Hỏa lân thú đích xác muốn lợi dụng hoàn cảnh trong động dày đặc thiên địa linh khí để xung phá chướng ngại sau cùng. Một khi nó tấn cấp yêu hoàng thì cả dòng dõi Hỏa lân thú đều được tiến hóa.
Yêu thú khác với nhân loại, có thể bằng vào thiên phú từ nhược tiểu vươn dần lên mạnh mẽ, huyết mạch của chúng quyết định trình độ tu vi. Nhưng không có nghĩa chúng hoàn toàn không có cơ hội tiến bộ thêm. Như Thương bối viên, vì đột phá được chướng ngại của tam giai yêu thú nên đời sau của chúng có khả năng thành tứ giai yêu thú.
Bất quá, Hỏa lân thú thuộc nhóm đứng đầu ngũ giai yêu thú, muốn bước qua bước sau cùng này gian nan hơn tam giai Thương bối viên nhiều. Dù có vạn niên linh ngọc tinh hoa phụ trợ cũng không biết cần bao nhiêu năm nữa mới thành công.
Câu hỏi của gã khiến nó nghĩ ngợi.
"Nếu mục đích chỉ có thế thì chúng ta không xung đột gì ghê gớm." Diệp Phong mỉm cười, vẻ thần bí trên mặt khiến đối phương đầy hiếu kỳ.
"Ngươi nói vậy là sao?" Hỏa lân thú hỏi gặng.
"Vạn niên linh ngọc tinh hoa mà tôn giả định độc chiếm thì nguy hiểm lắm. Dù hôm nay tôn giả đuổi được bọn mỗ, ngày khác không ai dám chắc không có võ hoàng thực lực siêu việt đến cướp. Lúc đó, tôn giả đủ thực lực bảo vệ nó sao?"
Hỏa lân thú trầm mặc, nếu võ hoàng đến cướp, nó chỉ còn nước cúp đuôi chạy.
"Hà huống, lợi dụng vạn niên linh ngọc tinh hoa như ngươi thật phí của trời. Nên biết nhân loại bọn ta có cách dùng khối tinh hoa này để bố trí thành linh địa có linh khí nồng hơn, hiệu quả tu luyện trong đó vượt xa bây giờ…" Ngữ khí của gã đầy dụ hoặc khiến Hỏa lân thú động lòng.
"Ngươi chịu cho ta tu luyện trong linh địa đó?" Tâm nguyện lớn nhất của nó là đột phá, đó cũng là bản năng của yêu thú.
"Phạm vi linh địa có bố trí vạn niên linh ngọc tinh hoa không nhỏ, để tôn giả tu luyện trong đó cũng được." Diệp Phong nhún vai, đổi chủ đề: "Bất quá, có được lợi ích thì cũng phải ra sức, tôn giá có thấy thế không?"
Hỏa lân thú ngạc nhiên, rồi trầm giọng hỏi: "Ta dâng thiên địa tinh hoa cho ngươi lẽ nào còn chưa đủ?"
Diệp Phong tỏ vẻ khinh thường: "Giao đấu vừa xong, ngươi đã thua mất vạn niên linh ngọc tinh hoa cho ta. Ta lấy đi là đương nhiên, sao lại đem việc đó ra làm giá?"
"Ngươi còn muốn gì nữa." Hỏa lân thú hơi nổi giận nhưng không muốn vì thế mà tiếp tục tranh biện với gã. Để xem đối phương ra giá thế nào, nếu nó chấp nhận được vì đồng ý cũng không sao. Khao khát tấn cấp dù gì cũng lớn hơn hết với nó.
"Đơn giản lắm. Trong linh địa có đặt vạn niên linh ngọc tinh hoa, ta sẽ nhường cho ngươi một chỗ đễ đột phá, ngươi cũng nên đến đó giúp ta bảo vệ linh địa chứ nhỉ?"
Diệp Phong cười rất gian trá, vạn niên linh ngọc tinh hoa là bảo bối ai cũng thèm muốn, tuy gã chuẩn bị khâu bảo mật rất kỹ nhưng chỉ giấu được nhất thời chứ không được vĩnh viễn, một khi bí mật bị tiết lộ, phiền hà sẽ rủ nhau đổ tới. Với lực lượng hiện hữu của gã, muốn bảo vệ vạn niên linh ngọc tinh hoa khó như lên trời.
"Ngươi muốn ta làm thú coi cửa." Hỏa lân thú giận đến thất khiếu xì khói, gầm lên liên tục.
