Vài ngày sau, Tương Duyệt đi đến sân bay, trong lòng lưu luyến không rời tiễn hai vị phụ thân chuẩn bị lên đường xuất ngoại.
Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, có lẽ là do ở trước mặt trưởng bối cần phải miễn cưỡng tỏ vẻ có trách nhiệm một chút, Hoắc Trọng Cẩm thế nhưng tự mình lái xe đưa cậu đến sân bay.
Đương nhiên, không khí giữa hai người trong mấy ngày đầu quen biết đều là như vậy, cứng đờ, trầm mặc, nếu không tất yếu, không ai mở miệng nói chuyện. Chẳng qua trước mặt Tuyên Hòa và Tương Trữ Chiêu, Hoắc Trọng Cẩm vẫn luôn thể hiện thái độ nho nhã biết điều, không nóng không lạnh, Tương Duyệt còn tưởng rằng thái độ ác liệt ngày đó của đối phương có thể là do giữa bọn họ có chuyện gì hiểu lầm, nhưng khi nhận thấy biểu tình không đúng trong mắt đối phương, cậu lại xác nhận đó chỉ là ảo giác của mình, Hoắc Trọng Cẩm quả nhiên phi thường chán ghét cậu.
Sau khi tiễn bước hai vị phụ thân, Tương Duyệt đi theo Hoắc Trọng Cẩm, ngồi lên ô tô.
Một khi không có người khác, Hoắc Trọng Cẩm liền bày ra thái độ xem nhẹ sự tồn tại của cậu, trong lòng Tương Duyệt vô cùng bất mãn, nhưng vẫn luôn chịu đựng cái gì cũng không nói. Hai người ở cùng trong một không gian nhỏ hẹp, mắt thấy đối phương hoàn toàn không có ý muốn trò chuyện, Tương Duyệt dứt khoát cầm di động lên mạng, xem như giết thời gian.
Đúng lúc này, di động đột nhiên có tin nhắn gửi đến, là của Tiền Sĩ Tranh.
[Nghe nói cậu cùng vị hôn phu ở chung?]
Tương Duyệt sửng sốt, đang muốn hỏi đối phương vì sao lại biết chuyện này, nhưng lại nghĩ ra cha của Tiền Sĩ Tranh và cha mình công tác cùng một chỗ, hoàn toàn không có khả năng không biết chuyện này. Cậu hơi xấu hổ, lặng lẽ liếc nhìn người bên cạnh, người đàn ông ngồi trên ghế lái không hề cử động nhìn chằm chằm phía trước, tựa hồ đang chuyên chú lái xe, nhưng bộ dáng biểu hiện ra bên ngoài lại giống như không có bất kỳ hứng thú nào đối với hành khách đang ngồi rên xe.
Tương Duyệt ấn điện thoại vài cái, rầu rĩ không vui đáp lại: [Cậu suy nghĩ nhiều rồi, không phải ở chung, chỉ là ở nhờ thôi]
Cùng đối tượng được phụ thân chỉ định hôn ước sống dưới một mái hiên, muốn nói không phải ở chung, thật sự làm người khác khó mà tin được. Mặc kệ thế nào, Tương Duyệt đều không muốn dùng hai từ “ở chung” để hình dung, mấy ngày nay ở chung một chỗ, Hoắc Trọng Cẩm đều đi sớm về muộn, giống như vô tư quên mất trong nhà còn có một vị khách, may mắn đối phương còn thuê người quét dọn và nấu ăn định kỳ, bằng không Tương Duyệt có khả năng còn phải tay làm hàm nhai.
Tương Duyệt cho dù có rộng rãi lạc quan như thế nào, nhưng bị bỏ qua đến loại trình độ này, cũng đã rất rõ ràng đối phương thật sự không muốn cùng cậu phát triển thành bất cứ loại quan hệ gì. Mặc dù cũng nghĩ như vậy, nhưng ít nhất ngoài mặt cậu vẫn cố gắng duy trì hòa hảo, mà đối phương ngay cả tỏ vẻ một chút cũng không muốn làm, khi không có người khác đều không thèm để ý đến cậu, Tương Duyệt cũng không phải không giận.
Đúng lúc này, trên màn hình điện thoại lại báo tin nhắn đến.
[Buổi tối có rảnh không, cùng đi xem phim nhé? P/s: Thẩm Duy cũng sẽ đi, cậu biết đấy.]
Tương Duyệt nhìn thấy câu cuối cùng trong tin nhắn khuôn mặt không khỏi tươi tỉnh lên, nhìn thấy tên người kia, gần như không thèm suy nghĩ gì, ngay lập tức nhắn lại, đáp ứng lời mời của Tiền Sĩ Tranh.
So với tính cách lạnh lùng sắc sảo của Hoắc Trọng Cẩm, một Thẩm Duy nho nhã lễ độ vẫn hấp dẫn cậu hơn. Tương Duyệt nghĩ đến đây, không khỏi lặng lẽ liếc nhìn đối phương; Nếu không phải loại tính cách này, đối phương có lẽ sẽ vô cùng được hoan nghênh, cậu thử tưởng tượng viễn cảnh Hoắc Trọng Cẩm ôn như mỉm cười, nhất thời cảm thấy một trận ớn lạnh. Bộ dáng kia quả thực khó mà tưởng tượng nổi, cậu khẳng định Hoắc Trọng Cẩm cả đời này đều không có khả năng ở trước mặt mình bày ra vẻ mặt đó.
