Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 185: Không yêu cũng không hận, lạnh lẽo cũng không lo (7)

Mặc dù không phải là lần đầu tiên cùng anh triền miên như thế này, lần thứ nhất cũng không phải là sau năm năm, có thể lần trước vì trong cơ thể có tác dụng của thuốc, mơ mơ màng màng, mọi thứ đều không phân biệt được rõ ràng nhưng lúc này đây không có thuốc, không có rượu, đầu óc vô cùng rõ ràng. . . . . .

Ninh Tự Thuỷ hít sâu một hơi, chậm rãi buông hai chân ra để cho anh có thể tự do vận động, hai tay vẫn nắm chặt bờ vai anh, móng tay không kiềm hãm được bấm vào trong da thịt anh.

Kỷ Trà Thần khắc chế không được chậm rãi rút ra vật nóng bỏng, vừa dịu dàng hôn lên đôi môi đỏ mọng trấn an tâm trạng lo lắng của cô nhưng mùi của cô quá mức tốt đẹp, thậm chí không cách nào khắc chế bản thân, một lần mất khống chế, tốc độ rút ra nhanh hơn, va chạm càng lúc càng mãnh liệt, hai chân cô vẫn nhiệt tình uốn lượn ở phần eo rắn chắc của anh, thậm chí cho phép chiếc eo thon từng chút từng chút phối hợp với tốc độ của anh, không có vào sâu, làm cho cả hai người rơi vào ham muốn không cách nào tự kềm chế được.

Móng tay hung hăng bấm vào da thịt anh, máu chậm rãi rỉ ra một ít, nhưng anh hoàn toàn không quan tâm, chỉ là không để ý tới cô mà mạnh mẽ đâm vào bên trong, mỗi một lần cũng không vào quá sâu, như muốn mình xâm nhập vào trong cơ thể cô, có thể vĩnh viễn không chia lìa như thế.

Trong không khí mùi vị ngai ngái cùng mập mờ xen lẫn tạo thành một chiếc lưới tình, mà hai người họ rơi vào trong đó không cách nào thoát ra được.

Sáng sớm luồng ánh sáng đầu tiên xuyên qua thủy tinh chiếu vào bên trong, mang đi hết thảy u ám bên trong nhà. Trên đất quần áo ngổn ngang, ga giường nhăn nhúm, hai người lẳng lặng nằm trên giường. Tối hôm qua không biết kéo dài bao lâu, bá đạo của anh, sự nhiệt tình của cô, giống như một ngọn lửa muốn thiêu sạch hai người, một chút cũng không lưu lại.

Giờ phút này Ninh Tự Thuỷ đang chìm vào giấc ngủ mê man, chưa tỉnh lại. Ánh mặt trời ngừng lại trên lông mi cô, nhuộm lên tia sáng màu vàng, giống như một yêu tinh đang say ngủ.

Kỷ Trà Thần nghiêng người dối diện với cô, ngón tay dịu dàng vuốt tóc cô, ánh mắt trước giờ chưa từng có ôn nhu cùng quyến luyến. Một tay gác ở eo cô, không có bất kỳ cản trở cùng da thịt mịn màng tiếp xúc, nhiệt độ nóng bỏng thấm qua da thịt, hoà vào trong máu cô.

Đầu ngón tay mềm mại dịu dàng di chuyển trên cơ thể cô, môi mỏng nhếch lên, giọng nói lạc hẳn đi: "Đừng mở mắt, Tự Thủy. Không được mở mắt, dể cho anh nói hết."

Gian phòng lạnh như băng, dường như không khí cũng bi thương.

"Đời thứ nhất em nói cả đời yêu anh đến tận xương cũng cảm thấy chưa đủ, đời thứ hai đánh mất xương cốt mình chỉ để quên anh, như vậy, chúng ta còn có thể có đời thứ ba hay không? Tự Thủy, tha thứ cho lòng tham không đáy của anh, đều muốn em cả ba đời, đời thứ ba anh tuyệt đối sẽ không tổn thương em nữa. Cho dù bao lâu, anh cũng sẽ chờ em, chờ em trở về thực hiện ba đời của chúng ta!"

