Bạch hổ và Cửu vĩ hồ thấy Thanh giao không có vẻ gì đùa cợt thì cùng biến sắc hỏi: "Lẽ nào tiểu thư có chuyện?"
"Không phải. Tiểu thư không sao, Bích Thủy cung cũng ổn như Thái sơn thì có chuyện gì." Thanh giao lắc đầu, ném Diệp Phong và Tiểu Hôi xuống: "Các ngươi xem đi."
Bạch hổ và Cửu vĩ hồ đảo mắt, cùng dừng lại trên mình Tiểu Hôi.
"Mộc nguyên thanh linh hầu? Lão giao, ngươi phát hiện ngũ hành mộc linh thú ở đâu?" Bạch hổ kinh ngạc: "Linh lực của đại lục này, theo lý thì không thể sinh ra được ngũ hành linh thú."
"Mộc linh thú này hình như phát dục không đúng… bất quá hình như sử dụng thiên tài địa bảo gì đó, huyết mạch đang tỉnh lại." Cửu vĩ hồ mục quang như điện, nhìn đến khiến Tiểu Hôi hơi sợ. Quanh nó toàn là hoàng cấp yêu thú, uy áp phát ra khiến nó run sợ.
Thể nội nó dấy lên huyết mạch chi lực cuồng bạo, chống lại phần nào khí thế đó, giúp nó đủ dũng khí đối diện với ba yêu thú có thực lực vượt xa.
"Ta cũng không có thời gian để các ngươi xem mộc linh thú, trở về lần này vì tiểu tử này." Thuận theo ánh mắt Thanh giao, Bạch hổ và Cửu vĩ hồ lúc đó mới chú ý đến Diệp Phong.
"Tiểu tử này có gì đặc biệt? Lẽ nào ngươi mang về hiếu kính bọn ta?" Bạch hồ liếm mép: "Nhưng chỉ có một tên thì ít quá. Bọn ta đông thế này thì chia thế nào?" Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện
Cửu vĩ hồ cẩn thận hơn, nhìn nguyên trạc trên cổ tay Diệp Phong, mắt sáng lên nói: "Y là truyền nhân của điện chủ, ai đả thương y thế này? Lão giao, bắt được hung thủ chưa?"
"Cái gì!? Truyền nhân của điện chủ?" Bạch hổ kinh hãi ngã nhào xuống đất, cười ngượng ngùng: "Ban nãy ta không nói gì…. Hì hì… các ngươi cũng không nghe thấy gì."
Đoạn Bạch hổ ngửi ngửi người Diệp Phong lấy lòng, nhìn Thanh giao đầy cổ quái: "Thể nội tiểu điện chủ tựa hồ chỉ có năng lượng khí tức của lão giao…"
"Nhìn cái gì mà nhìn." Thanh giao thấy hai đồng bạn mắt sáng lên thì hổ thẹn: "Ta đâu có biết y là tiểu điện chủ, đả thương y cũng có gì lạ đâu."
"Lão giao chắc suýt nuốt tiểu điện chủ vào bụng." Giọng Cửu vĩ hồ đầy mê hoặc: "Nếu truyền nhân mà điện chủ khó khăn lắm mới tìm được bị ngươi ăn thịt… xem điện chủ có rút gân rồng ngươi không, hì hì."
"Lão giao, anh hùng lắm." Bạch hổ giơ trảo trước lên theo động tác bội phục, lắc lắc đầu: "Gần đây điện chủ hình như đang tham ngộ gì đó, nếu không có việc gì quan trọng thì không cho bọn ta quấy nhiễu."
"Nhưng việc liên quan đến tính mạng tiểu điện chủ thì không tính, ta và hồ muội không vào cùng, ngươi tự lo đi." Bạch hổ nằm xuống một cách không hề nghĩa khí, giả bộ dưỡng thần. Cửu vĩ hồ cũng lấy đuôi bọc mình, ngó lơ Thanh giao.
Thanh giao giận dữ kêu oai oái, đối phương vẫn không thèm nghe.
"Được rồi, lão giao ta tự làm tự chịu, không cần các ngươi. Các ngươi chăm lo cho mộc linh thú, ta vào đây." Thanh giao đành chụp Diệp Phong lên, nhăn nhó đi vào.
Bạch hổ và Cửu vĩ hồ thấy Thanh giao đi vào thì lập tức đổi sắc mặt, cùng nhìn chăm chăm Tiểu Hôi đang luống cuống, mắt đầy tinh ranh.