_Cậu đang nhìn cái gì? – Người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói.
Tương Duyệt ngẩn người, ý thức được đối phương nhận ra mình đang nhìn anh ta, không khỏi có chút quẫn bách, “Không có gì”
_Buổi tối có rảnh không? – Hoắc Trọng Cẩm nhìn cũng không thèm nhìn, thản nhiên nói.
_Sao? – Tương Duyệt phản ứng chậm một nhịp.
_Cha tôi muốn gặp cậu.
_Nhưng, nhưng mà…
Tương Duyệt không phải không rõ, mình đang ở nhờ nhà người ta, hơn nữa còn là người có hôn ước với mình, cha của Hoắc Trọng Cẩm muốn gặp cậu cũng là chuyện đương nhiên, bất quá Hoắc Trọng Cẩm rõ ràng đối với hôn ước này hoàn toàn không có hứng thú, cư nhiên chủ động nói ra như vậy, khiến người khác có chút ngạc nhiên.
_Buổi tối tôi có hẹn với người khác rồi. – Cậu khó xử nghĩ, cuối cùng vẫn nói như vậy.
_Vậy thì hủy hẹn đi. – Đối phương không thèm hỏi thêm gì, chỉ nói như vậy.
Cái loại giọng điệu trảm đinh chặt sắt này thật khiến người ta phát hỏa, biểu tình Tương Duyệt trở nên cương ngạnh, “Là chính anh đã nói, chúng ta không nên can thiệp vào chuyện của nhau, một khi đã như vậy…”
Hoắc Trọng Cẩm nhìn về phía cậu, trên mặt không chút thay đổi. Không biết từ khi nào, ô tô đã dừng lại ở ven đường, Tương Duyệt ý thức được đối phương hình như muốn nói chuyện với mình.
_Buổi tối cậu có hẹn với ai? – Hoắc Trọng Cẩm hỏi.
Tương Duyệt không hề ngờ tới đối phương lại hỏi như vậy, do dự một lát, hàm hồ nói: “Bạn bè…”
_Là bạn rất quan trọng? – Ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Trọng Cẩm tập trung nhìn cậu, phảng phất như đang đăm chiêu, – Hay không chỉ là bằng hữu?
Tương Duyệt ngẩn ra, dựa vào một góc độ nào đó mà nói, phán đoán của đối phương xem như là đúng, cậu nhất thời cảm thấy bối rối, hai má đều bắt đầu nóng lên.
Bị người nói toạc ra chuyện này, khiến cậu cảm thấy vô cùng quẫn bách, Tương Duyệt gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng đối phương, nhưng Hoắc Trọng Cẩm lại không cho cậu có cơ hội trốn tránh, vươn tay nâng cằm cậu lên. Cũng không phải là loại hành động lãng mạn như khi hai người hôn nhau. Lực đạo của Hoắc Trọng Cẩm không nhỏ, Tương Duyệt bị buộc ngẩng đầu lên nhìn đối phương, ngay cả ánh mắt cũng không thể né tránh.
Cậu ngẩn người hồi lâu mới hồi phục được tinh thần, không khỏi kêu lên: “Anh làm gì vậy!”
_Người trong lòng sao? – Hoắc Trọng Cẩm ngữ khí bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh.
Tương Duyệt á khẩu không trả lời được, muốn giải thích, lại không biết giải thích thế nào.
_Cậu thích loại người gì? – Hoắc Trọng Cẩm đột ngột hỏi – đàn ông hay phụ nữ?
_Mặc kệ thế nào, cũng không phải chuyện của anh – Tương Duyệt cuối cùng không thể nhịn được nữa nói, đồng thời đẩy ra cái tay đang nâng cằm cậu lên. Dù sao, cậu có hứng thú với đàn ông, nhưng lại không có kinh nghiệm gì, đương nhiên không quen loại đụng chạm này.
Hoắc Trọng Cẩm bị cậu đẩy tay ra cũng không tức giận, chỉ lặng lẽ đánh giá cậu, ánh mắt kia hoàn toàn không mang theo chút cảm tình dư thừa nào, tựa như rắn độc đang nhìn chằm chằm một con ếch, Tương Duyệt bị nhìn đến sởn tóc gáy, cuối cùng nhịn không được lên tiếng, phá vỡ bầu không khí xấu hổ trong xe.
_Lại sao nữa?
_Cậu có hẹn với người khác lúc mấy giờ? – Hoắc Trọng Cẩm thình lình hỏi.
Tương Duyệt nhìn thoáng qua di động, sau khi xác nhận một chút, mới cảnh giác nói: “Tám giờ tối.”
_Vậy ăn xong bữa tối rồi đi. – Hoắc Trọng Cẩm đương nhiên nói – Cậu muốn làm gì là quyền của cậu, nhưng giờ giới nghiêm là mười giờ.
Tương Duyệt ngây dại.
_Giờ giới nghiêm? – Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nghe được mấy từ này trong miệng đối phương.
