Thần Ngàn Ấm bị Trầm Nghệ chọc cười:"Cậu sao có thể hài hước như vậy?"
Trầm Nghệ chớp mắt, giọng tinh nghịch:" Không có cách nào khác, mẹ mình sinh mình ra đã vậy, mình cũng rất buồn."
"Haha..."
Thần Ngàn Ấm nhịn không được cười bò, tâm trạng vốn đang tốt bây giờ ánh mắt lại càng rạng rỡ hơn.
Thần Ngàn Ấm và Trầm Nghệ nói chuyện vui vẻ, Mộ Diễn Đình không muốn chen vào nhưng anh phải ra nước ngoài. Suy nghĩ một chút, anh quyết định nói với cô:"Chú tạm thời phải ra nước ngoài công tác, mấy ngày này cháu nhớ chăm sóc bản thân thật tốt."
"Cái gì? Chú phải ra nước ngoài? Chú đi đâu? Đi bao lâu?"
Khóe môi Thần Ngàn Ấm đang cười lập tức dừng lại, đôi mắt long lanh không muốn.
Mộ Diễn Đình xoa đầu cô, thành thực nói:"Đi Châu Âu, sẽ cố gắng trở về trước khi cháu khai giảng."
Biết hai vợ chồng họ lưu luyến chia tay, Trầm Nghệ nhìn quanh nhà sau đó rời khỏi phòng khách.
Hừm, cô phải đi nghiên cứu kịch bản, thử giọng thật tốt để chuẩn bị cho ngày mai.
"Khi nào chú đi?"
Thần Ngàn Ấm mếu máo, giọng khó nén cô đơn.
Mộ Diễn Đình ôm vai cô:"Chờ một chút nữa đi."
"Nhanh vậy sao? Cháu giúp chú thu dọn hành lý."
Thần Ngàn Ấm nói xong, đứng dậy khỏi sofa lại bị anh kéo lại:"Không cần, mọi thứ bên đó đều có. Cháu ngồi xuống."
"Vâng."
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh anh, không kìm được lòng kéo tay anh, dịu dàng phàn nàn:"Chú à, tại sao phải ra nước ngoài đột ngột như vậy? Chú không nói trước cho cháu."
Mộ Diễn Đình giải thích:"Công ty bên Châu Âu xảy ra chuyện. Không nỡ sao?"
"Một chút."
Thần Ngàn Ấm gật đầu, không phủ nhận.
Trong lòng Mộ Diễn Đình khẽ kích động, nhịn không được hỏi cô:"Nếu vậy cháu muốn đi cùng không?"
Đề nghị của anh khiến Thần Ngàn Ấm rất cảm động, nhưng nghĩ đến nhiều vấn đề nảy sinh đành phải từ chối:"Chú đi làm việc không phải đi chơi, cho nên cháu không muốn làm phiền chú. Hơn nữa Trầm Nghệ còn ở đây, cháu đã hứa mai đi thử vai cùng cậu ấy, thất hứa là không tốt."
"..."
Mộ Diễn Đình không lên tiếng trả lời.
Trên thực tế, anh không nghĩ mình lại nói muốn cô đi cùng, nhưng lúc ấy anh thực sự không nỡ rời xa cô nên buộc miệng nói ra.
Thấy anh không trả lời, ánh mắt Thần Ngàn Ấm úp mở, rất nhanh nói:"Chú à, sang Châu Âu phải dùng cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ nhớ chưa?"
Âm thanh hai chữ cuối cùng tăng nhẹ, truyền tới tai anh vô cùng dễ nghe.
Mộ Diễn Đình cắn môi, đột nhiên đưa tay véo mũi cô, vẻ mặt tươi cười cưng chiều:"Nhớ rồi, bà quản gia nhỏ."
Khuôn mặt xinh đẹp của Thần Ngàn Ấm phiếm hồng, trái tim nhỏ bé khẽ rung động vì hành động bất ngờ của anh.
Cô có chút ngượng ngùng nhìn anh, trong đầu ra sức tìm kiếm vấn đề khác để nói, rốt cục ánh mắt sáng lên, nhớ tới Mộ Duệ Trạch.
"Chú à, ông nội vẫn không đồng ý cho Duệ Trạch trở về sao? Chú có cách nào giúp Duệ Trạch không?"
Mấy ngày nay Mộ Khiếm Hoa không tìm, cô cũng quên mất việc này.
Mộ Diễn Đình nhìn cô, trong lòng có chút không vui, trọng điểm anh phải ra nước ngoài mà cô còn nhớ thương người đàn ông khác, giọng anh vô thức lạnh đi:"Không có! chị Khiếm Hoa có nhờ, cháu cũng không cần để ý."
"Nhưng là..."
Thần Ngàn Ấm còn muốn nói nhưng lại bị anh cắt ngang:"Sắp nhập học cháu phải tăng cường rèn luyện, bắt đầu từ ngày mai chạy quanh hồ 5 vòng, Âu Bạch sẽ đến giám sát cháu."