"Không thể nói như vậy. Linh địa này là chỗ dựa quan trọng cho tôn giả tấn cấp. Bảo vệ lợi ích của mình sao lại thành trông cửa hộ tại hạ?" Diệp Phong xòe tay đầy "vô tội": "Nếu địch nhân không mạnh, tại hạ sẽ tự đuổi đi, không dám phiền đến tôn giá, nhưng vạn nhất gặp phải đối thủ bọn mỗ khó lòng chống nổi, tôn giá mà không xuất thủ, để đối phương đoạt mất vạn niên linh ngọc tinh hoa thì có lợi gì cho tôn giá?"
"Hừ, ta có thể đồng ý, nếu có kẻ nào định chiếm khối thiên địa tinh hoa này thì ta phụ trách bảo vệ. Nhưng trừ thế ra, mọi phiền phức khác không liên quan đến ta. Ta đường đường là hỏa lân yêu tôn, tuyệt đối không để ngươi sai khiến." Hỏa lân thú thập phần kiên trì.
"Nhất ngôn vi định! Thành giao!" Diệp Phong vỗ tay cười to.
Thực lực của Hỏa lân thú cực kỳ quan trong với Vô Song môn đang trong giai đoạn trưởng thành. Gã biết yêu tôn đều tâm cao khí ngạo, nếu đề xuất bảo đối phương làm đả thủ thì khẳng định sẽ bị cự tuyệt, nên gã mới mượn cớ vạn niên linh ngọc tinh hoa để nó chịu bảo vệ. Chỉ cần nó đồng ý, hai bên sẽ hữu hảo thêm một thời gian, đợi khi Vô Song môn thật sự cần trợ giúp, Hỏa lân thú vị tất tụ thủ bàng quan được.
Hơn nữa phiền phức của Vô Song môn có liên quan đến vạn niên linh ngọc tinh hoa hay không chỉ do lời gã nói. Gã nắm chắc, đến lúc cần thiết sẽ thuyết phục được Hỏa lân thú xuất thủ. Quan trọng nhất hiện giờ là lừa được nó đã rồi tính.
Giao dịch xong xuôi, quan hệ đối địch cũng được hai bên giải trừ. Tuy chưa đến mức tin tưởng nhau nhưng chí ít, lòng giới bị ít đi trông thấy. Diệp Phong giải trừ trạng thái Thần thông biến, Quỷ Vô Cực cũng bay tới cạnh gã.
"Tại hạ muốn đưa linh ngọc tinh hoa về Bộ châu, không hiểu tôn giá có cách gì không gây chú ý cho người khác chăng?" Diệp Phong khiêm tốn hỏi.
Thiên địa linh khí do vạn niên linh ngọc tinh hoa dẫn tụ quá kinh nhân. Nếu dọc đường gặp cường giả, dễ dàng bị phát hiện có bảo vật hiện thế. Nếu hành tung bại lộ tất nhiên sẽ có phiền phức. Hỏa lân thú tựa hồ rất thông thuộc bảo vật này nên gã mới hỏi vậy.
"Thiên phú hỏa diễm của ta có thể tạm thời che chắn cho linh khí này. Bộ châu không cách nơi này quá xa, chắc không vấn đề gì." Hỏa lân thú há miệng phun lửa đốt tan tảng đá chứa linh ngọc thanh tro, rồi phát ra một dải lam hỏa bao lấy vạn niên linh ngọc tinh hoa cuốn lên lưng. Thân thể nó cực lớn, linh ngọc trên lưng không khác gì một chiếc hộp nhỏ, hết sức vững vàng.
Diệp Phong cười hăng hắc, nhảy lên lưng Hỏa lân thú, nó hung hăng ngoái lại nhìn nhưng không nói gì. Gã không thể phi hành, nếu đi theo gã dưới đất thì mất thời gian quá, khó tránh đêm dài lắm mộng. Hỏa lân thú dù không vui nhưng đành mặc nhận cho gã cưỡi.
Quỷ Vô Cực và Hỏa lân thú đồng thời đằng không, nhanh chóng bay về phía Mộ Dung thành.
Hai tôn cấp cường giả đồng thời phi hành, không hề có phiền hà gì, dọc đường hết sức thuận lợi. Hôm sau, cả ba về đến Bộ châu, đột nhiên Diệp Phong nhận ra lông Phong loan trong lòng nóng lên. Nguồn truyện: Trà Truyện
"Mộ Dung gia xảy ra chuyện rồi hả?" Diệp Phong khẽ lẩm bẩm.
