Heath ngồi ở đầu bàn, Lucien ngồi ở đối diện (dạng đầu bàn hai người ngồi đối diện nhau), ăn súp chim cút được bày lên. Người hầu dẫn Eshe chúc họ ngủ ngon. Cả bàn lập tức im lặng.
“Thưa ngài, cô bé xinh đẹp này là ai vậy?” Công tước phu nhân xứ Norfolk hỏi. Heath mỉm cười thật tươi ôm eo Eshe.
“Cám ơn đã hỏi đến. Đây là Eshe, con gái chúng tôi. Con bé là trẻ mồ côi. Chúng tôi đã nhận nuôi con bé. Con bé đã là một thành viên trong gia đình rồi.”
“Nếu ngài không ngại, cô bé được thừa hưởng của hồi môn và những thứ khác nữa sao?” Công tước xứ Brighton ngờ vực hỏi.
Lucien tự hào mỉm cười. “Sao lại không chứ, Eshe là con gái của chúng tôi về mọi mặt trừ dòng máu thôi.”
“Đó mới là điểm mấu chốt đấy,” Lord Exeter ấp úng, một ít súp sánh ra khăn trải bàn, da dưới cằm rung rung phẫn nộ.
“Chúng tôi không cảm thấy như vậy, Lord Exeter,” Heath nói, đưa tay xoa vết sẹo trên mặt. Anh chỉ làm vậy khi đặc biệt tức giận mà cố kiềm chế. “Khi chúng tôi biết về Eshe, chúng tôi biết phải đưa con bé về nhà. Lúc đó chúng tôi không có ý định nhận nuôi con bé. Khi nhìn thấy con bé, tôi và vợ tôi ngay lập tức mến con bé.”
“Nếu ngài không ngại, làm sao ngài biết được cô bé Eshe này?” Lady Oakley vẫy tay với Eshe, cô bé vẫy tay lại với cô rồi bẽn lẽn giấu mặt sau vai Heath. Anh bật cười và xoa lưng cô bé.
“Lúc đang ăn tối với một cặp quý tộc thì họ nói về việc huấn luyện người hầu. Khi họ phát hiện ra đôi Imogen và Wilhelmina cũng như rất nhiều người hầu của chúng tôi đều là con của hai người họ, thì họ nhắc đến việc họ từng thuê nô lệ người Tafrican. Họ đã bỏ lại con bé ở Khu thứ dân Lower East End nhiều ngày trước vì con bé không làm được việc. Họ nói vậy một cách khá tự hào. Có thể nói phu nhân của tôi khá khó chịu vì lời nói và hành động của họ. Nên thành thật mà nói, bản thân tôi cũng không mấy vui vẻ, nên lệnh cho người hầu đến Lower East End xem có tìm được con bé không. Nửa tháng sau cậu ấy đã dẫn con bé về cho chúng tôi.”
“Ôi chao,” Charlotte thở ra, mỉm cười nhìn Eshe. “Rõ ràng là cô bé rất xinh đẹp.”
“Đúng vậy ạ,” Lucien đồng tình. “Lại còn rất ngọt ngào nữa. Bọn em đang dạy con bé nói tiếng Anglish. Vấn đề là cặp đôi kia không hiểu vì Eshe chỉ biết nói tiếng Tswahili. Con bé không hề hiểu tiếng Anglish, vậy nên không phải con bé ngu ngốc hay lười biếng. Chỉ là con bé không hiểu họ nói gì thôi.”
Heath liếc nhìn nhà Vash, nhưng anh thấy họ xấu hổ cúi gằm mặt xuống đĩa, mặt đỏ ửng. Anh biết họ đã hiểu được vấn đề. Nhà Vash thì không thấy được điều quý giá khi có được Eshe, nhưng anh và Lucien lại có được, và không chỉ là một người hầu, mà còn là con gái.
