tuyên Minh.
Y có chuyện của mình phải lo, hiển nhiên không muốn quản chuyện không đâu của người khác.
Hôm nay vừa đóng cửa tiệm, Tuyên Minh thu dọn xong rồi đi ra, ngoài cửa có một người ăn vận giống gia nô đang đứng, hình như đã đợi một lúc, cung kính nói: “Tối nay Tĩnh Sơn hầu mở tiệc chiêu đãi Triêu Dương hầu ở Thanh Sơn cư, mời tiên sinh đến giúp vui.”
Tĩnh Sơn hầu Phàn Anh là cữu cữu của đương kim hoàng thượng, vốn không biết Tuyên Minh, cũng không biết từ đâu nghe được bản lĩnh của Tuyên Minh, mấy tháng trước tìm đến y toán mệnh, từ đó về sau lui tới nhiều lần hơn, thỉnh thoảng lại mời y đi biệt xá xem quẻ.
(cữu cữu: cậu)
Tĩnh Sơn hầu vốn ở trên quận, chẳng qua là gần đây mới tới ở chỗ này, bây giờ nghe nói Triêu Dương hầu cũng tới đây an cư lạc nghiệp, hai người ở kinh thành vốn quen biết nhau, không thể thiếu chuyện đích thân khoản đãi hắn ở biệt xá trước núi.
Loại tình huống này Tuyên Minh không thể không đáp ứng, bèn đáp: “Đã biết, ta sẽ đi ngay, chỉ có điều ta muốn về sớm.”
“Tiên sinh không cần lo lắng, chỉ là mời tiên sinh đến tham gia náo nhiệt.”
Y một thân quần thô áo vải, dự tiệc vốn có chút không thích hợp, nhưng Tuyên Minh cũng không thèm để ý những thứ này, lên xe ngựa gia nô đã chuẩn bị, lộc cộc đi ra khỏi thành.
Gia nô điều khiển xe ngựa vừa cười vừa nói: “Tiên sinh có biết Triêu Dương hầu là người thế nào không?”
Tuyên Minh thản nhiên nói: “Có biết một chút. Hậu đại của *trung liệt tiền triều, là một trong những *danh tướng khai quốc, nghe nói chỉ mới hai mươi tư tuổi, là nhân vật đương thời Noãn Yên nhà ta sùng bái nhất.” =)))
(trung liệt: người trung thành khảng khái đã hy sinh vì chính nghĩa ; tiền triều: triều đại trước.
Danh tướng khai quốc: tướng tài giỏi có công dựng nước)
Gia nô cười nói: “Noãn Yên kia chắc là sẽ rất cao hứng, chỉ tiếc hôm nay không được gặp rồi.”
Tuyên Minh chỉ cười không nói.
Gió dưới chân núi ngoài thành có chút lớn, lúc Tuyên Minh xuống xe tóc bay loạn, thân thể cũng bị gió thấm lạnh, nhịn không được rùng mình một cái. Ở cửa ra vào có mấy chiếc xe ngựa đang dừng, bên trong truyền đến tiếng đàn sáo, âm thanh dễ nghe, còn có tiếng khách khứa cười nói, cực kỳ náo nhiệt. Tuyên Minh theo gia nô từ cửa hông đi vào, bởi vì y đi không nhanh, gia nô ở phía trước chầm chậm dẫn đường, đi một hồi lâu, rốt cuộc đi đến thiết yến trong hoa viên.
Lúc này tiệc rượu đã bắt đầu, thế nhưng trời vẫn chưa tối hẳn, vũ cơ linh hoạt theo gió mà động, khách khứa đều là nhân vật có địa vị, ăn uống linh đình, tiếng nói cười tán thưởng, cực kỳ hứng trí.