_Cậu có ý kiến sao – Hoắc Trọng Cẩm không cho là đúng liếc mắt nhìn cậu – Cậu vẫn chưa trưởng thành, tôi là người giám hộ tạm thời của cậu trên danh nghĩa vị hôn phu, đối với sinh hoạt của cậu tôi có trách nhiệm giám sát, hy vọng cậu có thể phối hợp, để tránh gây phiền phức cho tôi.
Tương Duyệt hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Những lời này đối phương đã nói qua vài lần, thế nhưng lần này nghe được, tâm tình Tương Duyệt lại không bình tĩnh nổi, một ngọn lửa giận vô danh nhất trời trào lên.
_Nếu có thể, tôi cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh. – Cậu cắn răng, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, trấn định nói – Anh không hy vọng hôn ước này thành lập, tôi cũng thế, một khi đã như vậy, liền khiến hôn ước này trở thành vô nghĩa, chúng ta về sau cũng không cần miễn cưỡng sống chung dưới một ….
Đối phương dứt khoát ngắt lời cậu, “Những lời này cậu nói với tôi cũng vô dụng, người ước định cũng không phải là tôi, mà là cha của chúng ta.”
Tương Duyệt ngẩn ra.
_Nói thật, tôi đối với loại người như cậu cũng không dậy nổi hứng thú, cậu giống như tờ giấy trắng vậy chẳng có gì thú vị, chắc ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa có đi. – Hoắc Trọng Cẩm thẳng tắp ngưng mắt nhìn cậu, không hề che giấu thái độ đùa cợt.
Đối phương nói một câu khiến cả người Tương Duyệt cứng ngắc, không chút nghĩ ngợi liền phản kích nói: “Anh cũng thế thôi, rõ ràng lớn hơn tôi nhiều tuổi như vậy, bây giờ vẫn còn độc thân!”
_Tôi không kết giao với ai, cũng không có nghĩa tôi không có đối tượng giải quyết dục vọng – Hoắc Trọng Cẩm đáp nhẹ nhàng bâng quơ, đồng thời thoáng tiến lại gần.
Đối phương bỗng nhiên nhích gần lại, yên lặng nhìn cậu, Tương Duyệt thân hình cứng ngắc, động cũng không dám động, cậu kỳ thật cũng không rõ đối phương muốn làm gì, thế nhưng từ biểu tình đối phương mà đoán, cậu theo bản năng cảm thấy tốt nhất vẫn nên duy trì trầm mặc. Khi cả người cậu buộc chặt đến tột đỉnh, Hoắc Trọng Cẩm bỗng nhiên kéo dãn khoảng cách. Gánh nặng trong lòng Tương Duyệt liền được buông xuống, sau đó lại lập tức cảm thấy mờ mịt, không rõ đối phương đến cùng là muốn làm gì.
_Cậu theo tôi trở về một chuyến, sau khi ăn xong bữa tối cậu muốn đi đâu cũng được, giờ giới nghiêm là mười giờ – Hoắc Trọng Cẩm không cho phép nghi ngờ nói – Nếu trước giờ đó cậu chưa về, tự gánh lấy hậu quả.
Tương Duyệt đành phải gật gật đầu, không có lựa chọn nào khác, đành đáp ứng điều kiện này.
Mặc dù cùng Hoắc Trọng Cẩm ở chung một chỗ khiến tâm tình cậu trở nên nặng nề, nhưng vừa nghĩ chút nữa có thể nhìn thấy Thẩm Duy, trong lòng Tương Duyệt không khỏi sinh ra một tia vui sướng. Sau khi đến Hoắc gia, nhìn thấy Hoắc thúc thúc đã lâu không gặp, Tương Duyệt ban đầu còn có chút lạ lẫm, nhưng rất nhanh sau đó liền đem cố kỵ ném ra sau đầu, cậu luôn có duyên với trưởng bối, hơn nữa tính cách của Hoắc thúc thúc và Hoắc Trọng Cẩm hoàn toàn tương phản, con người nhiệt tình lại thân mật, thỉnh thoảng còn đối với cậu hỏi han ân cần, Tương Duyệt thụ sủng nhược kinh, dù thế nào cũng không có biện pháp bài xích.
Bữa tối kết thúc, sau khi nói lời từ biệt với người nhà Hoắc Trọng Cẩm, Tương Duyệt vốn định tự mình đi đến chỗ đám người Tiền Sĩ Tranh tụ họp, nhưng Hoắc Trọng Cẩm lại mang theo một chút không kiên nhẫn giục cậu lên xe.
_Tôi đưa cậu đi.
_Không cần, tự tôi có thể…
_Tôi không muốn nói lần thứ ba, lên xe. – Hoắc Trọng Cẩm không cho phản bác, nói.
Dưới khí thế cùng sự kiên trì của Hoắc Trọng Cẩm, Tương Duyệt đành phải ngồi lên xe đối phương, trong xe một mảnh ảm đạm, ngoài cửa sổ xẹt qua vô số ánh sáng của đèn đường. Khi ô tô dừng lại, Tương Duyệt xuống xe, sau một lúc do dự, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Cám ơn anh đã đưa tôi đến đây.”
Hoắc Trọng Cẩm đại khái đối với việc này có chút ngoài ý muốn, lập tức lạnh nhạt gật gật đầu, đạp chân ga rời đi. Tương Duyệt nhìn bóng dáng chiếc xe dần dần đi xa, khi đang muốn quay đầu lại, lại bị tiếng nói quen thuộc dọa sợ.
