Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 337: Sẽ Không Chết Chứ

Thuộc hạ xách Cố Dịch Phàm lên nhìn thấy bé đã ngất đi. Có chút sợ hãi nhìn người đàn ông mặt sẹo một cái: "Lão đại, thằng tiểu quỷ này ngất rồi, sẽ không có vấn đề gì chứ ạ?"

Người đàn ông mặt sẹo giơ tay: "Sợ à? Yên tâm đi, không chết được."

"Nhưng. Nhưng ——" Cho dù thuộc hạ kia không có thường thức, cũng biết không có ai đột nhiên chạy một chút đã ngất đi: "Lão đại, ngộ nhớ thằng tiểu quỷ này chết rồi. Vậy chẳng phải tiền của chúng ta không lấy được sao?"

Sắc mặt của người đàn ông mặt sẹo lạnh đi mấy phần, suy nghĩ một chút, hắn giơ tay đặt ở trước mũi Cố Dịch Phàm. Phát hiện đối phương vẫn còn thở, có điều rõ ràng hô hấp có chút gấp gáp.

"Thôi, hôm nay gọi điện gọi người nhà kia chuẩn bị tiền, bây giờ muộn thế này rồi. Đến sáng sớm mai, tiền cũng gần chuẩn bị xong."

,

"Vậy tiểu quỷ này ——"

"Ném vào cho tao, về phần ngày mai là chết hay sống, cứ xem vận khí của chính nó đi."

Lúc người đàn ông mặt sẹo nói câu này, trong mắt hiện lên vẻ độc ác rõ ràng.

Thằng tiểu quỷ này đã nhìn thấy mặt hắn, làm sao hắn có thể để nó sống: "Thằng tiểu quỷ đã chạy trốn, chúng mày nhất định phải đuổi kịp nó."

"Vâng. Tiểu Tứ đã đuổi theo rồi. Một thằng tiểu quỷ mà thôi, có thể chạy bao xa?"

Người đàn ông mặt sẹo không nói gì, không biết vì sao, trong lòng hắn đột nhiên hiện lên dự cảm rất xấu.

Chỉ mong tất cả giao dịch này, có thể hoàn toàn thuận lợi.

*******************

Ở bên kia.

Diêu Hữu Thiên đã thất hồn lạc phách cũng không biết phải đi đâu tìm Cố Dịch Phàm.

Người lần theo dấu vết vừa nãy nói xe mất dấu ở đại lộ Phúc Đức, cô đã bảo Cố Dịch Phàm lái xe về phía đại lộ Phúc Đức.

Cô vốn muốn tự mình lái xe, nhưng Cố Thừa Diệu không cho.

Nói với bộ dạng hiện giờ của cô, cảm xúc không ổn định như vậy, lái xe thế nào?

Diêu Hữu Thiên không tranh cãi với Cố Thừa Diệu, quả thực cảm xúc của cô không ổn định, chuyện Cố Dịch Phàm bị bắt cóc, đã đủ khiến cả người cô sắp phát điên.

Cô ngồi bên trong xe, Cố Thừa Diệu mấy lần muốn nói chuyện với cô, nhưng cô đều không để ý, ánh mắt không ngừng tìm kiếm ở hai bên đường.

Trong lòng ngoài muốn tìm được Cố Dịch Phàm ra, thì không có ý nghĩ nào khác.

,

Cô nhất thời sơ sót, nhưng lại để người khác lợi dụng sơ hở.

Cô không thể tha thứ cho mình, điện thoại hỏng không phải lý do, cái cô hận là mình tự cho là đúng qua loa lơ là.

Tại sao cô lại cho rằng Kiều Tâm Uyển sẽ đi đón con?

Hơn nữa tại sao cho rằng để con ở nhà trẻ sẽ chắc chắn an toàn?

Nước mắt chảy rồi khô, khô rồi lại chảy. Cảm xúc lo lắng cho Cố Dịch Phàm đã áp đảo tất cả.

Bóng đêm dần khuya, xe trên đường cũng bắt đầu ít đi.

Cố Thừa Diệu mấy lần cố gắng an ủi Diêu Hữu Thiên một chút, nhưng đều không nhận được hồi đáp.

,

Trong lòng biết rõ Diêu Hữu Thiên đang quá lo lắng cho Cố Dịch Phàm.

Anh cũng thấy lạ, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào không có mắt như vậy? Ngay cả con cháu nhà họ Cố cũng dám bắt cóc?

Thời gian trôi qua từng chút một, sắc trời cũng càng lúc càng thẫm.

Thật ra anh cũng rất lo lắng, có điều trong cảm xúc lo lắng này, còn có một phần là đối với Diêu Hữu Thiên.

Cố Dịch Phàm chỉ là bị bắt cóc Diêu Hữu Thiên đã kích động như vậy, nếu như bé thật sự có chuyện gì, Diêu Hữu Thiên sẽ thế nào? Đến nghĩ anh cũng không dám nghĩ.

,

Vào lúc này điện thoại reo lên.

Cố Học Võ hỏi bọn họ có tìm được không. Cũng trao đổi tin tức mới nhất.