Ngồi ở *thủ tọa chính là Tĩnh Sơn hầu Phàn Anh, mặc dù gã là cữu cữu của đương kim thánh thượng, thế nhưng tuổi cũng không quá hai bảy hai tám, khuôn mặt tuấn tú, dáng dấp tiêu sái, một thân tam trọng y xanh nhạt thêu hoa văn, tướng mạo coi như không tệ. Tính cách gã vốn thẳng thắn, tiếng cười không ngừng, lúc nhìn thấy Tuyên Minh từ xa liền vẫy tay: “Tuyên tiên sinh đã đến.”
(thủ tọa: chỗ ngồi cao quý nhất)
Người xung quanh không khỏi quay đầu lại nhìn y, người biết y thì không vấn đề gì, người không biết thì lập tức ngẩn ra một chút, nhưng thấy y quần áo bần hàn, thấp giọng hỏi: “Người này là người phương nào?”
“Không biết, nghe nói là người xem bói.”
Chẳng những ăn mặc bần hàn mà còn một thân tàn tật, đây là nhân vật như thế nào mà có thể khiến Tĩnh Sơn hầu đích thân chào hỏi?
Tuyên Minh cà nhắc chân tiến lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Sơn hầu, Tĩnh Sơn hầu cười chỉ về phía nam tử trẻ tuổi bên bàn khách, hỏi: “Người kia chính là Triêu Dương hầu Tô Nghi nổi danh thiên hạ, tiên sinh đã từng gặp qua chưa?”
Nam tử đang cười nói với khách khứa bên cạnh, tựa hồ căn bản không nhìn thấy y, Tuyên Minh cúi đầu cung kính nói: “Ngưỡng mộ đại danh Hầu gia đã lâu, quả nhiên trăm nghe không bằng mắt thấy.”
Tô Nghi lúc này mới cười xoay đầu lại, thoải mái nhìn Tuyên Minh vài lần, nói: “Thì ra là Tuyên tiên sinh, tiên sinh trí nhớ thật là không tốt, trước đó vài ngày ta tới đây làm việc, không phải đã từng đến tiệm xem quẻ mấy lần sao?”
Tĩnh Sơn hầu cười nói: “Thì ra hai vị có quen biết. Mấy tháng trước bởi trong nhà có chút chuyện không biết nên làm sao nên đã xem một quẻ ở tiệm của Tuyên tiên sinh, quả nhiên vô cùng kì diệu.”
Tuyên Minh hướng về phía Tĩnh Sơn hầu nói: “Hầu gia quá khen, đảm đương không nổi bốn chữ vô cùng kì diệu.” Nói xong lại hướng về phía Tô Nghi hạ thấp người: “Triêu Dương hầu xin đừng trách, đã sớm nhận ra Hầu gia đã đến, nhưng bởi vì lúc trước không biết thân phận Hầu gia, tại hạ không dám mạo muội thừa nhận.”
Tô Nghi cười nói: “Tiên sinh khách khí, hôm khác sẽ thỉnh tiên sinh đến phủ của ta làm khách.”
Hắn đây chẳng qua là thuận miệng khách khí, Tuyên Minh đương nhiên hiểu rõ. Khi Tô Nghi chưa đi, Tuyên Minh đã từng cẩn thận bói qua lai lịch của hắn, chỉ biết hắn nhất định không phải người thường, nhưng mà tiếp cận mình cũng không có ác ý, bởi vậy yên tâm qua lại cùng Tô Nghi, muốn nhìn một chút xem hắn rốt cuộc là muốn làm gì. Thế nhưng y tính đi tính lại, suy đoán không ít, thực sự không tính ra hắn lại là danh tướng khai quốc Triêu Dương hầu. Vừa rồi lúc từ cửa đi vào trong sân nhìn thấy Tô Nghi, cả người y suýt nữa không nhúc nhích được, thật vất vả mới trấn định lại, hiện tại đương nhiên nghe thấy gì cũng đều có thể không chút gợn sóng.
Tuyên Minh cũng thuận miệng đáp: “Tạ Hầu gia, Tuyên Minh không dám.”
