Hôn Nhân Ngọt Ngào, Vợ Yêu Em Thật Đẹp

Chương 12: Hoảng sợ một phen

Sau khi trở về nhà Thiên Tâm rầu rĩ xếp quần áo vào vali giúp Mạc Cảnh Hiên. Cô cố tình xếp toàn áo sơ mi màu, cô sẽ không để anh mặc áo sơ mi màu trắng khi ở xa cô như vậy, sẽ mất chồng như chơi.

- Sao toàn áo màu thế?

Anh đứng dựa vào cửa phòng nhìn cô. Thiên Tâm thấy anh liền bước lại ôm lấy anh, chu môi nói:

- Anh có biết khi anh mặc áo trắng sẽ khiến các cô gái muốn phạm tội không?

Nhìn dáng vẻ này của cô thật sự đáng yêu chết đi được. Giây phút này anh chỉ muốn đè vợ yêu lên giường mà ức hiếp. Bàn tay Mạc Cảnh Hiên tiến vào trong áo cô, giọng đầy ám muội:

- Vậy đêm nay anh mặc áo sơ mi trắng để xem bà xã anh có làm gì không nhé?

Thiên Tâm lườm anh, ngăn lại bàn tay không yên phận kia, vênh mặt đáp lại:

- Có muốn cũng không được đâu. Dì cả đến thăm rồi. Đừng như vậy, sẽ mất kiểm soát đấy.

Vẻ mặt không thõa mãn được dục vọng của anh cực kỳ khó coi. Cô lại buông lời trêu chọc:

- Nếu đêm nay sợ không khống chế nổi thì anh có thể sang phòng khách ngủ.

Anh hung hăng cúi xuống hôn cô, nụ hôn như muốn giải tỏa mọi sự kiềm chế trong lòng. Sau khi nụ hôn kết thúc, cả người cô nhũn ra phải tựa vào anh mới đứng vững. Mạc Cảnh Hiên gục xuống vai cô, khàn giọng nói:

- Đợi anh trở về sẽ xử em.

[...]

Buổi sớm, khi Thiên Tâm tỉnh dậy thì anh đã đi từ lâu. Thiên Tâm nhìn mảnh giấy để trên bàn, Thiêm Tâm mỉm cười ngọt ngào đọc nội dung trên giấy "Chuyến bay, bay quá sớm. Anh không nỡ đánh thức em. Ở nhà ngoan ngoãn chờ anh về."

Sau khi chuẩn bị xong Thiên Tâm xuống nhà định sẽ không ăn sáng vì chỉ có một mình, nhưng dì Lâm liền gọi cô:

- Tôi đã làm đồ ăn sáng cho cô chủ rồi. Cậu chủ dặn tôi phải trông chừng cô ăn đủ ba bữa.

Cô lắc đầu cười, anh không ở cạnh nhưng vẫn có cách quản cô. Thiên Tâm nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, cô lấy điện thoại chụp lại rồi gửi cho anh cùng dòng chữ.

[ Ông xã, em rất nghe lời. Khi nào đến nơi nhớ gọi cho em.]

Khi ăn xong cô vội vàng ra khỏi nhà, bên ngoài đã có xe đợi sẵn trong sân. Tài xế thấy cô bước ra liền mở cửa xe giúp cô, cẩn trọng nói:

- Cô chủ, tôi phụ trách đưa đón cô chủ đi làm.

Mạc Cảnh Hiên, anh thật sự xem em là trẻ con sao? Thật là không hiểu nổi ông xã cô đang nghĩ gì? Cô có thể tự lái xe đi làm mà.

Chiếc Maybach nhanh chóng đưa Thiên Tâm đến Hàn thị, Thiên Tâm vẫn dừng xe chỗ cũ rồi đi bộ đến chỗ làm.

Cô đang đi trên đường thì không biết Hà Chính Nam từ đâu chạy ra túm lấy tay cô:

- Thiên Tâm, anh biết sai rồi, hôm đó là do anh quá hồ đồ mới nói ra những lời như thế. Em tha thứ cho

anh được không?

Thiên Tâm nhìn thấy anh ta thì căm phẫn không thôi, mọi chuyện ở kiếp trước một phần cũng là do Hà Chính Nam. Cô hất tay anh ta ra.

Chát.

Hà Chính Nam hưởng trọn cái tát của cô, tức giận hét lên:

- Mày dám đánh tao.

Anh ta định vung tay đánh lại Thiên Tâm thì một bàn tay chụp lấy đẩy anh ta lảo đảo té lăn ra đất.

- Cậu không sao chứ?

Hàn Viễn Thiên nhìn qua xác định Thiên Tâm không sao mới thở phào nhẹ nhõm. Mạc Cảnh Hiên nhờ anh trông chừng Thiên Tâm, quả nhiên có người muốn gây chuyện.

