Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 46: Cô Gái Trong Kí Ức 2

Cô gái tên Tịch Mộ Như này đang ngồi trong xe với anh, thấy anh mồ hôi nhễ nhại, cô liền lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho anh, đồng thời nhỏ giọng an ủi anh sẽ đến bệnh viện sớm.

Sau khi đến bệnh viện, mẹ của anh đang đợi trong bệnh viện với một người nào đó, bà đã đưa anh đến phòng cấp cưud ngay khi nhìn thấy anh, sáng hôm sau khi anh ra khỏi phòng cấp cứu mới tỉnh lại.

Khi anh hỏi mẹ về Tịch Mộ Như, mẹ nói bà không để ý, lúc đó bà chỉ quan tâm đến vết thương của anh thôi, đâu còn tâm trí mà để ý đến người khác? Bà đã cho tài xế xe tải 10.000 nhân dân tệ.

Anh vội vàng nói tuy tài xế xe tải đã cứu anh, nhưng người thực sự cứu anh lại là cô bé tên Tịch Mộ Như, nếu không có cô thì có lẽ anh đã chết bên vệ đường.

Sau khi xuất viện, rất khó để tìm thấy bố của Tịch Mộ Như, nhưng lại rất dể dàng khi tìm bố của Tịch Mộ Tuyết, hóa ra đó là con gái của Tịch Viễn Trình, Tịch Mộ Như cũng là con gái của Tịch Viễn Trình, nhưng cô lại không được người ngoài biết đến.

Anh bảo mẹ sang nhà họ Tịch cầu hôn, tất nhiên anh không nói với mẹ rằng Mộ Như có vết bớt trên trán, anh nghĩ khi nào Mộ Như lớn lên thì anh sẽ đưa cô đi bệnh viện cắt bỏ vết bớt đó.

Hơn nữa không cắt bỏ cũng không sao, dù sao cũng không thấy sau tóc mái, chỉ cần cô không phiền, mẹ anh chỉ có anh là con trai ruột của mình, đương nhiên sẽ không ý kiến.

Vốn dĩ anh muốn đợi Mộ Như tốt nghiệp đại học rồi mới đến nói chuyện với Tịch Viễn Trình về cuộc hôn nhân của anh với Tịch Mộ Nhue, nhưng ai ngờ rằng khi Mộ Như 18 tuổi, người đàn ông điên khùng Tịch Viễn Trình thực sự đưa cô thay thế Tịch Mộ Tuyết kết hôn với Đông Phương Mặc.

Mộ Như bị nhốt trong phòng giam cả ngày, nhưng Đông Phương Mặc không cho ai mang đồ ăn đến, hiển nhiên là vì hôm nay cô không hoàn thành nhiệm vụ một cách suôn sẻ.

Ngồi trong phòng giam, dựa lưng vào tường, cô cảm thấy chóng mặt vì đói, cuối cùng chìm vào giấc ngủ sâu.

Trời lạnh, trong phòng giam cũng lạnh, cô không nhịn được co người lại thành một quả bóng, nhưng vẫn lạnh, cô không thể không lấy tay che chở cho thân thể gầy yếu của mình, cô muốn dùng sức lực yếu ớt của mình để giữ ấm cơ thể của cô.

Cô không biết khi nào mình đã nằm mơ, trong giấc mơ, cô dường như đã đến một thế giới toàn băng và tuyết, dường như cô trở thành một cô bé bán diêm nhưng không thể bán diêm. Cuối cùng, cô dùng que diêm để giữ ấm, khi cô sắp bị đóng băng, thì một hoàng tử tuấn tú trong bộ quần áo trắng bước về phía cô, anh nhìn thấy cô đang rùng mình vì lạnh bên đường, khẽ cau mày rồi cúi xuống đón lấy cô vào lòng.

Cô cảm nhận được sự ấm áp không gì sánh được trong vòng tay của anh, vì vậy cô không thể không nắm thật chặt vòng tay anh, chỉ muốn hấp thụ lấy nhiệt độ cơ thể anh, ngửi thấy mùi thơm của anh, mệt mỏi càng ngày càng mạnh, cô liền chìm vào giấc ngủ vợ nụ cười rất ngọt ngào.

Đông Phương Mai đã dậy từ sáng sớm, ngày hôm qua bà đã nghe tin Tịch Mộ Như bàn chuyện hợp đồng với Nam Cung Tần thất bại, nhất là khi Đông Phương Mặc nhốt Tịch Mộ Như vào phòng giam ngày hôm qua, trong lòng bà không khỏi vui mừng. Đông Phương Mặc đã hứa sẽ cho bà gặp Nam Cung Tần, sự việc thất bại, ngay cả khi Đông Phương Mặc không đưa cô vào phòng giam, thì những ngày sau đó cô sẽ cảm thấy xấu hổ trước mặt Đông Phương Mặc.

Mặc dù bà là dì của Đông Phương Mặc và là một thành viên của Đông Phương gia, nhưng đến cùng bà vẫn là phụ nữ. Mặc dù bà ở trong gia đình mẹ đẻ của mình mà chưa lập gia đình.

Sau cái chết của anh trai Đông Phương Anh Hùng, măch dù Đông Phương Mặc vẫn tôn trọng dì của mình, không đuổi mẹ con họ ra khỏi Đông Phương gia, nhưng bà biết rằng thực sự rất khó để có được cổ phần của tập đoàn Đông Phương.