Người của bọn họ vẫn đang tìm kiếm, bảo Cố Thừa Diệu nếu như có phất hiện gì, nhất định phải liên hệ kịp thời.

Cố Dịch Phàm cúp điện thoại, nhìn con đường trước mắt, đột nhiên phát hiện chỗ này rất gần một nơi.

Vừa mới nghĩ như vậy, điện thoại của anh lại reo lên.

Lần này là một dãy số xa lạ.

,

Giọng nam đầu bên kia điện thoại, rõ ràng đã qua xử lý.

Giọng nói trong điện thoại nghe khàn khàn lại khó nghe, nhưng vẫn không thể che giấu sự hung tợn lộ ra từ trong lời đối phương: "Con trai của anh đang ở trong tay chúng tôi. Nếu muốn nó bình an vô sự, thì chuẩn bị đủ ba tỷ tiền mặt. Không thiếu một hào. Nếu không. Chúng tôi sẽ lấy mạng con trai anh."

Là côn đồ?

Trong thoáng chốc trái tim Cố Thừa Diệu đã treo lên cổ họng, chỉ trong giây lát, anh đã bắt mình bình tĩnh lại: "Anh nói con trai tôi ở trong tay anh? Anh có chứng cứ gì? Để con trai tôi nghe điện thoại."

Vào lúc này ánh mắt Diêu Hữu Thiên đã theo tới, trên mặt có hai vệt nước mắt, nhìn chằm chằm thẳng vào điện thoại trên tay Cố Thừa Diệu.

,

"Có phải là Phàm Phàm không? Là Phàm Phàm có đúng không? Để em nghe con nói chuyện, em phải nghe con nói chuyện."

"Nó ngủ rồi." Giọng nói kia lạnh lùng: "Anh có thể không tin, có điều đến cuối cùng con trai anh có còn mạng hay không, thì không biết được."

"Tôi có thể cho anh ba tỷ tiền mặt, nhưng bây giờ thời gian quá muộn rồi, ngân hàng đã đóng cửa, làm sao tôi có thể gom đủ?" Lúc Cố Thừa Diệu nói, không quên cho Diêu Hữu Thiên một ánh mắt trấn an.

Chỉ cần bọn côn đồ chịu gọi điện thoại. Đã nói rõ bây giờ Phàm Phàm vẫn không sao.

"Đó là chuyện của anh. Tôi cho anh thời gian một buổi tối, trước bảy giờ sáng mai nếu như không nhìn thấy tiền, anh cứ chuẩn bị nhặc xác con trai anh đi."

Đối phương nói xong lập tức cúp điện thoại.

,

Mà Diêu Hữu Thiên túm chặt tay Cố Dịch Phàm: "Rốt cuộc là thế nào? Phàm Phàm ở đâu? Nó có sao không? Nó ——"

"Là điện thoại bọn côn đồ gọi đến, đòi ba tỷ." Lúc này Cố Thừa Diệu ít nhiều gì thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đối phương muốn tiền, vậy thì không phải báo thù.

Cố Dịch Phàm cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

"Ba tỷ?" Diêu Hữu Thiên trợn to hai mắt, rất nhanh lại gật đầu: "Ba tỷ thì ba tỷ, chúng ta cho hắn, để bọn họ thả Phàm Phàm."

"Thiên Thiên, em bình tĩnh một chút." Cố Thừa Diệu nắm tay cô: "Bây giờ có thể khẳng định, Phàm Phàm không sao. Bây giờ anh sẽ bảo người nhà chuẩn bị tiền."

Người Diêu Hữu Thiên dựa vào ghế.

Đúng, có tin tức dù sao cũng tốt hơn không có tin tức. Cô có thể chờ, cô cũng tin tưởng Phàm Phàm nhất định sẽ quay về.,

Cố Thừa Diệu lập tức liên lạc với Cố Học Võ, nói ý tứ của tên côn đồ một lần.

Cố Học Võ gật đầu: "Đồng ý với hắn, không phải chỉ là ba tỷ? Chúng ta cho."

Chỉ cần có đối phương có mạng mà tiêu: "Số điện thoại là bao nhiêu? Bây giờ ba cho người định vị vệ tinh để theo dõi."

Cố Thừa Diệu nói số điện thoại của tên côn đồ vừa rồi cho Cố Học Võ, lúc sắp cúp điện thoại, anh nhẹ giọng mở miệng: "Ba. Cảm ơn ba."

Bên kia điện thoại im lặng mồi hồi, một lát sau mới nghe thấy giọng nói của Cố Học Võ: "Cảm ơn cái gì? Nó cũng là cháu của ba."

,

Cúp điện thoại, Cố Thừa Diệu nhìn về phía Diêu Hữu Thiên: "Thiên Thiên, em yên tâm đi. Ba nhất định sẽ đưa Phàm Phàm về."

Diêu Hữu Thiên gật đầu, ánh mắt lại rơi lên con đường trong màn đêm.

Bây giờ Phàm Phàm đang ở đâu?