Cúi đầu, thương yêu cưng chìu hôn lên mũi cô, rơi xuống nhẹ nhàng giống như bươm buớm rồi lại nhẹ nhàng bay đi. Xuống giường, mặc quần áo tử tế, quay đầu lại, cuối cùng tất cả thâm tình quyến luyến không thôi, chẳng qua khóe miệng đổi thành nụ cười đắng chát, lẳng lặng rời phòng.

Cho đến khi nghe được tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại, lông mi vẫn không ngừng run rẩy, chậm rãi mở ra, đôi mắt lạnh như băng lóe lên tâm tình phức tạp. Khóe môi sưng đỏ nhếch lên rõ ràng cùng đường cong giống như anh.

Khổ sở, quây quanh.

*************

"Mẹ, ngươi thật muốn đi Melbourne tìm cha sao?" Tịch Nhược níu lấy ống tay áo cô, môi nhỏ cong lên, không muốn rời xa.

Ninh Tự Thuỷ ngồi xổm người xuống, hai tay ôm lấy gương mặt bé, khóe miệng nở nụ cười lạnh nhạt, áy náy nói: "Thật xin lỗi, mẹ không thể chờ con đi nước Mỹ trước. Mẹ rất muốn nhanh chóng nhìn thấy cha."

Tịch Nhược lắc đầu: "Con hiểu, chỉ là không bỏ được mẹ."

Ninh Tự Thuỷ chỉ cười nhạt, chẳng nói câu nào tiếp tục thu dọn lấy những đồ vật đơn giản. Vé máy bay cô đã sớm đặt rồi, còn Kỷ Trà Thần làm sao có thể không biết ! Chỉ có điều, lần này anh dễ dàng buông tha thật làm cho người ta vô cùng kinh ngạc.

Trạc Mặc đi tới, giọng nói trầm thấp: "Vé ngày mai vẫn có, thật ra vẫn có thể ở lại một đêm, hà tất lại đi bây giờ?"

"Có thể nhưng dì rất muốn nhanh được gặp Liên." Giọng nói thanh nhã của Ninh Tự Thuỷ vang lên, ánh mắt hướng về anh, giọng nói chân thành: "Cám ơn cháu đã đồng ý giúp dì tiếp nhận nhà họ Sở."

Trạc Mặc mặt không chút thay đổi, không có gì đáng kể nhún vai: "Cháu không phải vì dì, mà vì Tịch Nhược và tương lai của mình. Cho cháu gửi lời thăm Liên."

Ninh Tự Thuỷ gật đầu, mang theo hành lý, nắm bàn tay nhỏ bé của Tịch Nhược xuống lầu.

Phòng khách vắng vẻ chỉ có một mình Bạch Kỳ, vẻ mặt do dự nhìn cô, đi lên nhận lấy hành lý của cô, do dự mở miệng: "Nhất định phải đi? Ở lại không được sao?"

"Không thể khác."

Đã đến lúc phải đi rồi.

"Thiếu gia đã đi ra ngoài, Si Mị và Hạ Tình vẫn chưa trở về, cô không từ biệt mọi người sao?" Bạch Kỳ vẫn mong cô ở lại thêm chút nữa, muốn chờ thiếu gia trở về, ít nhất để cho hai người họ có cơ hội nói lời từ biệt.

"Điều này không cần đâu."

Ninh Tự Thuỷ đi tới cửa chợt dừng chân lại, quay đầu, ánh mắt thuần khiết như nước, mang theo vài phần tươi cười."Bạch Kỳ, cám ơn cô ba năm qua đã chăm sóc tôi."

Khuôn mặt Bạch Kỳ lạnh lùng không có gì thay đổi, nhưng trong lòng lại không nhịn được xúc động, rõ ràng Ninh Tự Thuỷ nói lời cám ơn với mình. Đứng giữa hành lễ theo phép tắc, giọng nói cung kính: "Tất cả đều là việc tôi phải làm thôi."