_Đó chính là vị hôn phụ của cậu? – Âm thanh của Tiền Sĩ Tranh thình lình vang lên bên tai cậu.
_Ờ – Tiền Sĩ Tranh cười – Chỉ nhìn bề ngoài mà nói, bộ dạng cũng không tệ. – Mắt thấy Tương Duyệt còn đang nhìn xung quanh, nhất thời minh bạch – Đừng lo lắng, Thẩm Duy còn chưa đến, cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Tương Duyệt nghe được câu này, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mặc dù Thẩm Duy chỉ xem cậu như đồng học hoặc bạn bè, nhưng nếu có thể, cậu vẫn không muốn đối phương biết chuyện cậu có vị hôn phu, huống chi hôn ước chỉ là lời ước định trên miệng trưởng bối hai nhà, nửa năm sau là có thể thuận lợi hủy bỏ, cậu cũng không hy vọng vì thế mà gây ra rắc rối.
Sau đó không lâu, Thẩm Duy cùng vài người khác lục tục đi đến, mấy người cười nói đi vào rạp chiếu phim, mua vé xem phim cùng bỏng ngô và nước ngọt, nhưng chỗ ngồi lại không phải tất cả đều ở cùng một chỗ, thảng đến khi ngồi xuống trong góc, sau đó Thẩm Duy ngồi xuống bên cạnh, Tương Duyệt mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
_Ngại quá, chỗ ngồi của bọn họ đều ở bên kia, bên này cũng chỉ có tôi với cậu. – Thẩm Duy hướng cậu cười cười, hơi hơi lộ ra răng khểnh – Nếu cậu không thích ngồi ở đây, có muốn đổi chỗ với ai bên kia không?
Tương Duyệt gần như không thể ngăn được tiếng tim đập thình thịch, sau vài giây trầm mặc mới ra vẻ trấn định trả lời: “Không sao, như vậy cũng tốt.”. Cậu ngoài mặt miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng đã sớm mừng rỡ đến nhảy dựng lên.
Trong rạp chiếu phim một mảnh tối đen, âm thanh và hơi thở của nhau đều có thể nghe thấy rõ ràng, Tương Duyệt kiềm chế rung động dưới đáy lòng, tận lực khiến mình có vẻ dường như không có việc gì, nhưng xuất phát từ một loại xúc động không thể kiểm chế, trong lúc chiếu phim, cậu vô số lần lặng lẽ liếc nhìn đối phương, cơ hồ quên mất phải che giấu ánh mắt của mình.
Thẩm Duy bỗng nhiên quay sang nhìn cậu, Tương Duyệt né tránh không kịp, tầm mắt hai người chạm phải nhau.
Đối phương cười cười, tiến lại gần, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: “Cậu muốn nhìn tôi đến khi nào?”
Tương Duyệt nhất thời ngây ngẩn cả người, ngại ngùng, ảo não, xấu hổ, mê mang v.v.. vô số cảm xúc toàn bộ đều ùa lên, khiến cho cậu đứng ngồi không yên, á khẩu không trả lời được, còn chưa kịp nói gì, đối phương đã dựa sát lại, cực nhẹ cực nhanh hôn lên mặt cậu một cái, Tương Duyệt lại càng mờ mịt, gần như không thể phản ứng lại.
_Ghét sao?
Cậu phục hồi tinh thần, vội vàng lắc đầu.
Thẩm Duy cái gì cũng không nói, rất nhanh liền đem ánh mắt trở về trên màn hình, Tương Duyệt nhận ra tay mình bị cầm, không khỏi một trận ngạc nhiên, giống như mừng quá hóa ngốc vậy, hoàn toàn không có lý trí để tự hỏi, tim đập phi thường kịch liệt, Tương Duyệt tỉnh táo lại, ý thức được hết thảy chuyện này đều không phải là mơ, áp chế cảm xúc cơ hồ muốn vỡ òa, nhẹ nhàng cầm lại tay đối phương.
Khi phim chiếu được một nửa, hai người bọn họ liền vụng trộm đi ra ngoài.
_Vẫn còn sớm, cậu muốn đi ăn khuya không? – Thẩm Duy trưng cầu ý kiến.
Tương Duyệt đương nhiên không có khả năng cự tuyệt, hai người một trước một sau ra khỏi rạp chiếu phim. Sự tình sau đó cũng không cần phải bàn, sau khi ăn khuya xong, hai người đi đến ga tàu điện ngầm, Thẩm Duy nhìn cậu không buông, lặng lẽ kéo Tương Duyệt vào một góc không người, ôm lấy cậu, đùa dai cắn bên gáy cậu một cái. Đầu lưỡi mềm mại và răng nanh cứng rắn đụng chạm vào mình, hơn nữa đối phương lại là đối tượng thầm mến, Tương Duyệt có cảm giác chính mình hình như sắp sửa nổi lên phản ứng không nên có.
Nhưng mà, Thẩm Duy rất nhanh liền thu hồi cái ôm này, Tương Duyệt trong lòng vừa vui mừng, lại rất phiền muộn, thẳng đến giờ khắc này, cậu mới thấu hiểu cái gì gọi là lo được lo mất.