“Vậy là đủ rồi. Đến giờ Eshe đi ngủ rồi,” Heath mỉm cười nói. Anh nâng cằm Eshe ngẩng lên. “Lala salama (Ngủ ngon nhé), Eshe.” Anh rất mừng là Lucien đã dạy anh một ít tiếng Tswahili để giao tiếp với Eshe. Vậy nên trong khi Eshe học tiếng Anh, anh cũng học ngôn ngữ của con bé. Những ngày này nhất định sẽ rất thú vị.
“Lala salama, Papa,” Eshe mỉm cười nói và nhón chân hôn lên má Heath. Dù không phải lần đầu tiên Eshe gọi anh là Papa, Heath vẫn đầy cảm xúc, đặc biệt là vì mỗi khi cô bé làm vậy, cô bé lại thích hôn lên vết sẹo của anh. Khi Heath hỏi Lucien về chuyện đó, cậu nói với anh là ở Tafrica vết sẹo là dấu hiệu của long thành kính, một thứ rất đáng vinh danh. Khi Eshe hôn lên nó, cô bé thể hiện lòng tôn kính xứng đáng với những gì Heath đã bỏ ra.
Anh nhìn theo Eshe cầm tay bảo mẫu, cô hầu gái Hastings. Người phụ nữ mang giới tính đàn ông trẻ đẹp. Eshe có vẻ rất hợp với cô ta, vậy cũng khá là ổn. Nhưng Heath đã nhờ Thompson tìm hiểu thêm về cô ta, vì có vẻ như Miss Hastings đang giấu giếm họ gì đó. Mà anh biết rằng mình không thể yên lòng cho đến khi biết tất cả sự thật. Dù là con gái anh có thích cô ta thế nào, thì bảo vệ gia đình vẫn là việc của Heath. Dù anh có phải tống khứ bảo mẫu vì cô ta sẽ gây ra nguy hiểm cho gia đình, thì anh cũng sẽ làm.
“Lala salama, Fotmy,” Eshe nói.
“Lala salama, Eshe. Ninakupenda (Mẹ yêu con).”
Khuôn mặt Eshe bừng sáng. Cô bé mỉm cười thật tươi, quàng tay ôm cổ Lucien. “Con cũng yêu mẹ.”
“Lady Eshe, lại đây nào,” Miss Hastings dịu dàng nói, mỉm cười, đôi mắt ướt át.
“Chúc mọi người ngủ ngon. Rất vui được gặp mọi người,” Eshe nói bằng tiếng Anh, cúi chào một cách hoàn mỹ trong chiếc váy muslin diềm đăng ten màu trắng.
“Đúng là một cô bé đáng yêu,” Lady Oakley lên tiếng ngay khi Eshe đi khỏi.
“Đúng vậy,” Heath mỉm cười nói.
“Phu nhân nói gì với cô bé vậy?” Lord Oakley hỏi.
“Lala salama là chúc ngủ ngon trong tiếng Tswahili. Còn ninakupenda là mẹ yêu con,” Lucien nói.
Heath vừa nhấp ngụm rượu liền sặc. Mọi ánh mắt đổ dồn vào anh, và anh phẩy tay khi họ kêu lên. Một người hầu vỗ lên lưng anh. Heath đưa tay ra hiệu dừng lại. Khi anh đã kiểm soát được, Heath lau mắt bằng khăn.
“Ôi, xin lỗi. Có vẻ như tại tôi vừa uống vừa thở ra,” anh cười khan, không nhìn Lucien. Sao vợ anh có thể nói những lời đó với con gái mà không nói với anh chứ? Có khi nào Lucien không cảm thấy yêu anh không?