Ninh Tự Thuỷ không nói gì nữa, lúc xoay người muốn mở cửa xe thì Tịch Nhược vùng khỏi tay Trạc Mặc, nhào tới trước ôm lấy chân cô, giọng nói nghẹn ngào: "Mẹ. . . . . ."

Ngẩng đầu lên, nước mắt đã đọng trên đôi gò má tái nhợt, trong suốt long lanh, điềm đạm đáng yêu.

Lòng như dao cắt, nữa không bỏ được nhưng cũng phải chịu!

Trong mắt một mảnh mờ mịt, thậm chí ngay cả ánh mắt của Tịch Nhược cũng không dám nhìn nhiều, ánh mắt dời đến nơi khác. Rốt cuộc hiểu tại sao trước đây Liên không muốn quay đầu lại lần nữa, vì nhìn nhiều sẽ không nỡ bỏ.

"Tịch Nhược, con phải làm một người kiên cường, đứa bé thiện lương. Một năm sau, mẹ và Trạc Mặc sẽ cùng nhau quay về bên cạnh con, khi đó người một nhà chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."

Người một nhà này, bao gồm cả Liên.

"Dạ." Tịch Nhược cắn môi gật đầu, lại không ngăn được nước mắt chảy xuống.

Cho dù tâm trí bé có trưởng thành sớm bao nhiêu, thông minh đến đâu, cuối cùng chỉ là một đứa bé, cần chăm sóc, cần quan tâm và thương yêu, cần mẹ đứa bé. Cũng không có kiên cường mạnh mẽ, xa rời mẹ vẫn sẽ khóc như trước, sẽ không bỏ được. . . . . .

Trạc Mặc đi lên ôm bé vào trong ngực, giọng nói cưng chìu dỗ dành: "Tịch Nhược ngoan, đừng khóc."

Ninh Tự Thuỷ đưa lưng về phía bé, cố nén nước mắt, không nói một lời chui vào trong xe, không có bất kỳ lời nói tạm biệt, đóng cửa xe nhốt tất cả mọi người lại ở bên ngoài, dặn tài xế lái xe đi.

"Mẹ. . . . . ."

Tịch Nhược lặng lẽ mơ hồ nhìn xe rời đi, nước mắt rơi càng dữ dội. Lần này xa cách, thậm chí không biết còn có cơ hội gặp lại hay không!

Không biết mình có thể còn sống trở về hay không. . . . .

Rốt cuộc lần sau gặp mặt là vui mừng, hay là tang lễ của mình . . . . .

Ánh mắt Bạch Kỳ thương tiếc nhìn xe càng lúc càng xa, mà thiếu gia lại chưa trở về, điện thoại cũng không gọi được. Vì sao không muốn trở về gặp mặt cô ấy một lần, hay là sợ mình không bỏ được để cô ấy đi sao?

Ba người đứng ở cửa ra vào, rất lâu, rất lâu, ai cũng không muốn đi vào, dường như ai cũng giống nhau hy vọng chiếc xe rời đi kia có thể quay trở lại.

Ninh Tự Thuỷ lẳng lặng ngồi trong xe, hai chân đè lên nhau, ánh mắt vẫn nhìn phong cảnh hiện ra bên ngoài cửa sổ. Trong thành phố này từng để lại dấu chân mình cùng những chuyện đã qua, có quá nhiều vết thương và đau đớn, dù thế nào cũng không xoá hết.

Không phải một câu xin lỗi, một câu xin lỗi là có thể dễ dàng xóa bỏ tất cả; mà Liên vẫn còn ở Melbourne chờ đợi mình. . . . . .

Kỷ Trà Thần, chúng ta không quay về được, dây dưa hai đời tôi đã dùng hết toàn bộ sức lực, hy vọng sẽ không phải ba đời, sẽ không phải gặp lại anh nữa.