Khi chạy về đến Hoắc gia, thật may là còn mười phút nữa mới đến mười giờ.
Tương Duyệt nhìn đồng hồ, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng đối với lệnh giới nghiêm của Hoắc Trọng Cẩm có chút mâu thuẫn, thế nhưng trên thực tế cậu chính là đang ăn nhờ ở đậu, ở trong nhà đối phương, nhận sự chiếu cố của đối phương, việc tuân thủ quy tắc cơ bản này, không mang đến phiền phức cho đối phương, cũng là chuyện đương nhiên. Khi cậu bước vào phòng khách, Hoắc Trọng Cẩm đang ngồi ở đó hút thuốc, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại.
Tương Duyệt theo bản năng nói: “Tôi đã về…” Nói xong, cậu liền cảm thấy hối hận, có lẽ không nên mở miệng, trực tiếp lẳng lặng lên lầu thì tốt hơn, thể nhưng như vậy hình như quá mức thất lễ.
Hoắc Trọng Cẩm ngưng mắt nhìn cậu, không biết vì cái gì, ánh mắt trở nên có chút vi diệu, trong lòng Tương Duyệt thoáng khẩn trương lên, không biết nói cái gì, mặc dù đối phương chỉ là vị hôn phu trên danh nghĩa, thế nhưng lúc nãy cậu vừa ôm một người khác, bây giờ lại bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên.
_Trên cổ cậu có dấu vết. – Khóe môi Hoắc Trọng Cẩm khẽ nhếch, lộ ra một chút ý cười.
Tương Duyệt sửng sốt, không hề nghĩ ngợi nâng tay che đi chỗ vừa rồi bị cắn, loại thái độ giấu đầu hở đuôi này khiến Hoắc Trọng Cẩm lộ ra thần sắc đăm chiêu. Tương Duyệt càng cảm thấy xấu hố, cũng không tính toán cùng đối phương nói tiếp chuyện này, khi đang muốn vội vàng lên lầu trở về phòng, đối phương lại mở miệng nói: “Đợi đã.”
_Có việc gì? – Cậu cảnh giác hỏi.
Hoắc Trọng Cẩm hơi hơi giương mắt, chậm rãi đứng dậy, đi đến cái tủ cách đó không xa, mở ngăn kéo ra, không biết lấy ra cái gì, sau đó xoay người đi đến bên cạnh Tương Duyệt, đem vật trên tay đưa cho cậu. Tương Duyệt vốn không biết đó là cái gì, nhưng tập trung nhìn một lúc, liền cảm thấy vật trên tay nóng phỏng như củ khoai nướng, cầm cũng không được, ném cũng không xong, trong nháy mắt mặt liền đỏ lên, quẫn bách không nói được một lời.
_Anh… – Cậu không nén được kinh hoảng, trừng mắt nhìn đối phương.
_Chú ý an toàn, không cần tôi bỏ thêm chút thời gian dạy cho cậu sức khỏe sinh sản chứ? – Hoắc Trọng Cẩm thần thái tự nhiên, ngữ khí giống như đang bàn chuyện thời tiết tốt xấu, trong ánh mắt lại mang theo ý cười khó hiểu – Nếu đối phương không chịu mang, cũng đừng cho hắn làm.
Ngôn từ của Hoắc Trọng Cẩm cực kỳ lộ liễu, Tương Duyệt cảm thấy trên mặt nóng đến mức sắp cháy, trên tay là một gói bóng kính màu bạc nho nhỏ (đồ bảo hiểm =]]) làm cho cậu luống cuống tới cực điểm, toàn thân đều trở nên cứng ngắc. Một lát sau, Tương Duyệt cuối cùng cũng miễn cưỡng trấn định lại, đè nén xấu hổ, phản bác nói: “Tại sao anh lại nghĩ là đối phương sử dụng, tôi cũng chưa từng nói đối tượng của tôi là nam…”
_Nói như vậy, cậu có hứng thú với phụ nữ? – Hoắc Trọng Cẩm dùng một loại ánh mắt vi diệu nhìn cậu từ trên xuống dưới.
_Chuyện này không liên quan đến anh. – Tương Duyệt cậy mạnh nói, đối phương vẫn như cũ ngưng mắt nhìn cậu.
Cậu bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, còn chưa kịp giải thích, Hoắc Trọng Cẩm đã tỏ vẻ như không có việc gì mở miệng nói: “Kể cả tình huống ngược lại, trên thực tế cũng không có gì khác biệt. Cậu hẳn là biết cách sử dụng đi?”
Bị đối phương hỏi như vậy, phàm là đàn ông đều có lòng tự trọng cao, dù thế nào cũng sẽ không thành thật thừa nhận mình không biết cách dùng, Tương Duyệt cũng thế. Trước đây không hề có kinh nghiệm, vật gì đó trên tay cậu thật sự không biết nên làm thế nào cho phải, Tương Duyệt một chữ cũng không nói, mà Hoắc Trọng Cẩm sau một lúc thấy cậu trầm mặc, liền rất nhanh hiểu ra vấn đề.
_Chẳng lẽ cậu thật sự không biết cách dùng? – Thanh âm đối phương có một chút ngạc nhiên.
