"Chạy." Âu Dương Võ Quốc và võ tôn còn lại không dám chống cự nữa. Diệp Phong đại triển thần uy khiến cả hai mất mật, tuy hiệu quả phần nguyên chưa tan, thực lực vẫn rất cao nhưng cực kỳ hoảng sợ trước Diệp Phong khác nào ma thần.
Chát, chát. Hai người chia ra hai hướng vút đi, mỗi lần nhấp nhô là được mấy chục trượng. Nếu không nhân lúc thực lực còn đang bạo trướng mà chạy thoát thì đợi khi phần nguyên hiệu quả kết thúc, cả hai chỉ còn đường chết. Hai người chọn hai hướng đào tẩu khác nhau, dù thực lực của Diệp Phong có cao hơn nữa cũng chỉ đuổi theo được một người, chỉ trong mấy giây qua lại đó, người kia sẽ có cơ hội chạy thoát.
Còn gã chọn đuổi theo ai thì kẻ đó xui xẻo…
Âu Dương Võ Quốc trải thần niệm ra, tức thì mừng đến phát cuồng. Diệp Phong nhìn sang một võ tôn khác.
Xú tiểu tử đáng chết. Gã là quái vật gì, thân thể nhân loại sao lại tự do biến ảo to nhỏ như thế? Một vài thủ đoạn của gã, thậm chí hắn còn chưa nghe đến bao giờ. Nhất định phải báo cho Hồng Thiên Tôn biết, có lẽ… sẽ mời được cường giả Liệt Hỏa tông đối phó gã.
Hiện giờ hắn không còn ôm mộng diệt Mộ Dung gia nữa. Chỉ cần thoát được hôm nay, sẽ đến nhờ Hồng Thiên Tôn che chở. Hắn tưởng tượng được cảnh bốn võ tôn phe mình bại vong, gia tộc sẽ bị Mộ Dung gia diệt gọn… E rằng… Âu Dương thế gia truyền thừa hơn ngàn năm sẽ tan biến vào cát bụi của đại lục.
Lòng Âu Dương Võ Quốc đau như dao cắt.
Không. Từ đáy lòng hắn gầm lên: ta nhất định không để việc này xảy ra, dù phải dốc hết lợi ích của gia tộc cũng mời Hồng Thiên Tôn xuất thủ bằng được, giữ lại chút huyết mạch truyền thừa cho gia tộc. Nếu được thế, hắn sẽ khiến Diệp Phong trả cái giá đắt nhất.
Trong lúc Âu Dương Võ Quốc vừa dốc sức chạy vừa suy tính vẩn vơ, năng lượng khí tức khiến hắn biến sắc từ sau lưng vút tới. Thân ảnh Diệp Phong hóa thành một tia chớp vàng tía liên tục lóe lên trên không, khác nào thuấn di với tốc độ không tin nổi áp sát hắn.
"Sao lại như thế, sao lại như thế. Hắn không phải đang đuổi theo một võ tôn khác sao? Sao lại đuổi theo ta?" Âu Dương Võ Quốc thầm gầm lên kinh hoàng. Hắn không cho rằng Diệp Phong là người dễ đổi ý, với khsi phách hạ gục hai tôn giả một cách gọn ghẽ thì đoán được gã là người sát phạt quả quyết, thủ đoạn đầy mình.
Hắn vội vàng ngoái lại thấy gã hơi run người, chân phun ra kình khí trắng toát, thân hình liền bắn đi như đạn pháo. Tốc độ đó tuy mỗi lần đều mất mấy giây ngừng lại nhưng áp sát hắn với ưu thế rất rõ ràng.
Sau lưng gã, Âu Dương Võ Quốc nhìn thấy ngực một võ tôn khác đang phun máu như suối, nhãn thần xám xịt, khó lòng sống sót. Trên tay Diệp Phong, kim quang của Tru Thần cung đang sáng rực…
"Ta không thể chết, tuyệt đối không thể chết." Âu Dương Võ Quốc gầm lên trầm trầm, liều mạng thôi động khí hải đẩy thân pháp lên cực trí, không thân hình hóa thành một đạo hắc sắc quang ảnh trên không, tốc độ tăng thêm ba phần.