Kéo chiếc màn che xuống kết thúc chuyện của chúng ta ở chỗ này, để một lối thoát cho hai bên,

Mãi đắm chìm trong suy nghĩ Ninh Tự Thuỷ không phát hiện một chiếc xe con theo sát ở phía sau, vẫn chạy bám theo, lúc thì giữ khoảng cách, khi thì tiến gần kề. Giờ phút này, trong đầu cô toàn bộ đều là Liên, thời gian qua ở Melbourne như thế nào?

Đôi mắt đã không còn nhìn thấy, anh có thể thích ứng không?

Liên, đợi em, chờ thêm một chút nữa thôi.

Người đàn ông trong xe ở phía sau một thân quần áo màu đen, đội mũ lưỡi trai, không thấy rõ hình dáng, chẳng qua khóe môi chứa đựng nụ cười thâm độc làm người ta không rét mà run. Hai tay nắm chặt tay lái, đôi mắt lướt qua, âm u lạnh lẽo, khiếp người, như muốn thôn tính toàn bộ bóng tối.

Dưới tấm kính hai mắt u ám đáng sợ.

Môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói tà ác vang vọng trong buồng xe nhỏ hẹp: "Ninh Tự Thủy, tôi nói rồi mạng của cô, tôi sẽ tự mình đến lấy!"

Cười lạnh khiếp người, cuối cùng dùng sức đạp lên chân ga, chạy như bay trên đường lớn, lập tức vọt tới xe phía trước. . . . . .

Tài xế nhíu mày, nghi ngờ nhìn lướt qua kính xe, cảm thấy chiếc xe phía sau có gì đó kỳ lạ, chẳng lẽ người đó muốn đụng vào sao? Tại sao lại có người ngu như vậy? Hai tay còn cầm tay lái vòng một cái, tránh né chiếc xe phía sau . . . . . .

Ngay trong khoảnh khắc đó, bỗng nhiên từ một giao lộ khác một chiếc xe xông tới chặn ở giữa, sắc mặt anh ta cả kinh, muốn thắng xe đã không còn kịp nữa rồi, trơ mắt nhìn chiếc xe hung hăng đụng vào sườn xe màu bạc, phát ra tiếng nổ "Ầm" kinh thiên động địa.

Ninh Tự Thuỷ bị tiếng vang làm cho bừng tỉnh, ngẩng đầu hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trong phút chốc, tim đột nhiên co thắt, đau đớn kịch liệt, như có một bàn tay trước mắt muốn mang trái tim từ trong cơ thể cô kéo ra vậy.

Tài xế xuyên qua kính xe thấy phía sau sương mù cuồn cuộn dày đặc, nhưng không thể trách nói: "Đằng sau xảy ra tai nạn xe cộ, muốn xuống xe xem một chút không?"

Sắc mặt Ninh Tự Thuỷ đột nhiên thay đổi, trán rịn ra một tầng mồ hôi, ruột gan rối bời, trong lòng buồn bực khó chịu, ánh mắt trào dâng sự hốt hoảng, bất an như cơn sóng gợn. Nhìn lướt qua bên ngoài, hít sâu một hơi ổn định tâm tình của mình.

Khó khăn mở miệng: "Không cần."

Tài xế gật đầu, không nói thêm gì nữa, tăng tốc nhanh hơn hướng về phía sân bay chạy như bay! Cảnh tượng hỗn loạn phía sau từ từ mờ nhạt, không ai biết được cụ thể chuyện xảy ra.

Trong không khí tràn ngập nồng nặc mùi xăng, khói cuồn cuộn dày đặc, còn có mùi máu tươi như ẩn như hiện. Hai chiếc xe con đụng vào nhau cũng đã không còn gì, ánh nắng chiều chiếu xuống miểng thủy tinh đầy đất, vô tình hiện lên ánh sáng lạnh.

Kỷ Trà Thần dùng sức giật cửa xe ra, khắp người nhếch nhác gian nan từ trong xe bò ra ngoài.