Sau một lúc lâu, Tương Duyệt nghe thấy tiếng cười, âm thanh trầm thấp mang theo một chút đùa cợt, hơn nữa còn cười không ngừng. Không biết tại sao, rõ ràng nên tức giận vì bị đối phương cười nhạo, nhưng Tương Duyệt ý thức được đây là lần đầu tiên đối phương ở trước mặt cậu thật sự cười ra tiếng, trong một lúc không khỏi ngây ngẩn cả người.
_Cho dù vẫn là xử nam, cậu cũng không tránh khỏi rất… – đối phương chưa nói hết câu, lại kiềm chế không được tiếp tục cười, Tương Duyệt phẫn nộ, cơ hồ muốn dùng lực đem vật trên tay ném vào mặt đối phương.
_Anh cười đủ chưa! – Tương Duyệt cuối cùng nhịn không được căm giận nói.
Hoắc Trọng Cẩm sau khi cười nhạo cậu, thuận tiện đem tay đặt lên vách tường vây cậu lại bên trong, Tương Duyệt cảnh giác nhìn đối phương, nhưng Hoắc Trọng Cẩm lại cầm lấy cái bảo hiểm trên tay cậu, gọn gàng xé bao bì bên ngoài, dự cảm bất hảo ngày càng tăng lên, mặc dù Tương Duyệt nghĩ ngay lập tức xoay người rời đi, nhưng đối phương lại giữ chặt tay cậu.
Khi Tương Duyệt còn đang mờ mịt, đối phương đã dựng thẳng một ngón tay của cậu, sau đó liền đem bảo hiểm đặt trên đầu ngón tay, cúi đầu dùng môi khẽ nhấp một cái, đem không khí bị nén bên trong toàn bộ thoát ra ngoài, bảo hiểm thình lình trượt xuống ngón tay, răng nanh của anh ta khẽ cắn bên mép bảo hiểm, từ từ kéo xuống kín cả ngón tay.
Tương Duyệt biết đối phương đang dạy cậu cách sử dụng thứ này, nhưng chút khô nóng trên mặt lại chậm chạp không thể tán đi, đôi môi đối phương tuy khô ráo, nhưng trong khoang miệng lại vừa ấm áp vừa ẩm ướt, trong quá trình đeo bảo hiểm, ngón tay của cậu không thể không có cảm giác, loại xúc cảm xa lạ này khiến trong lòng cậu bối rối không thôi, cả người đứng thẳng bất động tại chỗ, không thể nhúc nhích. Có lẽ chỉ ngắn ngủi vài giây, nhưng đối với Tương Duyệt lại giống như rất dài, thẳng đến khi đôi môi của Hoắc Trọng Cẩm đi đến gốc ngón tay, hết thảy mới chấm dứt.
Đối phương buông miệng, lập tức hỏi: “Làm được không?”
_… – Tương Duyệt chỉ cảm thấy hai bên tai mình nóng đến kinh người, vô cùng kinh ngạc, gần như quên cả hô hấp.
_Mặt cậu thật đỏ – Hoắc Trọng Cẩm cười cười, trong ánh mắt ẩn ẩn có một tia trêu tức cùng đùa cợt.
Tương Duyệt cuối cùng phục hồi lại tinh thần, lắp bắp nói: “Anh, anh…”
Cậu có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, trên ngón tay vẫn còn hàng mẫu vừa dùng để dạy học, trên đầu ngón tay mơ hồ hơi ướt át do nước bọt của đối phương lưu lại, cậu luống cuống tháo xuống cái bảo hiểm kia. Ngón tay lúc trước cách một tầng bảo hiểm bị ngậm vào sinh ra một loại cảm xúc tê ngứa vi diệu, làm cho người ta không hiểu sao cảm thấy bất an cùng quẫn bách.
_Học xong rồi chứ? – Đối phương hỏi lại một lần nữa, khẩu khí có chút không kiên nhẫn.
Tương Duyệt lung tung gật gật đầu, khẩn trương cùng xấu hổ khiến cho cậu không ngẩng đầu lên nổi, đang muốn nhanh chóng rời đi, điều chỉnh lại cảm xúc bối rối lúc này, đối phương lại mở miệng nói: “Vậy cậu thử một lần.”
_Cái gì? – Tương Duyệt hoàn toàn ngây ngẩn cả người, không tin nổi ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
Tương Duyệt do dự một lát, cuối cùng phồng lên dũng khí, “Vậy… Cũng không nhất định phải dùng miệng……”
_Cậu có thể dùng tay. – Hoắc Trọng Cẩm ngắt lời cậu, ngữ khí trào phúng – Nếu cậu không học được cách dùng thứ này, đến thời điểm gặp phải phiền toái, tôi không muốn ra mặt thay cậu giải quyết.
Mặc dù không nói rõ ràng, nhưng ngụ ý của đối phương tương đối minh xác (minh bạch chính xác), đơn giản là vì phụ huynh của Tương Duyệt đem cậu phó thác cho Hoắc Trọng Cẩm, cho nên Hoắc Trọng Cẩm không thể không thực hiện trách nhiệm chỉ bảo, tránh cho cậu vì sơ ý mà làm ra chuyện gì sai lầm.
