Ở phía khác, trên đường cái vàng rực dẫn đến đại điện, ba người thánh tộc đang cãi vã với Diệp Phong.
Diệp Phong khoanh tay trước ngực, vẻ mặt thản nhiên trò chuyện đầy ung dung với đối phương. Gã đã giáo huấn ba tên này đến nơi đến chốn khiến chúng mất hết danh dự, coi như đạt đến mục đích cảnh cáo kẻ khác, tin rằng các thành viên thánh tộc có tấm gương này sẽ không gây hấn với gã nữa.
Gã xuất thủ rất chừng mực, không tạo thành thương tổn gì thực chất với ba người mà chì chú trọng làm nhục. Ở nơi dùng thực lực để nói chuyện như Thánh điện, hơi lộ chút thủ đoạn mới không khiến người khác coi thường. Chắc thủ đoạn này của gã đủ khiến các nhân vật quyền thế của Thánh điện chú trọng thực lực sẽ phải nhìn gã khác đi, tuyệt đối không trách tội chút việc cỏn con này.
Thoáng sau, từ đại điện xuất hiện một võ thánh cấp thấp mặc kim sắc nhuyễn giáp, mặt mũi uy võ, dùng giọng nói vang khắp Thánh điện tuyên bố: "Điện chủ các điện cho Diệp Phong vào, nhưng kẻ không liên can không được cản đường, vi phạm sẽ bị xử theo tội nặng nhất."
Ba thanh niên thánh tộc rụt cổ lại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Chúng chỉ là thánh tộc cấp thấp và cấp trung bình, thân phậm không bằng Liệt Diễm bị Diệp Phong giết khi xưa, hiện tại điện chủ các điện đã hạ lệnh, chứng tỏ họ đã biết sự tình. Các điện điện chủ không trách tội Diệp Phong mà còn chỉ trích chúng chặn đường, rõ ràng đó là thái độ của các đại nhân vật.
Chúng không dám kèo nhèo, thập phần phối hợp nhường đường. Tuy ánh mắt còn phẫn hận nhưng bề ngoài không dám để lộ.
Diệp Phong hừ khẽ chế nhạo, không hề khách khí, nghênh ngang đi qua mặt ba người.
Vừa vào đại điện, gã cảm nhận được khí thế hùng hậu ép tới khiến gã nghẹt thở. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện
Phía trên đại điện, chừng mười thiên thánh cường giả khí phách bất phàm, tướng mạo uy võ ngồi theo hình nửa vòng tròn, chính giữa là năm chiếc ghế sơn son thiếp vàng rực rỡ nhưng không ai ngồi khiến Diệp Phong hơi ngạc nhiên.
Hỏa thánh và bọn Thẩm Lan đều đứng giữa đại điện, xem ra không tự nhiên lắm. Chắc uy áp lan tràn trong điện khiến họ khó chịu…
"Ngươi… là Diệp Phong? Xem ra không có gì đặc biệt?" Vị thiên thánh bên phải xem ra thập phần nghiêm túc, thấy gã thì chỉ hừ khẽ. Đấy là hỏa nguyên thiên thánh.
"Tại hạ chính thị Diệp Phong, vốn không có gì đặc biệt." Gã biết đối phương nói thế là có liên quan đến việc mình giết Liệt Diễm, nên ung dung đáp lời. Gã đã đến đấy thì tin lời sư phụ, chỉ cần có được tiềm lực và thực lực hơn người thì sẽ được Thánh điện trọng thị. Họ sẽ không truy cứu việc giết Liệt Diễm.
"Ngươi đúng là khá lắm, trước mắt hai thánh sứ mà dám giết tôn nhi của lão phu, giờ lại dám đến trước mặt lão phu hả?" Một lão giả dưới cằm mọc râu đỏ rực vỗ bàn đứng dậy, thanh âm như chuông đồng ngân nga khiến cả đại điện rung lên.
"Xin hỏi vị đại nhân này là nếu đại nhân thấy tôn nhi bị người ta truy sát thì sẽ thế nào?" Diệp Phong nhìn thẳng vào đối phương hỏi ngược.
"Lão phu sẽ xé xác kẻ đó thành vạn mảnh, để hắn không được chết yên lành," tổ gia gia của Liệt Diễm - - Liệt thiên thánh gầm lên.
