Các võ hoàng Liệt Hỏa tông vẫn thương nghị ở trên tầng không Hỏa viêm động, chủ phong dưới chân đột nhiên rung động kịch liệt.
Lớp chướng ngại năng lượng của Tam nguyên tỏa hỏa trận dấu lên từng vòng sóng cấp tốc xuay vào phía trong, hỏa nguyên chi lực ào ạt tụ vào trong Hỏa viêm động. Một vòng xoáy năng lượng siêu cấp xuất hiện trước mặt bốn võ hoàng.
"Xảy ra chuyện gì? Trận thế sao lại xáo động như thế." Võ Tuyên kinh ngạc.
"Lẽ nào công kích vừa rồi của chúng ta có hiệu quả?" Một võ hoàng cũng thấy bất ngờ, sau nửa ngày chịu công kích thì trận thế mới bắt đầu páh diệt chăng? Nhưng sự thật ngay trước mắt, giải thích đó là hợp lý nhất.
"Không ổn, hỏa nguyên năng lượng trong Hỏa viêm động bắt đầu không thể khống chế được… nguy hiểm." Võ Tuyên không hổ là trung giai võ hoàng, nhanh chóng phát hiện tín hiệu gnuy hiểm, triển khai lĩnh vực của mình đồng thời nhắc nhở ba người kia.
Phản ứng của ba võ hoàng cực nhanh, thân hình cấp tốc lùi lại, hỏa nguyên lĩnh vực cũng giương ra.
Ầm! Tiếng nổ hủy diệt kinh thiên động địa vang lên, sơn môn Liệt Hỏa tông lắc lư kịch liệt. Một phần tư ngọn chủ phong bị vụ nổ hỏa nguyên đột ngột này san bằng. Đỉnh núi vốn cao hơn năm trăm trượng bị mất một đoạn, còn cao không đầy hai ngàn thước.
Hỏa quang xung thiên, đỉnh núi bị nổ tung hóa thành vô số tảng đá lớn nhỏ, có viên vụn ra trút như mưa, có tảng đỏ rực, thậm chí nguyên cả một góc núi rơi xuống, cộng thêm nham tương đỏ rực rải khắp trời… Nhất thời, Liệt Hỏa tông vang tiếng rền rĩ la lét, chúng nhân tranh nhau tránh đi, giẫm đạp trốn chạy.
Mấy chục thiên tôn và võ tôn đang tu luyện ở chủ phong cùng đằng không, kinh ngạc nhìn đỉnh núi dần tan biến, ngơ ngẩn không nói thành lời.
"Thật ra là việc gì." Võ Tuyên phẫn nộ gầm lên trong đám mây hình nấm dày đặc trên đỉnh núi. Lão và ba võ hoàng thể hiện lĩnh vực nên không bị thương tổn gì, chỉ là xung kích của hỏa nguyên khiến họ hơi nhếch nhác.
"Tiên thiên hỏa nguyên! Mau tìm tiên thiên hỏa nguyên!" Cổ trưởng lão phản ứng nhanh nhất, hô lên kinh hãi. Tiên thiên hỏa nguyên thể không thể bị hủy diệt sau vụ nổ vừa rồi. Hỏa viêm động biến mất vẫn có thể lập cái khác, nếu tiên thiên hỏa nguyên không còn thì xong hẳn.
Cả toán võ tôn loạn xạ lên, thần niệm quét tứ tung tìm manh mối. Nhưng với thực lực của họ thì công cốc.
Bốn võ hoàng Liệt Hỏa tông cùng thi triển lĩnh vực, phát ra từng đạo sóng lửa xua ta khó đặc quanh đó. Tầm mắt họ cũng vì thế mà thoáng hẳn.
"Ở kia." Năng lực cảm tri của Võ Tuyên cao nhất, nhìn về phía hỏa nguyên năng lượng dao động kịch liệt nhất, quả nhiên thấy một bóng người mày đỏ tía mang theo một thứ bao phủ liệt diễm nhanh chóng lướt đi. Tốc độ không kém gì một võ hoàng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
"Đuổi." Các trưởng lão Liệt Hỏa tông đều phẫn hận. Kẻ này định ngay trước mắt họ lấy đi tiên thiên hỏa nguyên, thật không biết chữ chết viết thế nào chăng?