Cho dù có thể lý giải được suy nghĩ của Hoắc Trọng Cẩm, nhưng phương pháp cổ quái như vậy quả thật vẫn làm cho người ta không thể tiếp nhận. Tương Duyệt vẻ mặt cứng ngắc thầm nghĩ.
Chuyện vừa rồi phát sinh quá mức đột ngột, hiện tại nhớ lại, Hoắc Trọng Cẩm ngậm ngón tay mình dạy mình cách sử dụng bảo hiểm, đây chỉ là tiền đề, còn phải có quá trình và kết quả, cũng không quá kỳ quái; Rõ ràng có thể trực tiếp dùng lời giải thích, đối phương hoàn toàn không cần phải tự mình làm mẫu. Hơn nữa, tại sao lại dùng miệng mang? Chẳng lẽ trong lòng đối phương đã dự kiến cậu về sau sẽ đối với người khác làm như vậy sao?
Tương Duyệt thử nghĩ đến tình cảnh đó một chút, liền cảm thấy khuôn mặt không ngừng nóng lên.
Cậu không khỏi nhìn về phía Hoắc Trọng Cẩm, gương mặt kia hoàn toàn không có một chút ý tứ săn sóc hoặc ôn nhu, cuối cùng vẫn không thể mở miệng hỏi vấn đề này. Có lẽ đối phương chỉ muốn nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của cậu, hoặc căn bản cái gì cũng không muốn, vô luận đến tột cùng là lý do nào, Tương Duyệt có cảm giác bản thân mình tốt nhất không nên suy nghĩ nhiều. Cậu nghĩ đến đây, thuận tiện đem vài suy nghĩ khó lý giải ném ra sau đầu.
Tương Duyệt cố gắng khiến cho chính mình tỉnh táo lại, mắt thấy không làm thử một lần đối phương tuyệt đối sẽ không cho cậu rời đi, đành phải xấu hổ, ngốc ngốc làm thử một lần, tuy rằng động tác không linh hoạt, nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành, Hoắc Trọng Cẩm cuối cùng gật đầu, để cậu rời đi.
Cậu vội vàng trở lại phòng mình, sau khi đóng cửa lại, mới ý thức được mặt mình vẫn còn nóng bỏng. Tuy rằng cậu đối với Hoắc Trọng Cẩm trước nay đều chưa từng có cảm tình gì, nhưng đối phương dù sao cũng là một người đàn ông không tệ, người đàn ông này vừa nãy còn ngậm ngón tay cậu dạy cậu cách sử dụng bảo hiểm, cho dù đối phương không cảm thấy đây là chuyện gì to tát, thế nhưng Tương Duyệt vẫn cảm thấy xấu hổ, tim cũng đập nhanh hơn.
Đúng lúc này, di động vang lên.
Tương Duyệt từ trong suy nghĩ hỗn loạn liền bừng tỉnh, vừa cầm di động lên, nhất thời liền nở nụ cười.
Đó là tin nhắn Thẩm Duy gửi đến, câu chữ của đối phương tương đối ngắn gọn, chỉ nói hôm nay rất vui, hy vọng lần sau còn có cơ hội cùng ra ngoài chơi, tuy nhiên không cần phải mời thêm người khác. Tương Duyệt mơ hồ minh bạch, thế này chẳng khác nào đang ám chỉ cùng nhau hẹn hò, trong lòng kích động một trận, nhanh chóng gửi lại tin nhắn cho đối phương, nói ngủ ngon, sau đó cả người ngã lên chiếc giường trong phòng.
Hôm nay phát sinh quá nhiều sự tình, cậu thật sự rất khó tỉnh táo lại, Thẩm Duy không nói với cậu “Thích” hay là “Cùng tôi kết giao” các loại linh tinh, nhưng từ hành động và ngôn từ đầy ái muội của đối phương, Tương Duyệt cũng không có cảm giác chỉ là mình đơn phương hiểu nhầm, nhớ lại lúc trong rạp chiếu phim, Thẩm Duy mềm nhẹ hôn lên mặt, Tương Duyệt liền cảm thấy hơi nóng bốc lên tận đỉnh đầu, mọi suy nghĩ đều tan biến, trong lòng ngọt đến mức như có ai vừa làm nghiêng bình mật ong.
Từ hôm đó trở đi, Tương Duyệt bắt đầu cùng Thẩm Duy kết giao.
Bọn họ ai cũng không nói ra, nhưng trong lòng đều hiểu, lúc nghỉ trưa trốn đến phòng tư liệu cùng nhau ăn cơm, sau bữa cơm hoặc là nói chuyện phiếm, hoặc là tìm chút chuyện khác làm, Thẩm Duy bình thường đều như vậy, tính cách vừa ôn nhu lại khôi hài, Tương Duyệt cùng đối phương ở chung rất khá, lần đầu tiên chân chính hôn môi, cũng phát sinh trong phòng tư liệu.
Tương Duyệt động tác thực ngốc, Thẩm Duy so với cậu thuần thục hơn nhiều, hai người miệng lưỡi nhợt nhạt giao quấn, Tương Duyệt tim đập kịch liệt đến mức không thể tưởng tượng nổi, trái tim va vào lồng ngực đến phát đau, cơ hồ muốn quên đi hô hấp. Thẩm Duy hình như đối với động tác trúc trắc của cậu cảm thấy hứng thú, khi biết cậu chưa bao giờ cùng ai kết giao, có vẻ tương đối sửng sốt.