"Vậy tôn nhi của đại nhân làm nhục nữ nhân của tại hạ, tất nhiên chết chưa hết tội tại hạ giết y cũng là việc thiên kinh địa nghĩa." Diệp Phong tuy đấu khẩu với Liệt thiên thánh nhưng đã nắm cực kỳ chuẩn xác tình hình trong điện.
Với tính tình của Liệt thiên thánh, nếu không vì e ngại thì sớm đã xuất thủ diệt gã lâu rồi, còn dài dòng lý luận làm gì? Lão không động thủ, chứng minh còn trở ngại trong việc giết gã báo thù cho tôn nhi… Nhìn vẻ mặt thiên thánh các điện khác, gã đoán được phần nào. Đối phương không động được đến mình thì không việc gì phải chịu nhún cả.
"Tôn nhi của lão phu trêu đùa nữ nhân của ngươi trước nhưng nó không đắc thủ, ngươi giết nó tức là không coi lão phu ra gì." Liệt thiên thánh mắt đỏ ngầu, toàn thân đầy sát khí.
Gã thầm kinh hãi nhưng dám chắc thiên thánh các điện sẽ không tụ thủ bàng quan, nên hừ mũi đáp: "Nếu tại hạ không có thực lực bảo vệ nữ nhân của mình, chẳng phải hắn đã đắc thủ? Hắn đã không coi tại hạ ra gì, vì sao tại hạ phải tha cho hắn? Lẽ nào còn đợi sau này hắn quay lại báo thù?"
"Xú tiểu tử mục trung vô nhân." Liệt thiên thánh bất động, khí thế kinh nhân từ trên ép xuống đỉnh đầu Diệp Phong.
Ầm! Lớp đá cứng dưới chân gã tan tành, cẳng chân lún sâu xuống đến tận mắt cá. Thân thể gã bị ép không ngẩng lên được, nhưng gã vẫn kiên trì đứng chứ không quỳ.
Chúng nữ đều kinh hô, nếu không có Hỏa thánh ngăn lại, e rằng mọi việc đã loạn hết lên.
Diệp Phong nghiến răng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Liệt thiên thánh, không hề có ý khuất phục.
"Lão phu xem ngươi còn chống chọi được bao lâu." Liệt thiên thánh mắt ánh lên kinh ngạc, rồi cơn giận dâng tràn. Một hoàng cấp thánh tiềm giả nhỏ nhoi mà dám cứng cỏi trước mặt lão.
"Thôi." Một đạo kim mang từ bên xẹt tới, chấn ta uy áp của Liệt thiên thánh.
Một vị thiên thánh mặc kim bào, bề ngoài vẫn là trung niên tỏ vẻ bất mãn: "Liệt thiên thánh, các hạ đi quá giới hạn rồi đấy."
Để dẹp yên bất mãn của Liệt thiên thánh, cũng để Diệp Phong sau này không còn gì lo lắng ở Thánh điện, nên thiên thánh các điện mới đồng ý để Liệt thiên thánh thị uy với gã, định nhân cơ hội này ép gã chịu nhún mà xin lỗi, rồi cho qua việc này. Không ai ngờ rằng gã cứng cỏi như thế, Liệt thiên thánh không tan được lửa giận mà cừu hận bị kích phát triệt để.
Thấy sự tình diễn biến xấu đi, Kim điện thiên thánh đành xuất thủ cắt ngang xung đột giữa hai bên.
"Kiếm Vô Phong, xú tiểu tử không biết điều này mà ngươi định che chở hả?" Liệt thiên thánh điên tiết.
"Việc khi xưa không thể đổ hết cho Diệp Phong. Lệnh tôn tự ý xuống đại lục, gây ra mọi sự xấu xa sau cùng mất mạng, Hỏa điện thiên thánh khó lòng chối bỏ phần trách nhiệm." Kiếm Vô Phong cũng quát to: "Ban nãy tất cả thương nghị xong, không khó dễ Diệp Phong nữa, lẽ nào các hạ định lật lại kết quả?"