Lucien nhìn anh ngờ vực nhưng không nói gì. Bữa tối tiếp tục với cuộc nói chuyện phớt qua Heath như nước. Anh dám chắc anh cũng đã tham gia ở mức độ nào đó, nhưng anh lại cứ tiếp tục nhìn vào vợ mình. Không phải bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn chồng mình yêu mình sao? Muốn chồng mình cổ vũ và nịnh bợ mình? Mà có vẻ như vợ anh đã có mọi thứ mình muốn mà không cần đến Heath. Dù rằng Heath luôn nói rằng anh không cần vợ và không bao giờ muốn kết hôn, giờ anh đã kết hôn với Lucien rồi. Mà anh cũng phát hiện ra anh muốn có tất cả những thứ đó. Anh muốn yêu đương và hạnh phúc, anh muốn yêu thương Lucien, nhưng anh phải làm gì đó để Lucien cũng muốn như anh vậy.
Sau bữa sáng, đàn ông mặc đồ cưỡi ngựa ưa thích để chuẩn bị cho ngày đi săn, trong khi phụ nữ chuẩn bị một ngày… làm gì cũng được.
“Vậy là hôm nay cánh phụ nữ bọn em làm gì?” Heath hỏi Lucien trong khi đeo găng tay vào ở cửa.
Lucien trìu mến mỉm cười trong khi chỉnh lại cravat cho Heath. “Bọn em sẽ chơi bài và bi-a, sau đó bọn em sẽ đi vào thị trấn mua sắm một chút. Có vẻ như mọi người muốn trưng diện cho Eshe như búp bê, mà em thì rất sẵn lòng để họ làm điều đó.”
Heath bật cười. “Đây chẳng phải lần đầu anh thấy mừng rằng mình là đàn ông đâu.”
Lucien vỗ vai anh, Heath cười phá lên rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi Lucien. “Anh để bất ngờ trên gối cho em đấy.”
Heath lắc đầu. “Anh không nói đâu. Em phải tự phát hiện cơ.”
“Đi săn đi, Pompinshire, để em còn làm việc không giống phụ nữ lắm là chạy lên tầng khám phá món quà chứ.”
Heath bật cười và đưa tay nhéo mông Lucien. Lucien càu nhàu và đỏ mặt, nhìn quanh xem có ai chú ý đến hành động của Heath không.
“Chỉ có hai chúng ta thôi, em yêu. Có gì phải sợ chứ?”
Lucien gật đầu. “Không phải mọi sự chú ý đều đáng được hoan nghênh đâu Heath. chỉ là em vẫn có chút chưa quen với việc nhận được chúng.”
“Dù là đã qua nhiều tháng vậy ư?”
Lucien lại gật đầu, cắn môi dưới, giờ môi dưới của cậu đã có chút đỏ. “Em nghĩ là chắc phải sau vài năm em mới hết xấu hổ. Phụ nữ bọn em sinh ra để chứng kiến mấy cái chuyện thân mật đằng sau cánh cửa đó, trong bóng tối, và dưới lớp màn che. Mấy thứ đó gần như xấu hổ lắm. Bọn em được dạy phải chú ý khăn trải giường và phải lên danh sách cách cách làm tình.”
Heath sửng sốt khi nghe Lucien nói về những gì phụ nữ được dạy về *** và thân mật. “Nhưng tại sao em lại được dạy mấy thứ đó? Sex, thân mật, và làm tình là cảm giác khá tuyệt mà.”
“Chỉ khi với người bạn đời là anh thôi Heath. Không phải mọi phụ nữ đều có được người bạn đời chu đáo đâu. Charlotte từng kể với em về một người bạn của chị ấy, có chồng trói cô ấy lên và chỉ cảm thấy hài lòng khi làm cô ấy ngạt thở và gọi cô ấy bằng đủ thứ tên tục tĩu. Và dù cô ấy có cảm thấy thỏa mãn hay không, thì cũng chỉ phụ thuộc vào anh ta mà thôi.” Lucien lắc đầu. “Em đã từng sợ là Heathcliff sẽ không phải là một người bạn tình chu đáo và tuyệt vời như Robert. Em đã từng cầu chúa cho anh và Robert là một người và cùng tính cách.”
Heath mỉm cười và cảm thấy đầy tự hào. “Đúng vậy. Timmy và Lucien tạo nên người bạn tình tuyệt vời một cách dễ dàng.”