Vị khách bên cạnh Tô Nghi chính là thái thú, thấy vị hai Hầu gia đều nói chuyện với thầy toán mệnh này, cũng cười lại gần vui vẻ nói: “Tiên sinh được hai vị Hầu gia khen ngợi như thế, đương nhiên là có thực tài, không bằng xem quẻ cho chúng ta ở đây luôn đi, thế nào?”
Tuyên Minh nói: “Không dám, không biết là thái thú muốn xem chuyện gì?”
Thái thú còn đang vuốt râu chưa nói gì, chợt nghe thấy cách đó không xa trên chỗ ngồi dựa vào hòn non bộ có một thanh âm khó nghe nói: “Có gì ghê gớm chứ, không phải là thầy bói nghèo kiết xác sao, ngươi có tính được ta sống thọ bao nhiêu không?”
Người này vừa nghe đã biết là say rượu, thanh âm không nhỏ, lớn giọng, ngữ khí công kích, rõ ràng là đang bới móc. Người nọ là con trai huyện lệnh, bình thường được người nịnh bợ đã quen, hôm nay bởi vì không được xếp chỗ ngồi tốt nên tâm tình cực kém, từ đầu đến giờ vẫn luôn uống rượu giải sầu. Nhưng thấy Tuyên Minh mắt mù chân què nghèo kiết hủ lậu ngồi bên cạnh Tĩnh Sơn hầu như vậy, đã sớm thèm muốn đến đòi mạng, lại thấy Triêu Dương hầu và thái thú cũng đều hàn huyên nói chuyện với y, cơn giận dữ bộc phát, nhất thời nhịn không được quát lên.
Việc này vốn nên là huyện lệnh ra mặt quản hắn, chỉ có điều đúng lúc này huyện lệnh đi nhà xí, người ngồi cạnh vội vàng giữ chặt hắn lại: “Công tử uống say rồi, trước tiên đi ra ngoài cho tỉnh rượu đã.”
Con trai huyện lệnh kia lại không làm vậy, lập tức hất người kia ra nói: “Kéo ta làm gì, ta nói cái gì sai à, ngươi có bản lĩnh thì tính xem ta sống bao lâu a!”
Lúc này huyện lệnh đã từ nhà xí trở về, lập tức cho hắn một cái bạt tai, hung hăng mắng: “Đồ hỗn trướng! Đi ra ngoài cho ta!”
Tình cảnh này thật sự có chút buồn cười, mấy tên thiếu gia ăn chơi trẻ tuổi đều cười khanh khách, Tô Nghi không nói gì, chậm rãi từ trên mặt bàn nhặt lên một que tre, rắc một tiếng bẻ thành đoạn, còn lại khoảng hai thốn, vừa cười vừa nói: “Ngươi sống ước chừng còn dài chừng này.”
(2 thốn ~ 6.67 cm)
Thái thú phì một tiếng bật cười.
Người chung quanh thấy thế liền cười rầm rầm, có người thấp giọng góp trò: “Mới dài hai thốn, chắc không có cảm giác gì ha.”
“Đây là không đủ dài a.”
Con trai huyện lệnh tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, còn tưởng rằng là Tuyên Minh tính ra, gân cổ nói: “Nói láo! Lão tử không có ngắn như vậy, ngươi tính không chính xác!”
Huyện lệnh đã sắp giận điên lên rồi, đối với Tĩnh Sơn hầu và Triêu Dương hầu không ngừng nói xin lỗi: “Hai vị Hầu gia xin đừng trách tội, đều là ta không biết dạy con.” Lại cố sức đẩy đứa con bất tài của mình, tốt xấu thế nào cũng phải đá hắn ra cửa: “Ngươi làm loạn đủ chưa, cút ra ngoài cho ta!”
Con trai huyện lệnh bị vừa bị đẩy đi, yến hội rốt cuộc yên ổn trở lại, trời đêm bắt đầu tối, đèn bốn phía sáng lên, mông lung rất đẹp mắt. Tĩnh Sơn hầu muốn ra ngoài đi tiểu, âm thầm đứng lên rời đi.