_Thật sự rất kỳ quái sao? – Tương Duyệt không khỏi hoang mang hỏi.
_Cậu khá ải như vậy, tôi còn cho rằng… – Thẩm Duy đang nói liền nghiêng đầu nở nụ cười – Bất quá như vậy cũng tốt.
_Vậy còn cậu? – Bị đối phương nói như vậy, Tương Duyệt hơi hơi xấu hổ, nhưng chung quy vẫn không nén được lòng hiếu kỳ.
Thời gian hai người bọn họ quen biết không tính là lâu, ngoại trừ chuyện đối phương kết giao cùng với hoa khôi trong kỳ nghỉ đông, cậu cũng chưa từng nghe qua đối phương có người yêu, hiện tại hai người đang kết giao, cậu muốn biết quá khứ của đối phương, cũng là chuyện đương nhiên.
Thẩm Duy nghĩ nghĩ, chần chờ nói: “Từ trung học đến giờ, kết giao qua bốn bạn gái, không hợp nhau sau khi chia tay thì không còn qua lại…Còn nam sinh, cậu là người đầu tiên.”
Tương Duyệt đối với chuyện này ngược lại không cảm thấy kỳ quái, trong xã hội hiện nay, người song tính luyến như Thẩm Duy mới là chủ yếu, Tương Duyệt tuy không bài xích phụ nữ, nhưng kỳ thật cũng chưa từng thích người khác phái nào, cho đến nay đối tượng nảy sinh ra dục vọng hoặc cảm tình phần lớn đều là đàn ông. Nghe thấy đối phương nói như vậy, cậu ngược lại có chút vui vẻ, bởi vì câu này của Thẩm Duy tựa hồ đang ám chỉ cậu và những nam sinh khác không giống nhau.
Sau khi bắt đầu kết giao, Tương Duyệt từng đến nhà Thẩm Duy vài lần, cha mẹ đối phương hình như tương đối bận rộn, cho dù tới nhà vào thời gian ăn tối, Tương Duyệt cũng chưa từng nhìn thấy cha mẹ Thẩm Duy. Thẩm Duy đối với chuyện này ngược lại không hề để ý, tựa hồ nề nếp sinh hoạt đã sớm thành thói quen, khi Thẩm Duy nói muốn tới nhà cậu, Tương Duyệt sửng sốt.
_Cậu muốn đến nhà tôi?
_Không thể sao? – Đối phương từ đằng sau ôm lấy cậu, thường thường hôn sau gáy cậu một chút.
Tương Duyệt bị khí tức nóng rực của đối phương làm cho ý loạn tình mê, lại nghĩ một lát, mới do dự nói: “Tạm thời không tiện lắm, hai người cha của tôi vừa xuất ngoại, giờ tôi đang ở nhờ…” cậu dừng một chút, vẫn quyết định tạm thời lén gạt đi sự thật, “Tôi đang ở nhờ nhà họ hàng, cho nên…” cậu chỉ nói đến đó, không nói nốt những lời còn lại.
Thẩm Duy “a” một tiếng, cười nói: “Vậy chuyện này để sau đi.”
Tương Duyệt biết đối phương không nghĩ thêm gì, dễ dàng chấp nhận lời giải thích của cậu, khó tránh khỏi có chút chột dạ. Tuy rằng Hoắc Trọng Cẩm chỉ là vị hôn phu trên danh nghĩa, nhưng trước khi hôn ước chính thức được hủy bỏ, cậu vẫn không muốn Thẩm Duy biết Hoắc Trọng Cẩm tồn tại, cũng không phải cậu muốn bắt cá hai tay, mà chỉ là cậu và Thẩm Duy vừa mới bắt đầu kết giao, bất cứ chuyện gì cũng có thể trở thành nhân tố bất lợi đối với tình cảm của bọn họ, Tương Duyệt cũng không dám sơ suất.
Thẩm Duy lần đầu kết giao cùng nam sinh, đại để không có kinh nghiệm gì, khi hai người cùng một chỗ, ngoại trừ ngẫu nhiên hôn môi, tiến triển có thể nói là tương đối chậm chạp, nhưng đối với Tương Duyệt, như vậy lại khiến cậu nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng ngày đó Hoắc Trọng Cẩm cho cậu bảo hiểm, còn cố ý dạy cậu cách dùng, nhưng kỳ thật cậu không cảm thấy thứ này sẽ lập tức phải dùng.
Mà sau ngày đó, quan hệ giữa Tương Duyệt và Hoắc Trọng Cẩm cũng dần dần có chút thay đổi.
Hoắc Trọng Cẩm vốn đối với cậu nhìn như không thấy, nhưng sau khi thời gian sinh hoạt chung của hai người dần dần gia tăng, ngẫu nhiên cũng sẽ nói vài câu không quan trọng, mặc dù ngôn từ của đối phương vẫn sắc bén trực tiếp như cũ, nhưng Tương Duyệt cũng quen dần, cậu nghĩ, cho dù hôn ước giữa bọn họ không thành hiện thực, nhưng nếu có thể hòa hảo ở chung cũng rất tốt.