Hôn Nhân Dục Vọng: Cố Phu Nhân Muốn Chạy?

Chương 3: Chương 3


"Tiêu Nhã, cuối cùng anh cũng gặp được em"
Cô khó hiểu nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình.

Anh ta là ai? Lại còn biết tên của cô? Người đàn ông này....phải chăng quen biết tên khốn nạn kia?
Nghĩ đến cô bất chợt rùng mình, Tiêu Nhã sợ hãi đá một phát vào "chân" của anh, cô vừa bỏ chạy vừa ngoảnh đầu lại nhìn.
"Xin lỗi nhưng tôi không quen anh"
Anh ta ngã khụy xuống đất, ngồi ôm "chân" mà đau đớn.
Vậy là đi tong cả một đời trai....
"Cô gái chết tiệt a.....đau chết tôi rồi......"
- ---------
Rời khỏi sân bay, Tiêu Nhã gọi ngay một chiếc xe đưa đón(*).

Nhất định phải rời khỏi đây ngay chứ nếu không bọn thuộc hạ của hắn mà đến thì nhất định bị bắt về, sống chết không toàn thây.

Cái mạng nhỏ bé này của cô còn chưa được trải sự đời bao nhiêu, hy vọng đừng bị bắt.....
(*) Ở Pháp taxi người ta còn hay gọi là xe đưa đón nhưng cũng có một số thì gọi là taxi.
"Bác tài, đưa tôi đến khách sạn Promenade Gambetta" (Nói bằng tiếng Pháp)
"Vâng, thưa quý cô" (Nói bằng tiếng Pháp).

Chap mới luôn có tại ( trumt ruyen.v n )
Trên đường đi, Tiêu Nhã háo hức nhìn quanh thành phố.

Nơi đây thật là đẹp quá đi! Đường xá nhộn nhịp, những tòa nhà cao đến chọc trời.


Cô lấy điện thoại, nhìn vào hướng dẫn chỉ đường thì đột nhiên thấy có gì đó không đúng...
"Bác tài, đường này đi thẳng mà sao lại rẽ phải vậy ạ?" (Tiếng Pháp)
"Ờ....cô là người mới đến đây lần đầu phải không?" (Tiếng Pháp)
Tiêu Nhã gật đầu chồm lên phía trước để dễ nói chuyện.
"Vâng ạ" (Tiếng Pháp)
Bác tài thở dài một tiếng rồi lại nói tiếp....
"Vậy là cô không biết rồi, đây chính là đường tắt.

Cô cứ yên tâm, tôi làm nghề này lâu năm rồi nên đường tắt tôi am hiểu lắm" (Tiếng Pháp)
Nghe nói thế thì cô cũng chỉ biết tin thôi.

Dù gì lần đầu tới đây, cứ quên hết mọi buồn phiền mà ngắm cảnh.

Đi một hồi lâu, Tiêu Nhã đột nhiên lại cứ thấy nó sai sai, đường đi thì dần dần ít người, nơi thì cứ hoang vu thế nào ấy....Cô bỗng dưng có dự cảm không lành.

Không phải ông ta định đem cô đi bán đấy chứ?
"Bác tài ơi, sao mãi vẫn chưa đến khách sạn vậy ạ?"
Ông ta im lặng không nói gì lại càng khiến cô thêm phần chắc chắn về ý nghĩ của mình.

Cô mặc áo khoác vào, đội mũ, đeo khẩu trang rồi lục vali cầm bình xịt cay, giấy tờ tùy thân, tiền bạc bỏ trong người.

Tiêu Nhã hít thật sâu, cô lập tức mở cửa xe, nhảy xuống.


Xe vẫn chạy, người cô thì lăn lốc trên đường, Tiêu Nhã cắn răng chịu đựng cơn đau, lăn tận mấy vòng trên dường, cô lập tức đứng dậy mà chạy thục mạng.

Bác tài thấy cô nhảy xuống liền quay đầu xe.

Dân gà mờ như cô vừa mới đến đã bị lừa rồi, đúng là vận đen như c.ứ.t chó!
"Khốn khiếp!"
Cô tức giận không kiềm được mà chửi thề một câu.

Cô ăn ở tốt thế cơ mà.

Càng nghĩ mà càng tức, chiếc xe gần đuổi kịp cô rồi.

Mọi cơn đau dường như tan biến, trong ý nghĩ của cô giờ chỉ có chạy và chạy, cô chạy sang trái, sang phải.

Cứ rẽ thế này chắc chắn sẽ tìm thấy đường.

Họa vô đơn chí! Chạy mãi chạy mãi, cô cũng dần kiệt sức, nếu phải bỏ mạng ở đây thì đúng là thật xui quá rồi.

Thân thể cô như mềm nhũn, cuối cùng ngã xuống đất.

Đầu óc lơ mơ, mắt chỉ còn thấy mờ mờ...
*Rầm
Tai cô ù ù, trong phút chốc vô tình loáng thoáng nghe thấy một tiếng gì đó như va chạm mạnh......
Cô ngửi thấy mùi gas, mùi khét và cả mùi máu tanh nồng....
Cả người cô như được ai đó nhấc bổng lên.

Nhưng bây giờ...cô không còn quan tâm gì nữa, cô mệt rồi....thật sự mệt rồi.
"Mau sang đây đỡ lấy cô gái này"
"Đưa hai người đàn ông kia đi cấp cứu"
"Nhanh lên, nhanh lên"
Còn......