"Tiểu tử, ngươi quá kém. Ngươi là kẻ có huyết mạch tối cao quý của linh thú tộc chúng ta, xem ra bọn ta phải rèn luyện cho ngươi một phen không thì sau này sẽ mất hết uy phong linh thú ở đại lục này mất." Bạch hổ gục gặc đầu đầy gian trá.
"Bọn ta nhất định khiến ngươi trở thành ngũ hành mộc linh thú đúng nghĩa, ha ha ha." Cửu vĩ hồ cười khoan khoái.
oOo
Trong đại điện, Thanh giao ngoan ngoãn nằm dưới đất, dáng vẻ hết sức hối lỗi.
Phía trên là một bạch bào nam tử đang ngồi xếp bằng nhắm hờ mắt, quanh mình bao phủ một tầng thanh vụ, linh khí nồng đến độ khiến Thanh giao không nén được tham lam hít mấy hơi, thoải mái hẳn.
Bạch bào nam tử đó chính là sư phụ cách đâu không lấy truyền Nguyên Thần quyết cho Diệp Phong, cũng là người đứng đầu Yêu điện - - Yêu vương!
Thanh giao đợi hồi lâu Yêu vương mới mở mắt, hỏi luôn: "Phong nhi sao lại đến Bích Thủy cung? Vì cớ gì mà xông vào chỗ ngươi ở?"
"Tiểu điện chủ vì sao lại xuất hiện tại Bích Thủy cung thì lão giao không biết, bất quá hôm đó ở Long nhai giản hình như có dấu hiệu giao đấu, lão giao định lên xem thì nghe có người gọi tế tự đã tới. Lão giao tưởng là đệ tử Bích Thủy cung đưa hiến tế tới, bay lên thì thấy một người đeo lệnh bài của Bích Thủy cung, còn tiểu điện chủ không có. Nên lão giao nuốt luôn…"
Yêu vương trầm tư một lúc, phảng phất nghĩ ra một việc, hơi gật đầu: "Phong nhi chắc vì Lan nhi nên mới xuất hiện tại Bích Thủy cung... Bất quá, việc này còn có chuyện lạ lùng, dù nó đến tìm Lan nhi thì sao lại bị coi là tế tự cho Long nhai giản? Lão giao, kể lại cẩn thận tình huống xem nào."
Thanh giao ngoẹo đầu ngẫm nghĩ rồi kể lại rõ ràng tình huống.
"Nam tử đeo lệnh bài? Phong nhi tựa hồ truy sát hắn?" Yêu vương mỉm cười, nhẹ giọng: "Xem ra tiểu tử này không cẩn thận sa vào bẫy của đối phương. Nếu không phải ngươi là thủ hạ của ta, lại biết nguyên trạc thì lần này e rằng nó không thoát nạn. Phong nhi... còn sơ ý lắm."
Yêu vương đưa tay hút Diệp Phong đang hôn mê đến bên mình. Ông ta lấy ra một viên sinh hóa đơn nhét vào miệng gã rồi khẽ vuốt tay qua phía trên người gã, thủy nguyên năng lượng của Thanh giao còn lưu trong thân thể gã, dồn ép nhục thể liền bị hóa giải hết. Gã rên lên thoải mái, mặt dần hồng nhuận.
Nhân lúc Diệp Phong chưa tỉnh, Yêu vương hỏi tiếp: "Bên mình Phong nhi tựa hồ còn một con mộc linh thú, ngươi có thấy không?"
"A! Điện chủ, lão nhân gia đúng là thần cơ diệu toán, tính ra được cả việc tiểu điện chủ mang theo mộc linh thú. Thật quá ư bất phàm." Thanh giao đang lo lắng, sợ Yêu vương trừng phạt mình, lập tức dốc hết khả năng vỗ mông ngựa nịnh nọt. Nó tất nhiên không biết, mấy tháng trước điện chủ rời Yêu điện, đã từng gặp Diệp Phong.
"Bạch hổ và hồ muội đang ở bên ngoài trông coi mộc linh thú, chi bằng bọn thuộc hạ để nó vào gặp điện chủ?" Thanh giao định thoát thân.
"Bất tất!" Mục quang Yêu vương đột nhiên lạnh lại, gằn giọng quái: "Lão giao! Xem ra ba năm nay ngươi ở Bích Thủy cung quá thoải mái, ngay cả tình huống chưa rõ đâu vào đâu đã nuốt người ta, nếu không vì ngươi biết nguyên trạc hoặc Phong nhi mang theo mộc linh hầu, chẳng phải ngươi đã mắc sai lầm lớn sao. Lẽ nào ngươi không biết Bích Thủy cung không thể có nam đệ tử, trước khi nuốt Phong nhi, ngươi không nghĩ gì hả?"