Hà Chính Nam đứng dậy, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn về phía hai người. Không biết từ đâu anh ta rút ra con dao chém loạn về phía Thiên Tâm và Hàn Viễn Thiên.

Rất may mắn Hàn Viễn Thiên đã có chuẩn bị từ trước, vệ sỹ nhanh chóng chạy đến túm lấy anh ta.

Những cú đấm không ngừng va vào người Hà Chính Nam khiến anh ta hét lên đau đớn. Nhưng nó hoàn toàn không để lại bất kỳ thương tích nào xuất hiện ngoài da.

Mọi người tập trung lại xem thì điều bị vệ sỹ đuổi đi.

Thiên Tâm nhìn anh ta kêu gào đau đớn, cô nhớ lại lúc mình dùng dao đâm chết anh ta. Cô sợ hãi lùi lại mấy bước, đột nhiên nước mắt không ngừng tuôn rơi kéo áo Hàn Viễn Thiên

- Viễn Thiên, đừng đánh nữa sẽ chết người mất. Tớ không muốn giết cậu ta, tớ không muốn.... A... tôi không muốn...

Hàn Viễn Thiên đỡ lấy cô, Thiên Tâm hét lên rồi ngất đi, cô cứ luôn miệng nói " tôi không muốn giết anh ta".

Trong mơ, Thiên Tâm nhìn thấy mình trở về kiếp trước. Vẫn khung cảnh đó, Hà Chính Nam trở về liền đánh đập cô, khi anh ta định lôi cô ra chà đạp. Thiên Tâm đã dùng con dao gọt trái cây mà đâm nhiều nhát vào người anh ta. Lúc đó trên sàn nhà đầy máu, anh ta chết không nhắm mắt. Đôi mắt đó cứ nhìn cô, rất đáng sợ.

- A...

Hàn Viễn Thiên nghe tiếng hét thì hoảng hốt từ ngoài chạy vào.

- Thiên Tâm, đừng sợ. Không sao rồi.

Thiên Tâm nhìn thấy Hàn Viễn Thiên thì ôm lấy cậu ta khóc nức nở. Cô rất sợ, sợ mình lại phạm phải sai lầm lúc trước. Cơ thể Thiên Tâm không ngừng run rẩy.

Đây là lần đầu tiên Hàn Viễn Thiên thấy Thiên Tâm sợ hãi như vậy. Từ nhỏ cô gái này đã luôn bảo vệ anh, lúc nhỏ bởi vì quá tin người mà anh rất hay bị mọi người trong lớp lừa gạt, ức hiếp. Lúc ấy chỉ có duy nhất Thiên Tâm là không gạt anh, đứng lên bảo vệ anh. Kể từ lúc ấy anh và cô đã trở thành bạn thân. Anh luôn coi cô như em gái, cô coi anh như anh trai. Tình cảm giữa hai người không phải là tình bạn hay tình yêu mà là tình thân.

- Viễn Thiên, tớ sợ lắm. Hà Chính Nam không chết đúng không?

Hàn Viễn Thiên thấy rõ sự sợ hãi qua ánh mắt, cơ thể đang run rẩy không ngừng của Thiên Tâm. Dường như chuyện Hà Chính Nam sống chết rất quan trọng với cô lúc này.Anh vỗ vỗ lưng cô, trấn an:

- Hà Chính Nam vẫn chưa chết, hắn ta chỉ bị đánh một trận. Tớ đã đưa hắn ta giao cho cảnh sát.

Lúc này, khi xác nhận được mình không hại chết Hà Chính Nam. Cô mới ngừng khóc.

- Viễn Thiên à, tớ muốn gặp Cảnh Hiên. Cậu cho tớ nghĩ việc vài hôm, tớ muốn đi Pháp.

Có lẽ lúc này chỉ khi gặp Mạc Cảnh Hiên thì cô mới có thể bình tâm lại. Lúc yếu đuối nhất cô chỉ mong muốn được ở cạnh anh, không rõ từ khi nào cô lại phụ thuộc vào anh như thế?

- Được, tớ sẽ đưa cậu đến Pháp. Với tình trạng của cậu hiện tại tớ không yên tâm để cậu đi một mình.

Hàn Viễn Thiên thấy cô đã bình tĩnh lại, xoay người định đi ra ngoài. Thiên Tâm hoảng hốt kéo lấy tay áo cậu ta:

- Cậu đừng bỏ tớ lại.

Hàn Viễn Thiên đỡ Thiên Tâm nằm xuống nghĩ ngơi rồi nói:

- Tớ ra ngoài gọi bác sĩ vào kiểm tra xem cậu có thể xuất viện không? Rồi chuẩn bị đưa cậu đi gặp chồng cậu. Bên ngoài có vệ sỹ canh chừng, tớ sẽ quay lại nhanh thôi.