"Hừ! Âu Dương Võ Quốc, ngươi sử dụng đơn dược kích phát tiềm lực, lại thi triển bí pháp. Một khi quá độ thì cả đời cũng đừng mơ khôi phục thực lực nữa." Diệp Phong trào phúng, chân mày lại hơi nhíu vào, tốc độ của đối phương thấp hơn một chút, nhất thời không thể thu hẹp cự ly.
Tuy gã có Tru Thần cung nhưng thực lực của Âu Dương Võ Quốc vượt hơn võ tôn ban nãy, lại sử dụng bí thuật tự tàn, phải trong vòng trăm thước gã mới chắc chắn bắn trúng. Cự ly quá xa, lãng phí chân nguyên đã đành còn ảnh hưởng đến tốc độ truy kích, nên gã đành liên tục thi triển Chân không pháo, giữ đà lao tới không ngừng.
Hai bên đều tiêu hao rất lớn. Chân không pháo nếu chỉ ngẫu nhiên thi triển thì không ảnh hưởng đến thời hạn biến thân của gã nhưng dùng để phi hành thì với tu vi võ tông của gã khó mà duy trì được lâu. Kết quả lần truy kích này là so xem ai kiên trì được lâu hơn.
"Ngươi không thể khống chế thiên địa chi lực, chỉ dựa vào hao tổn năng lượng duy trì tốc độ. Ta không tin ngươi chống chọi được lâu." Âu Dương Võ Quốc không ngốc, lão cách gã cả trăm trượng, tuy đối phương rút ngắn dần cự ly nhưng không nhanh. Chỉ cần kiên tri đến khi hiệu quả biến thân của đối phương kết thúc, hắn sẽ thoát thân.
"Lão thất phu! Đừng quên là tiềm lực ngươi kích phát vị tất sánh bằng ta." Gã không hề chịu lép: "Ngươi dùng bí dược trước ra, nếu hao tổn hết trước, chắc phải là ngươi. Chuẩn bị chịu chết đi."
Tốc độ của cả hai cực kỳ đáng sợ, chỉ mấy phút ngắn ngủi đã lướt đi mấy chục dặm. Âu Dương Võ Quốc mắt ánh lên kinh hỉ, vì đã đến gần mục đích, chỉ cần đến đó, dù Diệp Phong có bản lĩnh thông thiên cũng không dám giết hắn.
"Ngươi đuổi đi, trước mắt là đông môn phân bộ của Liệt Hỏa tông. Ở trên đầu Liệt Hỏa tông, ngươi dám giết ta sao? Ha ha ha!" Âu Dương Võ Quốc thấy công trình có tính tiêu chí của Liệt Hỏa tông - - Phần thiên tháp!
Là thế lực thống trị Nam chiêm Bộ châu, quyền uy của Liệt Hỏa tông không thể coi thường. Chỉ cần là địa bàn của Liệt Hỏa tông tuyệt đối không cho cường giả khác tự tiện xông vào. Không vực là thinh không trong phạm vi quản hạt của Liệt Hỏa tông, nếu võ tôn cường giả dám không thông báo mà bay qua sẽ bị coi là bất kính rồi bị trừng phạt nặng nề.
Chỉ mạo phạm nhẹ như phi hành qua còn khiến Liệt Hỏa tông nổi giận, nói gì đến tự ý giao đấu chém giết trong địa bàn của họ… nếu có ai dám làm thế, tương lai sẽ bị Liệt Hỏa tông trút cơn lôi đình. Trong Ngũ hành tông, người nắm quyền của Liệt Hỏa tông luôn nóng tính nhất, thích danh dự và uy thế hơn hết.
"Liệt Hỏa tông?" Gã hơi nhướng mắt nhưng không để tâm. Nếu chỉ vì Mộ Dung gia, gã có thể tạm tha cho Âu Dương Võ Quốc một lần nhưng hắn biết bí mật về Vu võ Thần thông thuật thì dù thế nào gã cũng không tha được.
"Đuổi đi, đuổi đi. Xú tiểu tử, chốc nữa chỉ cần ngươi phạm vào kỵ húy của Liệt Hỏa tông, ta sẽ xúi bẩy Hồng Thiên Tôn giết ngươi tại chỗ báo cái hận này." Âu Dương Võ Quốc đắc ý cười vang, với quan hệ giữa hắn và Hồng Thiên Tôn, đạt đến mục đích đó không khó. Diệp Phong là trợ lực lớn nhất của Mộ Dung gia, tin rằng Hồng Thiên Tôn cũng thiết tha mong có lý do trừ đi.