"Lão giao có lỗi, xin điện chủ trách phạt!" Thanh giao bò dưới đất, ngoan ngoãn nhận tội.
"Hiện lại ngươi đến chỗ Hùng lão lĩnh phạt."
"Tuân mệnh!" Thanh giao vội vàng lui ra.
Yêu vương xem xét tình hình thân thể Diệp Phong, thấy gã không có gì bất thường thì lăng không xuất chưởng, nguyên nguyên lực hồn hậu liền dồn vào óc khiến gã thoát khỏi hôn mê.
"Sư phụ?" Diệp Phong mê mê hồ hồ mở mắt, lập ức giật mình với cảnh tượng: "Đây là đâu? Sao sư phụ lại ở đây?"
"Vi sư cũng không ngờ lại nahnh gặp con như thế." Yêu vương mỉm cười: "Đây là trung tâm Yêu ma sâm lâm, cũng là Yêu điện. Vi sư chính là Yêu vương hung thần ác sát trong lời đồn. Việc này vốn định đợi khi con có chút thực lực thì cho con biết, nhưng con đã đến Yêu điện thì vi sư không giấu nữa."
"Sư phụ là Yêu vương?" Diệp Phong ngạc nhiên. Yêu ma sâm lâm là hung địa lớn nhất Võ Nguyên đại lục, gã nghe thấy chuyện này từ lầu, còn đại danh Yêu vương càng như sấm động bên tai. Đồn rằng Yêu vương là nhân vật hung tàn, tay đầy máu tanh, giết người vô tội, thực lực cực mạnh, nhưng gã không sao tưởng tượng người đó là sư phụ.
Trong lòng gã, sư phụ là nhân vật như thần tiên, đâu phải ma đầu hiếu sát?
"Thế nào? Không giống hả?" Yêu vương cười bình thản.
"Dù có thân phận nào, người vẫn là sư phụ mà Diệp Phong tôn kính. Không gì thay đổi được." Sau cùng gã cũng hiểu vì sao khi sư phụ truyền thụ Nguyên Thần quyết từng nói là tương lai gã sẽ là địch nhân của cường giả cả đại lục.
Là truyền nhân Yêu vương, tất nhiên là đích cho đại lục cường giả nhắm vào. Thân phận gã chưa bại lộ, bằng không… trước khi gã có thực lực tuyệt đối, bí mật này phải giữ thật nghiêm mật.
"Năm xưa ta thu con làm đồ đệ vì có duyên với nhau, không hề muốn con chia sẻ trách nhiệm gì hết. Nếu tương lai ta không may thì ở đại lục coi như có một truyền nhân…"
"Sư phụ." Nhiệt huyết trong ngực gã sôi trào, quỳ xuống nói: "Ân tình của ngươi với con như phụ mẫu tái tạo. Không có người không có Diệp Phong hôm nay. Dù tương lai Yêu điện gặp nạn gì, Diệp Phong đều muốn cùng sư phụ gánh đỡ."
"Ha ha, con có tấm lòng này là ta mừng lắm rồi." Yêu vương ngạo nghễ: "Tuy ta không phải thiên hạ vô địch, nhưng tại Võ Nguyên đại lục không có ai khiến ta e dè, con không cần lo cho sư phụ. Thực lực hiện tại của con… ha ha."
Mặt gã ửng đỏ, hơi thầm hổ thẹn. Nhưng rồi gã nghĩ ngay ra, mình mới tu luyện hơn ba năm mà đã vượt xa cùng trang lứa, gã không cần tự phỉ bạc, sau này tất sẽ trở thành trợ lực cho sư phụ.
Yêu vương như nhận ra lòng dạ gã, khẽ gật đầu.
"Đúng rồi sư phụ, Thanh giao… có phải là yêu thú của Yêu điện? Con nhớ là đã bị nuốt vào bụng…" Gã đột nhiên tỉnh ngộ.
"Ha ha, nơi này là Yêu điện, thủ hạ của ta tất nhiên đều là yêu thú." Yêu vương cười bảo: "Luận thực lực chân chính, thất tông tam bang ngũ thế gia trong mắt vi sư, muốn diệt dễ như lòng bàn tay."