Lucien lại đỏ mặt. “Cho em thời gian nhé Heath. Em sẽ sớm kéo anh vào góc phòng để làm chuyện đó thôi.”
Heath đẩy Lucien tựa vào tường và hôn lên cổ vợ mình. “Hứa nhé?”
Lucien rùng mình gật đầu. “Em-em hứa.”
Heath cảm thấy thỏa mãn ngập tràn. “Tốt lắm.” Anh hôn lên cổ Lucein và tách khỏi cơ thể khêu gợi của vợ mình, ngồi xổm xuống hôn lên cái bụng bầu căng phồng của Lucien.
Anh bước ra khỏi cửa đi về phía chuồng ngựa. Con ngựa giống King của anh đã lên sẵn dây cương. Anh lên ngựa, ngồi lên lưng con vật hoang dã, mỉm cười với người phụ nữ đang dõi theo anh.
“Sao thế?”
Orley chỉ vào anh. “Sao mặt lại cười thỏa mãn thế kia hả Pompinshire?”
Heath cười phá lên. “Bởi vì, tôi đã quyết định tán tỉnh vợ mình và làm em ấy yêu tôi rồi.”
Oakley, Norfolk, và Rourke làm ra vẻ thấu hiểu, Heath gật đầu với họ.
“Sao ngài lại làm vậy?” Công tước xứ Brighton hỏi với vẻ khó chịu. Heath buồn bã nhìn người dàn ông.
“Vì Lucien là một người phụ nữ tuyệt vời. Em ấy thông minh, vui tính, là một người mẹ tuyệt vời. Em ấy ngọt ngào, là một người bạn đời tuyệt vời. Em ấy làm cho tôi muốn làm một người đàn ông tốt hơn, và vì tôi yêu em ấy. Đời nào tôi lại muốn yêu đơn phương chứ?”
“Tình yêu không phải thứ đàn ông nên có. Đó là thứ cảm xúc của phụ nữ. Khái niệm về cảm giác của đàn ông là thứ tưởng tượng do phụ nữ gợi lên để ban bố hi vọng cho họ,” Lord Exeter nói.
“Vậy không hẳn đúng đâu,” Lord Oakley mỉm cười nói. “Tôi rất yêu Lady Oakley. Tôi không thể tưởng tượng ra cuộc sống không có em ấy. Tôi nghĩ tôi sẽ chết hàng ngàn lần nếu em ấy rời bỏ tôi.”
“Các ngài là đồ ngốc. Các ngài có chắc mình không phải phụ nữ đấy chứ?” Lord Exeter hỏi và cười phá lên vì trò đùa của mình.
Im lặng tràn ngập, và Exeter không mất nhiều thời gian để nhận ra mình đã nói sai. Anh ta quay sang nhìn Oakley và lắc đầu. “Xin lỗi, thưa ngài, tôi đã nói quá lời.”
Lord Oakley gật đầu. “Đúng vậy. Tôi chẳng việc gì phải chứng minh việc mình là đàn ông với ngài. Đó là chuyện không thể chối cãi….” Đó là lời cảnh báo cuối cùng trước khi Lord Oakley lấy sung ra bắn.
Heath giật mình, sợ là Lord Oakley sẽ bắn ngài bá tước, nhưng khi anh nhìn đến, anh nhận ra Oakley bắn con cáo họ đang săn. Heath khá là ấn tượng. Anh hoàn toàn không nhìn thấy con cáo dù rằng họ đang gắt gao săn nó trong khi nói chuyện.
“Ngài bắn giỏi quá,” Heath cười tươi.
Lord Oakley chỉ nhún vai. “Người Tamerican bắn vậy là giỏi rồi đúng không?” anh dịu xuống.
“Dù là ai thì bắn vậy cũng là quá giỏi,” Heath đáp lời. Nhìn sang người hầu, anh bắc tay gọi. “Thả thêm ra đi!”