Thân hình hắn đáp xuống thấp hơn, là là mặt đất chui vào sơn môn Liệt Hỏa tông. Khí tức võ tôn thoáng sau đã kinh động mọi cường giả của đông bộ sơn môn Liệt Hỏa tông. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện
"Tộc trưởng Âu Dương thế gia - - Âu Dương Võ Quốc, cầu kiến Liệt Hỏa tông Hồng Thiên Tôn!" Tiếng gọi lồng lộng vang vọng sơn môn.
Hồng Thiên Tôn lúc này đang xếp bằng tĩnh tu cùng hai võ tôn khác trong tĩnh thất, chợt nghe Âu Dương Võ Quốc bái phỏng, lão chợt nổi giận: Đúng là đồ không biết sống chết, chẳng phải đã bảo hắn là không được để lộ quan hệ lão trợ lực cho Âu Dương gia rồi sao? Giờ hắn xông vào sơn môn, chẳng phải gây chú ý là gì?
Bất quá lão nhíu mày, khí tức của Âu Dương Võ Quốc sao lại mạnh như thế? Lẽ nào… hắn sử dụng Phần nguyên đơn? Đang lúc Hồng Thiên Tôn kinh ngạc, thinh không lại xuất hiện khí tức cổ quái cực mạnh khiến mọi cường giả không thể nhận ra đối phương có tu vi thế nào.
"Hoắc tôn, Hoa tôn! Hai ngươi ra xem có chuyện gì." Hồng Thiên Tôn muốn tránh mặt Âu Dương Võ Quốc nên không muốn tự ra ngoài.
"Vâng! Thiên tôn!" Lưỡng vị tôn giả, một tam giai một tứ giai, đều là cao thủ hữu hàng, lại thay mặt cho Liệt Hỏa tông, dù xảy ra chuyện gì cũng có thể dẹp yên được.
Hai thân ảnh chìm trong hỏa diễm từ trong sơn môn vút lên, vẽ lên hai đường đỏ lửa nghênh đón Âu Dương Võ Quốc. Hắn thở phào, ở địa bàn Liệt Hỏa tông nên hắn không dám làm quá, dừng phắt lại thi lễ với hai tôn giả.
Tại địa bàn của Liệt Hỏa tông, trước mặt hai tôn giả, lẽ nào Diệp Phong còn dám tung hoành? Dù gã không sợ mất mạng nhưng còn phải cân nhắc, khiến Liệt Hỏa tông nổi giận sẽ liên lụy đến Mộ Dung gia chứ nhỉ? Âu Dương Võ Quốc thoáng hiện nét âm đọc, thầm mong ngóng, nếu tiểu tử Diệp Phong mà nhất thời bất phẫn, gây ra hành vi không sáng suốt nào đó… chính là điều hắn muốn thấy.
Âu Dương Võ Quốc tuy dừng chạy nhưng không hề lơi lỏng phòng bị. Giờ hắn không sợ thủ đoạn của Diệp Phong, chỉ cần chống cự được một chốc, có cường giả Liệt Hỏa tông đến, lẽ nào họ lại tụ thủ bàng quan"
"Âu Dương Võ Quốc, chịu chết đi." Diệp Phong quát như sấm động, thân thể khác nào sao băng vút xuống. Lưỡng vị tôn giả còn chưa tới đã thấy từ chân trời lóe lên quỹ tích vàng tía, tiếp đó chỗ Âu Dương Võ Quốc đứng rực bạch quang ngút trời.
Nhân lúc đặt chân xuống đất thi triển Cự hình Chân không pháo, thân ảnh Diệp Phong và Âu Dương Võ Quốc đều bị khói đặc và quang hoa lấp lán bao phủ, hoàn toàn không thể trông rõ. Xương cốt gã kêu lách cách, Thần thông thuật quán chú toàn thân, đóng đinh vào khí tức của Âu Dương Võ Quốc, hai tay xuất ra quyền ảnh ngập trời công tới.