Liệt thiên thánh hung hăng nhìn Diệp Phong rồi quay đi không nói. Tứ điện thiên thánh đều đứng về phía Kiếm Vô Phong, Hỏa điện không thể đấu lại. Dù lão không cam lòng tí nào cũng đành tạm nhẫn nại. Bất quá, lão không dễ bị xoa dịu như thế.
Kiếm Vô Phong lại nhìn sang Diệp Phong, dặn dò: "Việc ở Võ Nguyên đại lục đến đây là thôi. Bất quá ngươi nên thu liễm một chút, việc lấy mạng người loạn xạ như thế không thể tái phạm tại thánh địa, bằng không bản thiên thánh cũng không che chở được."
Diệp Phong rút hai chân từ dưới nền điện lên, vòng tay với Kiếm Vô Phong: "Chút tình này, Diệp Phong đều nhớ, ngày sau sẽ báo đáp."
Các thiên thánh đều không nghe ra chữ "đều" của gã. Dù là cảm tạ Kiếm Vô Phong hay lửa giận với Liệt thiên thánh, gã đều không cam chịu, chỉ là thực lực hiện thời còn kém đối phương xa quá nên ẩn nhẫn… Quân tử báo cừu, mười năm không muộn, sẽ có ngày gã có thực lực cao hơn thiên thánh, chờ mà xem.
"Được rồi, giờ bàn vào việc chính." Một thiên thánh khác cũng phất tay, thu hút hết mọi ánh mắt.
"Lần này có bốn thánh tiềm giả, trong đó ba nữ tử tu luyện thủy, mộc, hỏa ba loại khí hải, vừa hay thuộc về Thủy điện, Mộc điện và Hỏa điện..."
"Đợi đã." Diệp Phong cắt lời đối phương, lạnh giọng: "Hồng Diệp không thể thuộc về Hỏa điện."
Liệt Hỏa thánh liếc Đông Phương Hồng Diệp, như nghĩ ra gì đó, nở nụ cười nanh ác: "Lão phu suýt quên, tiểu ny tử Đông Phương gia này là nguồn gốc liên lụy tôn nhi của lão phu thảm tử. Ha ha ha, giờ ngươi rớt vào tay lão phu coi như ngươi xui xẻo…"
"Các vị không cho mỗ báo thù Diệp Phong, không nói là không được động đến con nhóc này…" Liệt thiên thánh như tìm được chỗ trút giận, hưng phấn hẳn lên.
Diệp Phong lắc mình chặn trước mặt Đông Phương Hồng Diệp: "Hồng Diệp mà thuộc về Hỏa điện thì bọn mỗ liều mạng chống cự."
"Bằng vào ngươi, một hoàng cấp thánh tiềm giả nhỏ nhoi mà dám can thiệp vào Thánh điện quyết nghị?" Liệt thiên thánh phì cười, không coi uy hiếp của gã vào đâu.
Đông Phương Hồng Diệp nắm chặt tay gã, cảm thụ niềm quan tâm truyền lại. Cô tỏ vẻ quyết liệt: "Đánh không lại thì chết, vẫn hơn rơi vào tay lão thất phu."
"Nếu Hồng Diệp thư bị đẩy về Hỏa điện, bọn tiểu nữ đều liều mạng một phen." Thẩm Lan và Tử Thanh cũng đứng ra, mặt như sương lạnh nhìn các thiên thánh.
Từ con mắt đen nhánh của gã ánh lên hàn quang, gã hiểu liều mạng cũng không có cơ hội. Kỳ thật gã đang đánh cược với mức độ Thánh điện trọng thị mình, nếu muốn Thánh điện bất chấp tất cả mà che chở cho thì gã phải thể hiện thực lực và tiềm lực tương xứng.
Nghĩ vậy, gã không cần ẩn tàng thực lực nữa, tứ trọng Thần thông biến được vận lên trong tích tắc, khi tức hùng hậu đó trong mắt các thiên thánh không có tí uy hiếp nào, nhưng khi nghĩ đến việc chỉ là một thánh tiềm giả có tu vi hoàng cấp phát ra thì sắc mặt ai cũng biến đổi.
Họ còn đánh giá quá thấp thực lực của Diệp Phong, một thánh tiềm giả sơ nhập hoàng cấp mà có khí thế kinh nhân cỡ đó…