Đó là ám hiệu giữa gã và Phong loan, một khi Mộ Dung gia gặp nguy cơ nhưng chưa đến mức diệt tộc, không cần nó nhúng tay, nó sẽ dùng sợi lông này thông chi để gã nhanh chóng trở về. Đồng thời, Phong loan cũng ngầm bảo vệ Tử Thanh và mấy nhân vật trọng yếu của Mộ Dung gia, chỉ cần họ không nguy hiểm thì nó không lộ diện.
"Tiểu Phong, xảy ra chuyện gì?" Quỷ Vô Cực nhanh chóng nhận ra, lên tiếng hỏi.
"Chắc Âu Dương gia hành động rồi… không sao, tin rằng Mộ Dung gia còn chống chọi được một khoảng thời gian, chúng ta bao lâu nữa thì về được Mộ Dung thành?" Có Phong loan tại trường, Diệp Phong không lo lắng gì.
"Nếu tăng tốc, toàn lực quay về thì trước khi hoàng hôn là sẽ tới."
"Ta phải nói rõ trước là xung đột giữa nhân loại các ngươi không liên quan đến ta. Đừng mong ta giúp ngươi." Hỏa lân thú thanh minh.
Gã không hy vọng giờ mình sai khiến được nó, ngẫm nghĩ một chốc rồi dặn: "Tôn giá cứ mang bảo vật này vào phía bắc Vụ Ẩn sơn mạch ẩn tàng vài ngày. Đợi khi mỗ và Quỷ lão giải quyết xong phiền hà sẽ đến tìm tôn giá thương nghị việc bố trí linh trì, được chăng?"
"Ngươi không sợ ta mang thiên địa tinh hoa chạy mất hả?" Hỏa lân thú bật cười.
"Ngươi đường đường là yêu tôn, chắc không tráo trở thế chứ? Hà huống tôn giá làm vậy thì có lợi gì?" Diệp Phong nói đầy tự tin.
"Ha ha ha! Xú tiểu tử, được lắm, ta bắt đầu thích ngươi rồi." Hỏa lân thú cười vang: "Ta sẽ để lại hỏa diễm ấn ký, các ngươi xử lý sự tình xong cứ đến tìm ta."
Hai bên chia tay. Quỷ Vô Cực kẹp gã, toàn lực lao về phía Mộ Dung thành.
oOo
Mộ Dung thành lúc này bị Âu Dương gia dẫn các thế lực nhỏ và tầm trung vây chặt.
Trong thành, Mộ Dung thế gia dốc hết tinh anh giằng co với nhân mã đối phương ở chân thành. Tình hình hiện tại cho thấy hai bên không chỉ xung đột một lần, bãi đất dưới chân thành còn không ít vết máu.
Trong trận chiến Mộ Dung gia tổn thương hai võ tông và mấy chục võ sư nhưng không để Âu Dương gia chiếm tiện nghi. Đối phương cũng phải trả giá bằng ba võ tông và hơn trăm võ sư. Tiếc rằng trong đó người Âu Dương gia không nhiều, chúng cố tình dùng nhân thủ của thế lực khác tiêu hao thực lực của Mộ Dung gia.
Số lượng nhân mã của Âu Dương gia nhiều hơn, dù khi giao đấu tiêu hao, Mộ Dung gia chiếm ưu thế nhất định nhưng tuyệt đối không chống chọi được đến cuối cùng. Lực lượng thật sự của Âu Dương gia chưa được phái ra.
Bất quá võ tôn hai bên còn chưa động thủ nên sinh tử chi chiến thật sự chưa bắt đầu.
Bên ngoài thành, hậu phương của Âu Dương gia.
"Âu Dương Võ Quốc! Ngươi bảo là tìm được manh mối về hung thủ giết sư muội ta, sao giờ tiểu tử đó vẫn chưa xuất hiện?" Đối diện Âu Dương Võ Quốc là một nam tử chừng ngoài bốn mười, toàn thân hắc khí liễu nhiễu. Hắn không có ý tôn kính Âu Dương Võ Quốc, hỏi với vẻ bất mãn.
"Độc Hỏa tôn giả nóng lòng làm gì, Âu Dương gia vượt ngàn dặm mời tôn giả từ Bách Thảo cốc đến đây, nhất định sẽ có giao đãi." Âu Dương Võ Quốc cười nịnh, đối phương tuy là nhất giai võ tôn nhưng là cường giả của Bách Thảo cốc.
Hà huống, Độc Hỏa tôn giả nhất thân độc hỏa bá đạo phi thường, dù Âu Dương Võ Quốc tu vi cao hơn hai cấp cũng không dám chạm vào. Giao đấu thật sự, hắn không phải địch thủ của đối phương.