Tuyên Minh liếc nhìn Tô Nghi, thấy thái thú đang uống rượu nói chuyện phiếm với mọi người, không ai chú ý tới bọn họ, thấp giọng nói: “Chẳng ngờ Hầu gia cũng sẽ coi bói.”
Tô Nghi tự mình uống rượu, không nói gì.
Tuyên Minh thấy hắn không mở miệng đáp lại, cũng không tiện nói thêm gì nữa, cúi đầu uống một chén rượu. Sau một lúc lâu, Tô Nghi đột nhiên cười nói: “Ngươi với Tĩnh Sơn hầu thoạt nhìn cũng thật là thân thiết.”
Tuyên Minh mặt không đổi sắc nói: “Không tính là thân thiết, chỉ là hắn thường xuyên tới tìm ta xem quẻ, lại giúp ta mấy lần lúc ta bận bịu, so với người bình thường quen biết hơn một chút.”
Tô Nghi trầm mặc một lát, cười cười: “Gần đây ta có chút chuyện phiền lòng, nếu như đã gặp ở đây, không bằng ngươi xem cho ta một quẻ?” Nói xong dịch sang bên cạnh, để lại một chỗ trống bên người.
Tuyên Minh chần chờ một lát: “Ta ngồi chỗ này xem thì cũng vậy, không biết Hầu gia muốn xem chuyện gì?”
Tô Nghi cười nói: “Ngươi tới đây đã, ta có chuyện khó nói muốn xem.”
Tuyên Minh thấy trái phải không ai chú ý, cúi thấp người đi đến bên cạnh hắn, rồi lại lại không dám ở quá gần hắn, cách hai thước ngồi xuống, cung kính hỏi: “Hầu gia có chuyện khó nói gì muốn xem?”
Tô Nghi rót cho y một chén rượu: “Tiên sinh yên tâm, chuyện ta muốn tính không giống chuyện của con trai huyện lệnh.”
Tuyên Minh nói: “Tạ ơn Hầu gia thông cảm.”
Tô Nghi lại cười nói: “Đương nhiên không cho ngươi tính loại chuyện đó, nếu không sau này sẽ không còn kinh hỉ nữa rồi, đến lúc đó thì phải làm sao đây?”
Tuyên Minh nhìn chén rượu không nói lời nào, chỉ giả bộ như không nghe thấy. Bất luận là khoác hay không khoác lớp vỏ Triêu Dương hầu, nói chuyện vẫn không đứng đắn như nhau.
“Sinh hoạt gần đây đã tốt hơn chưa? Thân thể *tôn sư khá hơn chút nào không?” Tô Nghi tùy ý hỏi vài câu, nói xong lại sờ hốc mắt xanh đen của Tuyên Minh, “Ban đêm vì sao vẫn ngủ không ngon?”
(tôn sư: cách gọi tôn trọng đạo sĩ thời xưa)
Tuyên Minh không tránh sang bên cạnh, cũng không nói gì, chỉ là hai gò má có chút hồng, từ từ kéo tay Tô Nghi xuống đè lại. Tay hai người bị tay áo rộng thùng thình ngăn trở, lại thêm giấu ở dưới gầm bàn, bề ngoài cũng thật sự không nhìn ra chuyện gì. Tô Nghi bất động thanh sắc cười nói: “Tay lạnh như vậy, có lẽ do ban đêm không có ai sưởi ấm ngươi.”
Tuyên Minh đè nặng tay hắn không hề động, chỉ cúi đầu xuống uống rượu, thầm nghĩ: Không ai sưởi ấm ta, chẳng lẽ ngươi muốn sao?
