Diêu Hữu Thiên mua ô xong, đi về phía một nhà trong chuỗi cửa hàng giặt khô ven đường. Còn chưa vào đến cửa, mưa bên ngoài đã ngừng.
Bóng đêm cũng bắt đầu trỗi dậy.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy chữ A màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lửng màu đỏ. Dưới chân đi một đôi giày cao gót màu bạc. Tất chân màu da bao lấy đôi chân dài mảnh khảnh thẳng tắp của cô.
.
Dùng màu sắc táo bạo như vậy, cộng thêm vóc người cao gầy của cô, khiến cả người cô thoạt nhìn đều tỏa một loại khí chất khác thường. Khi cô đi về phía cửa hàng giặt quần áo, làm cho một số người đi đường rối rít chăm chú nhìn, tưởng là một minh tinh nào đó.
.
Từ Tư Nhiễm thấy cô đứng ở cửa, bỏ quần áo trên tay xuống, nhanh chóng chào đón, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn: “Thiên Thiên, cậu tới rồi à? Chờ một lát, mình lập tức xong ngay.”
“Được.” Diêu Hữu Thiên gật đầu. Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười như ánh nắng của Từ Tư Nhiễm, trong nháy mắt cô cảm thấy tâm tình vui vẻ lên theo.
Lúc Diêu Hữu Thiên vào cửa, Từ Tư Nhiễm còn đang sửa sang lại quần áo trên tay.
Hiện giờ cũng không muốn để cô ấy (Diêu Hữu Thiên) chờ lâu, cô ( Từ Tư Nhiễm) đi vào nhà trong đánh tiếng thưa chuyện với mẹ.
.
Rất nhanh, lại đi ra. Trên tay cô ôm một đống quần áo: “Thật ngại quá, Thiên Thiên. Mình phải giao những bộ quần áo này ra ngoài trước. Hay là cậu ngồi chơi một lát nhé?”
“Không sao, mình chờ cậu.” Diêu Hữu Thiên gật đầu. Tiệm giặt là này do gia đình Từ Tư Nhiễm mở, là cửa hàng có nhiều chi nhánh, đều có qua lại với mấy khách sạn trên con đường này. Tiếp tục công việc giặt là của họ.
Từ Tư Nhiễm không có thời gian, lấy quần áo từ bên trong ra, còn có quần áo vừa mới đặt ở trên quầy, xếp tất cả lên. Một chồng cao ngất. Hai tay cô ôm cả chồng, lập tức muốn đi ra ngoài.
.
Diêu Hữu Thiên thấy thế, tiến lên giúp cô lấy xuống vài chiếc: “Cậu như thế này thì có thể nhìn thấy đường đi phía trước sao? Làm sao mà không chia ra hai lần?”
“Mình muốn quay về nhanh một chút.”
“Mình giúp cậu nhé.” Diêu Hữu Thiên đỡ lấy một chồng quần áo phía trên cùng ở trên tay cô, “Giao đi đâu vậy?”
“Cậu giúp mình sao? Vậy mình cũng không khách sáo nữa.” Từ Tư Nhiễm chép miệng: “Cậu giao chồng phía trên này là được rồi. Đến khách sạn Hương Cách Lý Lạp đối diện đường cái. Làm phiền cậu rồi.”
“Không sao.” Diêu Hữu Thiên cầm lấy mấy bộ quần áo kia, liếc nhìn bảng giấy ghi chú phía trên, lập tức đi ra ngoài, khi ánh mắt vô tình liếc đến những bộ quần áo gói trong túi ny lon trong suốt trên tay thì bước chân ngừng lại một chút.
Bộ quần áo dưới cùng kia, tay áo rũ xuống, khuy cài trên tay áo có chút quen mắt.
.
Khách sạn Hương Lý Cách Lạp.
Diêu Hữu Thiên đi vào cửa, muốn giao quần áo cho nhân viên phục vụ của khách sạn cho xong chuyện. Chỉ có điều đúng lúc bộ đàm của nhân viên phục vụ kia vang lên. Cô ta nói chuyện xong với đối phương, có chút ngượng ngùng nhìn Diêu Hữu Thiên một cái.
“Thật ngại quá, thưa cô. Có thể phiền cô đưa đến phòng giúp tôi được không? Lát nữa quay lại chúng tôi sẽ thanh toán tiền với các cô.”
“Tôi...”
“Cám ơn nhé.” Nhân viên phục vụ kia nói xong, cũng không chờ xem phản ứng của cô, lập tức trực tiếp đi giải quyết việc cấp trên vừa phân phó, để lại Diêu Hữu Thiên ôm mấy bộ quần áo kia đứng ở đại sảnh.
Cô nhìn thấy số phòng ghi rõ trên quần áo. Là 1608.
Bên ngoài phòng 1608, Diêu Hữu Thiên nhấn chuông cửa, trong lúc chờ mở cửa, cô nhìn chằm chằm khuy cài tay áo trên bộ quần áo kia, thật sự nhìn rất quen mắt. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Cửa phòng mở ra, trước mặt xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú của đàn ông.
Khuôn mặt này, khiến Diêu Hữu Thiên đờ đẫn trong nháy mắt, người đàn ông này không phải là cái người vừa mới mua “áo mưa” đó sao?
Tóc của Cố Thừa Diệu còn nhỏ nước, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông. Xem dáng vẻ là mới vừa tắm rửa qua.
Cụ ông của nhà họ Cố có tổng cộng hai người con trai.
Cố Chí Cường, Cố Chí Cương.
Cố Chí Cương và Uông Tú Nga, sinh ra Cố Học Vũ.
Cố Chí Cường và Trần Tĩnh Như, sinh ra Cố Học Văn và Cố Học Mai.
Kiều Tâm Uyển – Cố Học Vũ, sinh ra Cố Tĩnh Đình, Cố Thừa Diệu.
Cố Học Văn – Tả Phán Tình, sinh ra Cố Thừa Kỳ, Cố Thừa Lân (lúc đó Cố Học Vũ không có con, muốn cho hai người này kế thừa Kỳ Lân đường nên mới đặt tên như vậy. Thừa Kỳ là anh cả, Thừa Lân là anh hai.)
Ngoài ra. Kỳ lân là một loài thần thú từ thời thượng cổ. Tụ hội đầu rồng, sừng hươu, mắt sư tử, lưng hổ, eo gấu, vảy rắn trong cùng một thân, giống đực gọi là Kỳ, giống cái gọi là Lân. Kỳ lân là loại thú đại quý, được xem là điềm lành.
Cố Học Mai – Đỗ Lợi Tân, sinh ra Đỗ Thanh Lam, Đỗ Thanh Hiên (là thai long phượng, Thanh Hiên là anh trai, Thanh Lam là em gái).