Cố Thừa Diệu không nói gì nữa, ngoan ngoãn lau sạch tay, lùi ra cửa, có điều dường như vẻ mặt cực kỳ uất ức.
,
Diêu Hữu Thiên đã không để ý đến anh nữa.
Đã biết người này không nhờ vả được, cái gì cũng phải tự mình làm.
Động tác của cô cũng rất nhanh nhẹn, rất nhanh, bốn món một canh đơn giản đã làm xong rồi.
Lần này ngay cả đũa cũng không cần Cố Thừa Diệu lấy, lấy bát đũa xong, bày biện xong.
"Thiên Thiên, em thật lợi hại." Cố Thừa Diệu không giúp được một tay, khen ngợi không keo kiệt chút nào: "Thơm quá. Nhất định ăn rất ngon."
"Nịnh cũng vô dụng." Diêu Hữu Thiên chẳng thèm tiếp chiêu. Múc cho anh một bát cach, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh: "Em nói anh "bắt cóc" em qua đây, lại không nghĩ đến ba bữa của chúng ta?"
,
Cố Thừa Diệu có chút xấu hổ, gãi gãi đầu: "Anh có cho người chuẩn bị đồ ăn mà."
Chỉ là không ngờ là đồ sống mà thôi.
Diêu Hữu Thiên tức giận rồi: "May mà em biết nấu cơm, nếu không anh cứ chuẩn bị đói chết đi. "
"Có vợ ở đây, sao lại để anh bị đói chết chứ." Cố Thừa Diệu mồm miệng đùa giỡn, không quên đặt canh trong tay xuống, ôm Diêu Hữu Thiên vào lòng: "Vợ anh là tốt nhất, là người vợ tốt nhất khắp thiên hạ."
Lúc nói chuyện, hôn mạnh lên mặt cô một cái.
Diêu Hữu Thiên giơ tay lên. Vỗ bộp một cái lên cánh tay Cố Thừa Diệu: "Đừng nói nhảm, mau ăn cơm. Ăn cơm xong anh rửa bát."
"Được." Cố Thừa Diệu gật đầu: "Em yên tâm, bát anh nhất định biết rửa."
,
"Anh từng rửa bát sao?" Diêu Hữu Thiên không yên tâm lắm, không nhịn được đã hỏi thêm một câu.
"Chưa." Cố Thừa Diệu là một đứa bé ngoan thành thực, lần này kiên quyết không nói dối nữa: "Có điều anh sẽ học."
Sẽ học ——
Đáp án này khiến Diêu Hữu Thiên ngẩng mặt 45 độ nhìn trần nhà. Cuối cùng sau khi thở dài một hơi thì im lặng đến bất ngờ, xới một bát cơm cho mình. Không muốn để ý đến người nào đó nữa.
Mà Cố Thừa Diệu mặt dày mở miệng: "Hay là, em dạy anh?"