Đồng thời chúng nhân cũng lấy làm lạ, địch nhân trong động, kẻ vừa tấn cấp võ tôn đi đâu rồi? Không thể nào kẻ có thực lực võ hoàng này là tôn giả mới tấn cấp. Ý nghĩ hoang đường đó lóe lên trong óc họ rồi tắt, tuyệt đối thể nào.
Nhưng họ đã đoán đúng. Dù thế nào, chỉ cần bắt được Diệp Phong là mọi nghi ngờ sẽ sáng tỏ.
"Ai nha! Lần này chạm vào tổ ong rồi, e rằng cường giả Liệt Hỏa tông đều muốn bắt sống ta rồi phân thây." Gã vừa lao đi thật nhanh vừa thầm nghĩ. Trên vai gã, Hỏa nguyên tinh tủy tung tăng đầy hưng phấn, lần đầu tiên nó rời Hỏa viêm động, tất nhiên thấy cái gì cũng mới mẻ nhưng không hiểu tí nào tình cảnh của gã.
Lúc này gã vẫn thi triển nhị trọng Thần thông biến, chỉ có điều chuyển hóa thành hỏa hệ chân nguyên lực. Tuy tứ trọng Thần thông biến đích xác tăng tốc độ lên nhưng gã không cho rằng như vậy sẽ thoát được truy binh của Liệt Hỏa tông. Nên chi bằng ẩn tàng một phần thực lực, vào lúc quan trọng sẽ có tác dụng không ngờ.
Gã chưa từng ân hận việc xúi giục Hỏa nguyên tinh tủy phá hủy chủ phong Liệt Hỏa tông. Lúc chúng nghênh ngang đến uy hiếp gã và Mộ Dung gia chắc cũng biết là sẽ có ngày này. Lúc đó quyền đầu của gã không đủ lớn, không thể báo thù, giờ gã không còn gì lo lắng, tất nhiên không để Liệt Hỏa tông được yên. Thả cho Hỏa nguyên tinh tủy đi, Liệt Hỏa tông nhất định đau lòng đến phát cuồng.
Khóe môi gã nhếch lên, mỉm cười khoái chá.
"Tặc tử đáng hận kia, mau để lại tiên thiên hỏa nguyên, lão phu may ra sẽ tha mạng cho ngươi." Võ Tuyên đuổi theo đầu tiên, thi triển lĩnh vực hóa thành cự điểu mỏ nhọn thân mỏng, giang cạnh rộng cả mấy chục trượng, tốc độ nhanh hơn Diệp Phong nhiều, cấp tốc áp sát.
"Lão tặc, đầu óc các ngươi có vấn đề hả? Đằng nào cũng chết còn để lại tiên thiên hỏa nguyên cho các ngươi làm gì?" Diệp Phong mượn chân nguyên biến thanh âm thành lạ lẫm, truyền đi thật xa.
"Ngươi không thoát đâu. Nếu còn chống lại, đợi lúc lão phu bắt được ngươi thì nhất định sẽ lột da ngươi, chặt làm tám khúc. Cả thế lực và gia tộc sau lưng ngươi cũng sẽ phải bồi táng." Sát ý điên cuồng từ thân thể Võ Tuyên phát ra, mặt mũi méo mó nghiến răng gầm lên giận dữ. Đuôi lĩnh vực phun ra mấy đạo hỏa quang, tốc độ nghiễm nhiên tăng thêm mấy phần.
"Chỉ với ngươi? Một lão khốn sắp chết." Diệp Phong bật cười lạnh, hai tay vòng lại, một dòng khí trắng xóa nhanh chóng tụ lại.
"Chân không xung kích pháo!" Gã quăng tay, dải khí nổ tung, một trụ khí giáng vào cổ lĩnh vực của lão.
Lĩnh vực của lão tuy to lớn nhưng đường kính cổ chim chỉ chừng gần một trượng. chân không xung kích pháo của Diệp Phong bất phàm, độ lớn không kém gì cần cổ này, nên cú xung kích hung hãn đánh rụng cả cái đầu xuống, một phần hỏa nguyên năng lượng không còn khí trường chống chịu nên tan đi.