Tô Nghi nghiêng đầu nhìn y, chậm rãi đem tay Tuyên Minh nắm thành quyền ủ ấm, cũng không nói gì, chỉ là cứ ủ ấm như vậy. Lúc này thái thú quay mặt lại nói chuyện với Tô Nghi, hỏi thăm một vị thân thích trong kinh thành, Tô Nghi cười đáp lời: “Thì ra hắn là cháu trai của thái thú, yên tâm, thánh thượng vô cùng tán thưởng hắn, có lần còn nhắc tới trong cung…”
Tuyên Minh đương nhiên không biết bọn họ đang nói tới ai, thấy hắn trò chuyện cao hứng thì cũng không quấy rầy, chẳng qua là chỉ có một tay để cầm đũa gắp thức ăn. Qua một hồi lâu Tô Nghi vẫn đang nói chuyện phiếm với thái thú, tay Tuyên Minh bị hắn bọc đến lòng bàn tay ra mồ hôi, nhịn không được giật giật. Đột nhiên tay của y được người thả ra, giữa bàn tay từ từ nhét vào một ngón tay.
Ngón tay kia ở trong lòng bàn tay của y không nhanh không chậm nghiền mài đưa đẩy, ra ra vào vào, một lần lại một lần.
Động tác này không nói cũng biết là có ý gì, Tuyên Minh đặt đũa xuống.
Y không cần ngẩng đầu lên cũng nghe thấy Tô Nghi và thái thú cười cười nói nói, nói đến cực kỳ hứng khởi. Y lại cúi đầu uống một chén rượu, trên mặt nổi lên màu đỏ không biết là do uống say hay do gì khác, chậm rãi nắm chặt ngón tay kia lại.
Hô hấp Tô Nghi bỗng nhiên hỗn loạn, đang cùng thái thú nói được một nửa, đột nhiên có chút ngắc ngứ, hơi hơi nhíu mày. Thái thú thấy vậy, tưởng là hắn đã có điểm không kiên nhẫn, cười nói: “Nó còn trẻ hiểu biết nông cạn, ở trong kinh thành lại không có người chăm sóc, thật sự là phải làm phiền Hầu gia chỉ bảo nhiều hơn.” Tô Nghi cười nói: “Thái thú yên tâm.”
Thái thú kính hắn một chén rượu, Tô Nghi cầm lên uống, sau đó thái thú đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Cuối cùng không còn ai làm hắn phân tâm, bầu không khí đột nhiên trở nên an tĩnh, Tô Nghi bất động thanh sắc cúi đầu nhìn Tuyên Minh.
Một nắm vừa rồi của Tuyên Minh, thật ra đã nắm hắn đến cứng rắn.
Tuyên Minh lại không nói tiếng nào uống một chén rượu, tựa hồ có chút choáng đầu, toàn thân nóng lên, phát nhiệt, sắc mặt đỏ hồng, tiện tay nới lỏng cổ áo. Nụ cười xưa nay luôn ở trên mặt Tô Nghi giờ phút này cũng không thấy nữa, nói: “Bản lĩnh câu nhân của tiên sinh thật sự cũng không nhỏ.”
Tuyên Minh không nói lời nào.
Tô Nghi cúi đầu nhìn y, bỗng nhiên cười cười: “Để ngươi miệng đối miệng uy rượu cho ta, bao nhiêu tiền?”
Tuyên Minh nghe xong muốn rút tay về, Tô Nghi lập tức giữ chặt cổ tay y, cười dùng đầu ngón tay vuốt ve lòng bàn tay của y: “Nơi đây đã không còn là xử nữ.”
Đúng, bị ngón tay của ngươi làm bẩn.
“Như thế nào quen biết Tĩnh Sơn hầu?” Sắc mặt Tô Nghi nghiêm chỉnh chút ít, lại rót cho y một chén rượu, “Hắn từ đâu mà nghe nói về ngươi?”
“Hắn có một bằng hữu từng xem bói ở chỗ ta, là một địa chủ vùng này…” Nói được một nửa, bỗng nhiên thấy xa xa có một tùy tùng từ cửa tiến vào, Tuyên Minh ngừng miệng. Tùy tùng kia đi đến bên cạnh Tuyên Minh, nói nhỏ vào tai y: “Hầu gia chờ tiên sinh ở thiên thính, thỉnh tiên sinh qua nói chuyện.”
