Hôn Nhân Cưỡng Chế Của Nhóc Ngốc

Chương 12: phiên ngoại

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

trans by Lạc Đình!

Chương 4: phiên ngoại



Cục cưng của nhóc ngốc năm nay bốn tuổi rồi.

Chớp mắt cậu và ông xã thế mà đã kết hôn nhiều năm như vậy, ngay cả cục cưng cũng đi nhà trẻ rồi.

Cục cưng của nhóc ngốc gọi là Bảo Bảo, tên đầy đủ là Lạc Bảo Bảo, là do đích thân Tiêu Bản Đan chọn, cậu hy vọng cục cưng của cậu sẽ mãi mãi là cục cưng, vô luận bao nhiêu tuổi đều là bảo bối tâm can của cậu.

Bảo Bảo là một bạn nhỏ omega, thông minh lại hoạt bát, là tiểu tâm can của cả gia đình.

Nhưng cục cưng gần đây lại chọc nhóc ngốc tức giận, ngay cả Lạc Thi Nhân cũng không hiểu nổi nhóc ngốc nuông chiều Lạc Bảo Bảo nhất thế giới sao lại có thể giận cục cưng được.

Khi tìm thấy Tiêu Bản Đan, Tiêu Bản Đan đang ngồi một mình trên xích đu giận dỗi.

Lạc Thi Nhân dỗ đến miệng đắng lưỡi khô, Tiêu Bản Đan mới lau nước mắt nhỏ giọng kể với hắn.

" Lần trước em cùng cục cưng nói chuyện, con nói với em người con thích nhất là Cần Lao caca... con thế mà không thích em nhất, em rất là tức giận."

Cần Lao caca là giáo viên ở nhà trẻ của Bảo Bảo, người vừa nhẫn nại vừa dịu dàng, 10 bạn nhỏ thì cả 10 đều thích anh ta, Bảo Bảo cũng bị mê hoặc rồi.

Tiêu Bản Đan vô cùng tức giận quyết định thâm nhập vào doanh trại địch, đi thăm dò vị Cần Lao caca đó. Lạc Thi Nhân ngăn không nổi, chỉ có thể đồng ý. Sáng hôm sau từ đưa bạn nhỏ Lạc Bảo Bảo đi nhà trẻ biến thành đưa hai đại bảo bối đi nhà trẻ.

Đây có lẽ là chuyện hối hận nhất mà hắn đã làm trong nhiều năm qua.

Tiêu Bản Đan tới nhà trẻ chưa đến một tuần, liền hoàn toàn phản chiến, phủ phục dưới ống quần thể thao của Cần Lao, mỗi ngày về nhà đều cùng với Lạc Bảo Bảo tán gẫu đến vẻ mặt sáng láng, quả thật là thích hết chỗ nói luôn.

Cần Lao caca thật cao nha, sức lực lại lớn nữa, đối xử với các bạn nhỏ rất ôn hòa, mỗi ngày đều sáng như ánh dương tối...

Lạc Thi Nhân cảm thấy nguy cơ.

Hai omega nhà hắn hình như đều muốn bị trộm đi vậy!

Vì thế hắn chuyên tâm rút ra thời gian bắt đầu bám đuôi, Cần Lao caca tặng bạn nhỏ tiểu hồng hoa*, hắn liền đem một lớn một nhỏ đi Provence** ngắm biển hoa; Cần Lao caca đút cho bạn nhỏ bánh ngọt, hắn liền mang hai tín đồ ăn ngọt đi nhà hàng Tây Michelin ăn điểm tâm ngọt phiên bản giới hạn; Cần Lao caca cùng bạn nhỏ chơi trò chơi, hắn liền vắt óc suy tính đưa các cục cưng đi khắp nơi du lịch.

*là phiếu bé ngoan ở Việt Nam.

** là một vùng nằm ở đông nam nước Pháp, bên bờ biển Địa Trung Hải và gần với Ý, là một địa điểm du lịch nổi tiếng của nc Pháp.

*** mấy cái đại danh là tác giả đã dịch sang tiếng Trung rồi nhưng mà tôi sợ mọi người đọc sẽ thấy xa lạ nên để đúng tên tiếng Anh của nó nhé.

*một góc của cánh đồng hoa oải hương ở Provence.

Trong công việc cần xã giao nếu có thể đẩy được liền đẩy, đẩy không được thì đem vợ và con trai cùng tham gia.

Nhóc ngốc và Bảo Bảo cuối cùng thì không còn ngày ngày nhắc đến Cần Lao caca nữa.

"Đản Đản và Bảo Bảo yêu ai nhất?"

"Yêu ông xã/ ba nhất!"

Hai bên má đều được thơm khiến Lạc Thi Nhân cuối cùng cũng đặt nửa trái tim xuống.

Hắn nhìn nhóc ngốc ôm Bảo Bảo đi phòng ngủ chính, nghĩ bản thân tổng kết từ kinh nghiệm lần này, về sau nên tiếp tục phát huy, tranh thủ thời gian khiến bọn họ vĩnh viễn yêu mình nhất mới được.

Tiêu Bản Đan đem Bảo Bảo đặt trên giường trẻ em, hôn một cái lên má Bảo Bảo.

"Bảo Bảo giỏi nhất! baba yêu con!"

"Bảo Bảo cũng yêu baba..." Bảo Bảo dính lấy baba dùng khuôn mặt mềm mại thơm tho cọ cọ gáy của Tiêu Bản Đan, lén lút hỏi, " chú người xấu có phải là bị chúng ta đánh chạy rồi không?"

"Đúng vậy." Tiêu Bản Đan nghĩ từ khi Lạc Thi Nhân vây quanh hai người bọn họ, từ đó về sau không còn vị tiên sinh omega ở bên hợp tác nữa, lộ ra nụ cười ngại ngùng, " Bảo Bảo là giỏi nhất!"

Là nhóc thông minh của cậu. 

-Hết sạch-

*****

Đôi ba lời tâm sự:  thật ra thì bộ truyện này tôi chỉnh sửa xong hết mới post và post một lần là hết luôn. Cuối cùng thì cũng xong rồi. Nhưng tôi cũng đang đào một hố nữa rồi, tôi đang rất chăm chỉ dịch thô, bộ sau này là của Tùng Tử Trà cũng hơi bị dài đấy tận hơn 160000 chữ, cố lên tôi ơi!