Tốc độ của Võ Tuyên vì lĩnh vực bị ngăn trở mà sững lại. Diệp Phong nhân cơ hội đó kéo giãn khoảng cách.
"Ban nãy là công kích gì nhỉ?" Ba võ hoàng phía sau lướt tới ngay, kinh ngạc nhìn nhau, cùng nhận ra nét ngạc nhiên trong mắt đồng bạn.
Ai ngờ lĩnh vực của võ hoàng, chỉ lĩnh vực mới chống lại được, mọi công kích khác chỉ là chuồn chuồn lay cột đá. Dù là một võ hoàng, nếu không thi triển lĩnh vực cũng không phá được lĩnh vực của võ hoàng cấp thấp hơn. Nhưng họ đều nhìn rõ ban nãy Diệp Phong không có lĩnh vực gì hết nhưng dựa vào đâu mà đập nát một góc lĩnh vực của Võ Tuyên?
Võ Tuyên lắc mình gằn giọng: "Tiếp tục đuổi theo."
Mất một khối tiểu lĩnh vực, với lão không ảnh hưởng gì, khí hải dấy lên là lại phục nguyên. Nhưng chấn động Diệp Phong để lại khó lòng rũ sạch…
"Đúng là đuổi riết." Diệp Phong cảm nhận được bốn người lại đuổi tới, bất giác bĩu môi: "Nếu ta thi triển tứ trọng Thần thông biến vị tất thoát được mấy lão bất tử này. Hơn nữa thời gian duy trì tứ trọng Thần thông biến khá ngắn, nếu không thoát nhanh được thì phiền hà."
Gã có thể duy trì nhị trọng Thần thông biến trong nửa canh giờ nên tạm thời không có gì nguy hiểm. Một khi Võ Tuyên đến gần, gã lại ném ra chân không xung kích pháo đanh tan lĩnh vực rồi nhân cơ hội bỏ chạy. Cứ vậy Võ Tuyên dần tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
"Lê hỏa cửu chuyển!" Áp sát lần nữa, không đợi đối phương công kích, lão quát khẽ, hỏa nguyên lĩnh vực quanh mình đột nhiên sáng lên lạ lùng, tốc độ tăng vọt, như tia chớp khổng lồ vút đi, sát na sau đã tới phía trên đầu Diệp Phong.
"Hỏa vẫn tập!" Hỏa diễm như sóng lớn ép xuống đầu gã, hỏa nguyên khí tức kinh hồn khiến gã có cảm giác nghẹt thở.
Lê hỏa cửu chuyển là môn bí thuật cực kỳ cao cấp, có thể nâng cao thực lực của hỏa nguyên tu luyện giả gấp đôi trong nháy mắt nhưng thời gian duy trì không lâu. Phát ra công kích xong, năng lượng khí tức của Võ Tuyên trở lại bình thường ngay, bí thuật này có ưu điểm là không có tác dụng phụ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến chiến lực của người thi triển.
Tích tắc thi triển công kích, tu vi của Võ Tuyên còn tiếp cận cao giai võ hoàng nên uy thế của chiêu này cơ hồ nuốt chửng không gian quanh Diệp Phong.
Đối diện công kích hung hãn như vậy, gã cũng biến sắc, bốn loại nguyên lực đồng thời chuyển động cấp tốc, định toàn lực thi triển tứ trọng Thần thông biến.
Động tác của Hỏa nguyên tinh tủy còn nhanh hơn, nó nhay phóc khỏi đỉnh đầu gã, há miệng phun ra lưới lửa, hóa thành một miệng túi nuốt chửng làn sóng lửa của Võ Tuyên. Đoạn nó hút mạnh, hỏa nguyên năng lượng ngút trời trên không liền hình thành một vũng xoáy với tốc độ khiến người ta tặc lưỡi chui vào miệng nó.
Tiểu tử nhảy lùi lại, nằm trên vai gã, mỉm cười no nê, đưa tay vỗ vỗ cái bụng căng tròn rồi há miệng ngáp dài, thổ ra một đạo hỏa diễm.
"Hỏa nguyên tinh tủy!" Tròng mắt Võ Tuyên co lại, mục quang ánh lên tham lam.