(thiên thính: phòng tiếp đãi khách)
Tô Nghi cười nói: “Tiên sinh đang giúp ta toán mệnh, Hầu gia không thể đợi một lát ư?”
Tùy tùng không ngờ hắn vậy mà nghe thấy, ngay lập tức cung kính: “Tiểu nhân không có mắt, xin Hầu gia đừng trách tội.” Sau đó hướng về phía Tuyên Minh nói: “Mời tiên sinh coi xong đi qua thiên thính, thuộc hạ cáo lui.”
Tùy tùng đi xa rồi, Tuyên Minh đứng lên nói: “Địa chủ kia tên Tùy Hoán, lúc trước đến tiệm của ta toán mệnh mấy lần, chính là do hắn giật dây nên Tĩnh Sơn hầu mới tìm ta giúp hắn bói một quẻ. Hầu gia tiếp tục uống rượu, ta đi về trước.”
Tô Nghi cười nhạt một tiếng: “Nếu đã vội đi gặp Tĩnh Sơn hầu, ta cũng không ngăn ngươi nữa.”
Đợi Tuyên Minh đi rồi, Tô Nghi gọi thiếp thân thị vệ đến, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhã: “Có một địa chủ vùng này tên Tùy Hoán, điều tra một chút quan hệ giữa hắn và Tĩnh Sơn hầu.”
“Vâng.”
Trên ghế không còn Tuyên Minh, hứng thú lập tức giảm đi rất nhiều, Tô Nghi cười xã giao chào hỏi, dẫn tới không ít người ở bên cạnh hắn cười cười nói nói. Không bao lâu hắn đứng dậy nói: “Ta đi ra ngoài *giải tay, các vị tiếp tục.”
(giải tay: nguyên văn là giải phóng bàn tay, Từ thời xưa, những cấm kỵ về từ ngữ chỉ sự bài tiết đã xuất hiện, trong văn ngôn, người ta gọi là “xuất cung” (出恭), “rửa tay” (淨手), “giải phóng bàn tay” (解手) v.v.)
Đêm thu lạnh, một trận gió nhỏ nổi lên, Tô Nghi đang mặc áo mỏng nhưng cũng không thấy lạnh. Hắn ra khỏi hoa viên đi vài chục bước về phía cửa lớn, đột nhiên thấy một gia nô dẫn một người mặc áo choàng chầm chậm từ cửa hông đi ra.
Nơi đây đèn đuốc vốn sáng trưng, Tô Nghi chậm rãi đi đến trước mặt người nọ, cười nói: “Tiên sinh phải về rồi sao?”
Tuyên Minh nói: “Đêm đã khuya, sư phụ đang ở nhà chờ.”
Tô Nghi cười nói: “Áo choàng này là Tĩnh Sơn Hầu đưa hay sao? Không phải tiên sinh thích màu trắng ư, màu này hình như có hơi sặc sỡ.”
Tuyên Minh nói: “Hầu gia *hạ mình cầu hiền, đây đều là tâm ý của Hầu gia, Tuyên Minh mặc vào cũng không quá chú ý, áo choàng có thể giữ ấm có thể xua lạnh thì là đồ tốt rồi.”
(chiêu hiền đãi sĩ: thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài)
Tô Nghi cười nói: “Trời đã tối mịt, tiên sinh làm sao trở về? Có muốn ta tiện đường cưỡi ngựa đưa ngươi về hay không?”
Tuyên Minh liếc nhìn gia nô kia, nói: “Hầu gia khách khí, không cần làm phiền Hầu gia.” Gia nô cung kính nói: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong, đang chờ ngay ngoài cổng.”
Tô Nghi nhìn y một lát, cười nói: “Nếu đã vậy thì tiên sinh trở về chăm sóc sư phụ đi, ngày khác lại tìm tiên sinh xem quẻ.”
Tuyên Minh gật đầu, cáo tội xong đi theo gia nô một đường ra ngoài.
Tô Nghi chậm rãi trở lại chỗ ngồi, nụ cười trên mặt dần dần phai nhạt, cuối cùng lạnh xuống.