Cố Thừa Diệu nhìn thấy dáng vẻ của cô, thở dài trong lòng.

Vươn tay, lặng lẽ ôm Diêu Hữu Thiên vào lòng mình: "Thiên Thiên, xin hãy tin tưởng anh, anh nhất định sẽ không để Phàm Phàm gặp chuyện."

Diêu Hữu Thiên không nói gì, chỉ đưa tay, ôm chặt eo Cố Thừa Diệu.

,

Lòng Cố Thừa Diệu rất đau.

Nỗi đau này, không chỉ là với Phàm Phàm mất tích, mà còn có Diêu Hữu Thiên.

Anh nhìn thấy trạng thái của cô, không khỏi nghĩ đến khổ cực của cô mấy năm nay.

Có phải mỗi lần Cố Dịch Phàm có chuyện gì, cô đều như thế này?

Cơm nuốt không trôi, ngủ không yên giấc?

"Thiên Thiên, anh thề, đây là lần cuối cùng."

,

Lần cuối cùng để cô nhọc lòng như vậy, lần cuối cùng để cô khổ sở như vậy, lần cuối cùng không bảo vệ tốt Phàm Phàm, khiến cô lo lắng vất vả.

"Sau này, anh nhất định sẽ bảo vệ mẹ con em thật tốt, không để bất kỳ ai ức hiếp hai mẹ con."

Hốc mắt Diêu Hữu Thiên nóng lên, nhẹ nhàng lắc đầu.

Anh đã làm rất tốt rồi.

Là cô không tốt.

Là cô đã quên Cố Dịch Phàm. Không kịp thời đi đón bé, mới phát sinh chuyện thế này.

"Có nói cho chị không?" Đường Hạo Triết cũng mất tích, bên phía Cố Tĩnh Đình, không thể không biết chút nào chứ?

,

"Không, không cần nói với chị ấy, chúng ta định sẽ tìm được hai đứa."

Đối với ba mình, Cố Thừa Diệu vẫn rất có tự tin.

Diêu Hữu Thiên gật đầu, nghĩ đến Phàm Phàm, nước mặt lại sắp rơi xuống: "Em thật sự không dám tưởng tượng, Phàm Phàm sẽ gặp phải những gì, vốn dĩ cảm xúc của nó không được quá kích động. Ngộ những kẻ đó dọa sợ Phàm Phàm, em ——"

Sắc mặt Cố Thừa Diệu cũng có chút thay đổi.

Anh chưa quên, lần đầu tiên mình gặp Cố Dịch Phàm, bé đã bị anh dọa cho ngất đi.

,

Ôm Diêu Hữu Thiên càng chặt hơn, giống như muốn hòa cô vào trong người mình vậy: "Em yên tâm, bây giờ sức khỏe của Phàm Phàm đã tốt hơn nhiều rồi. Sẽ không sao."

Diêu Hữu Thiên muốn nói gì đó, lúc này điện thoại của Cố Thừa Diệu lại reo lên.

Lần này là Triệu Bách Xuyên, anh không liên lạc được với Diêu Hữu Thiên, chỉ có thể liên lạc với Cố Thừa Diệu.

"Đã tìm được Phàm Phàm chưa?"

,

"Chưa." Cố Thừa Diệu bình tĩnh lại, nói đơn giản sự việc một lần: "Bây giờ xem ra, chắc hẳn không phải Bạch Yên Nhiên, anh có thể yên tâm rồi."

Triệu Bách Xuyên không biết nói gì với lời của Cố Thừa Diệu, cho dù là Bạch Yên Nhiên thì sao?

Lẽ nào Cố Thừa Diệu cho rằng mình sẽ bảo vệ Bạch Yên Nhiên?

"Tôi cũng đã cho người đi tìm rồi. Bây giờ tôi đang ở đại lộ Phúc Đức. Đi xa hơn về phía Tây thì sẽ gặp toàn là nhà máy. Nếu như đối phương bắt cóc người, rất có khả năng sẽ giấu ở bên trong nhà máy nào đó."

Về phần là nhà máy nào, thì cần kiểm tra từng cái một.

,

Cố Thừa Diệu gật đầu, nghĩ đến Triệu Bách Xuyên không nhìn thấy, anh lại thêm một câu: "Cũng chưa chắc là nhà máy, có khả năng là nhà trệt bỏ hoang, hoặc là nơi nào khác."

"Nhưng nhà máy có khả năng cao nhất." Suy luận này của Triệu Bách Xuyên, là căn cứ vào việc người mất tích ở đại lộ Phúc Đức: "Tiếp tục đi lên phía trước đại lộ Phúc Đức, một dãy lớn cơ bản là nhà máy, nếu như là đi ra từ thủ đô, chắc hắn là hướng Đông."

"Đúng vậy không sai." Ánh mắt Cố Thừa Diệu lóe lên, tiếp tục đi lên từ bên này, một dãy lớn đều là nhà máy.

Cho dù côn đồ thật sự giấu con trong dãy nhà máy này, muốn tìm ra hai đứa trẻ trong nhiều nhà máy thế này, cũng có chút khó khăn.