Hôn Nhân Tàn Khốc Với Chồng Phúc Hắc

Chương 42: Người Thừa Kế



Một đêm qua thật dài, ít nhất là đối với Tuyết Mai bởi vì từ bé đến giờ cô chưa từng thấy đêm nào lại dài như vậy.

Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Tuyết Mai thắc mắc không biết những cô dâu khác trong đêm tân hôn có ai chỉ mãi ngắm nhìn chú rể gọi tên người con gái như cô hay không.

Cả đêm, Minh Hải say khướt.

Trong người toàn mùi rượu làm Tuyết Mai phải vất vả một phen thay đồ lẫn chăm sóc cho anh.

Đây là con đường mà cô ta đã chọn.

Từ lúc bắt đầu đã định sẵn là như thế.


Trong căn phòng khắp nơi đều trả hoa hồng và nến đỏ, Tuyết Mai lại trải qua đêm tân hôn lẻ loi.

Näm cạnh người mà cô yêu thương nhưng người đó lại chẳng yêu cô.

Sáng hôm sau, Minh Hải thức dậy với cái đầu nặng trĩu.

Người nằm bên cạnh anh đã dậy từ lâu.

Anh uể oải vào nhà vệ sinh đánh răng thay đồ, sau đó đi xuống nhà ăn.

Lâm Ngọc Dung ngồi đó với các món ăn thịnh soạn được bày đầy bàn.

Chính Tuyết Mai đã dậy từ sớm để chuẩn bị hết cả thảy dù trong nhà họ Lâm có người giúp việc.

Cô muốn tự tay ghi điểm trong mắt gia đình chồng.

Bố chồng có vẻ khá hài lòng với Tuyết Mai: "Ba không ngờ con lại biết nấu ăn.

Chuyện này thật khác với những tiểu thư nhà giàu khác"
Tuyết Mai vừa bưng bát canh vừa cười nói: "Nói đến hai chữ Tiểu thư phải dành cho chị Tử Đằng mới đúng.

Chị ấy trong chuyện nữ công gia chánh rất vụng về.


Có một lần người giúp việc nhà bếp bị ốm, bố mẹ lại không ở nhà.

Thế là chị ấy giao công việc nấu ăn hết cho con"
Lâm Ngọc Dung gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó liên gắp một đũa thức ăn cho vào miệng: "Ngon đấy, con đúng là dâu đảm đang hiếm có trong thời buổi hiện đại hóa bây giờ"
Được bố chồng khen ngợi khiến Tuyết Mai trong lòng vui như mở hội.

Nhưng Minh Hải có vẻ như không quan tâm lảm làm Lâm Ngọc Dung phải thúc giục: "Còn không mau ngồi xuống ăn đi, đứng đó làm gì?"
Lúc này Tuyết Mai mới quay sang Minh Hải: "Anh ngồi xuống ăn đi rồi hãy đi làm"
Vẻ mặt của Minh Hải vẫn là thiếu sức sống do hôm qua uống quá chén.

Lê Hựu Thiên mỉm cười: "Đúng vậy đó.

Nhưng mà chuyện lần trước ở đảo Ngọc Lam cũng làm cho hắn bị ảnh hưởng không ít.

Khu du lịch đó hiện tại ngừng khai thác vì đã từng nhuốm màu chết chóc.

Ai cũng sợ không dám đến đó thì còn phát triển du lịch làm gì nữa.

Điều đó đồng nghĩa với việc hắn đã bị thua lỗ.

Mà thua lỗ sẽ dẫn đến hắn không có tiền để ra ứng cử vào ghế quốc hội"
Một quan chức không rõ lai lịch nói: "Nhưng anh đừng quên, phía sau hắn ta còn có hậu thuần là vợ của hắn.

Nghe nói cô ta là người thừa kế duy nhất của tập đoàn vàng bạc đá quý Hoa thị với doanh thu hàng tỷ đô mỗi năm.


Mà chuyện lần trước ông nói đã làm cho tình cảm vợ chồng họ ngày càng khăng khít hơn.

Nếu như cô ta phía sau làm hậu thuẫn cho chồng thì hắn vẫn còn cơ hội đấy"
Lê Hựu Thiên cầm tách trà đặt xuống: "Ngài nói rất có lý.

Có lẽ tiếp theo chúng ta nên ra tay từ cô ta rồi"
"Chuyện này phải làm cho thật kín kẽ, làm như không làm.

Để bọn chúng không truy ra được là ai phía sau"
Quan chức tạm thời che mặt lên tiếng.

"Ngài yên tâm.

Lần trước là hắn và vợ hắn may mắn mới thoát khỏi bộ tộc ăn thịt người đó.

Lần này chúng ta không chơi trực diện như vậy nữa mà sẽ thông qua một người trung gian"
Lê Hựu Thiên trầm tư suy nghĩ..