Quả thật quả báo đến quá nhanh. Ban nãy hắn lợi dụng Diệp Phong sơ ý, dốc toàn bộ sức mạnh ra đánh gã, tiếc là tuyệt sát thất phẩm võ kỹ cũng vô dụng. Hiện giờ hắn dùng chiêu cũ, nhân lúc hắn kinh hãi mà áp sát tung đòn khiến hắn không có cơ hội trả đòn. Nếu không ngờ võ tông có thể dồn thiên địa chi lực quanh đó để bổ sung nguyên lực với tốc độ cực nhanh, e rằng hắn đã trúng đòn trí mạng lâu rồi.
Dù vậy hắn cũng không thể tiếp tục chịu đựng được nữa. Quyền cước của Diệp Phong như cuồng phong bạo vũ, cơ hồ không ngưng không nghỉ. Tô Chiến Thiên vừa thầm kêu than vừa thấy sợ hãi. Nỗi sợ hãi trước cái chết. Bao năm rồi hắn không trải qua cảm giác tính mạng mình nằm trong tay kẻ khác.
"Không, Tô Chiến Thiên ta không thể chết thế này. Ta là Vân Châu bá chủ tương lai, sao lại chết trong tay một tiểu tử vô danh." Lòng hắn bất cam đến điên cuồng.
Kỳ thật thực lực của Diệp Phong không cao hơn Tô Chiến Thiên nên liên tục oanh kích đối phương mà không thể trọng thương. Thực lực thật sự của hắn còn cao hơn gã một chút, nhưng vì thấy tuyệt sát vô hiệu, khí thế của hắn chìm xuống tận đáy, lòng tin cũng mất đi, bị gã đánh cho không kịp trở tay. Cộng thêm công kích của gã quỷ dị phi thường, rõ ràng nguyên lực chỉ đạt mức nhị giai võ tông nhưng đánh trúng thân thể lại ngang với mỹ tứ giai võ tông. Lớp kim nguyên thứ nhận phủ kín thân thể gã xung kích phòng ngự khiến hắn không kịp đề phòng.
Mất tiên cơ, bị Diệp Phong cướp mất thế công và tận dụng điểm yếu của hắn là đánh xáp lá cà khiến hắn không thể hoàn mỹ thi triển thân pháp nên cục diện thất bại mới hiện ra nhanh thế. Tuy hắn còn chút chiến lực nhưng nhuệ khí mất hẳn, không còn cơ hội lật ngược thế cờ.
"Chạy, hôm nay phải đào tẩu thôi." Không thắng được thì hắn không muốn sa vào cảnh chuột chạy cùng sào, thực lực còn lại đủ để cho hắn bỏ chạy, chỉ cần kéo giãn cự ly thì mọi võ tông tại trường, kể cả Diệp Phong cũng không ngăn được.
Cạch. Dùng vai chặn một đòn của Diệp Phong, xương gãy vụn, hắn đau đớn đến méo mó gương mặt, nhanh chóng tích tụ hỏa nguyên lực, uốn người lướt đi mười mấy thước.
"Tiểu tạp chủng! Đợi lão tử quay về ngươi sẽ phải chịu sự báo thù tàn khốc nhất." Cơ hội chỉ trong thoáng chốc, Tô Chiến Thiên không dừng lại, hỏa nguyên tím nhạt tràn xuống dưới chân.
"Thất phẩm thân pháp: Thiểm lôi bộ!" Là đầu não Lục Lâm bang, tuyệt chiêu của hắn không ít. Cú lắc mình lướt đi tới hơn năm trượng, lại đúng vào hướng có khoảng cách lớn nhất giữa Diệp Phong và tam đại cự đầu. Dù hai bên ngăn chặn thế nào cũng không thể hình thnahf bao vây hữu hiệu trong thời gian ngắn.
"Tô Chiến Thiên! Uổng cho ngươi là nhất bang chi chủ, lại bội tín bỏ chạy." Lôi gia tộc trưởng nộ hỏa xung thiên, cao giọng mắng.
"Lôi Thanh Vân! Trương Bá Thừa! Dịch Nam Thiên! Hôm nay các ngươi dám cản trở ta, khi ta đông sơn tái khởi sẽ lấy người chí thân của các ngươi ra huyết tế." Tô Chiến Thiên dựng ngược râu tóc, mắt như rách mí, vừa chạy vừa gào lên.
Cả ba đều cứng người, Tô Chiến Thiên giờ chỉ còn một mình, không vướng bận gì, mấy thành viên Tô gia còn lại đều bị Diệp Phong giết sạch. Nếu chặn được hắn, giết chết tại trận thì đã đành, nhưng giờ hắn đã thoát khỏi khống chế, ai dám chắc sẽ cầm châm được. Nếu hắn thoát được, sẽ báo thù dầy tanh máu như năm xưa thì hậu quả đó họ không muốn…
Hai trưởng lão Lục Lâm bang cũng nhấp nhổm, chặn tam đại cự đầu lại. Tô Chiến Thiên thoát được thì Lục Lâm bang còn cơ hội đứng lên, dù thanh danh của hắn mất sạch nhưng thế giới này do thực lực quyết định. Chỉ cần có đủ thực lực, danh dự và chữ tín có là gì.
Diệp Phong, không lâu nữa, Tô Chiến Thiên ta sẽ quay lại. Hôm nay vận khí ở phía ngươi, ta không thắng được nhưng đợi khi ta điều chỉnh tâm cảnh xong sẽ trả lại gấp trăm sỉ nhục hôm nay. Ta sẽ cho cả Vân Châu biết Tô Chiến Thiên này mới là vương giả mạnh nhất.
Một thân ảnh đỏ lửa lao vào vòng vây của Lục Lâm bang, nhanh chóng lướt đi, nơi nào thân ảnh đi qua, chúng nhân kinh hãi tách ra một lối.
Lý Ngọc đứng trên đầu thành gầm to: "Tô lão cẩu, uổng cho ngươi là nhất bang chi chủ, lại bội tín bỏ chạy, vô sỉ cực độ. Sau này Lục Lâm bang còn mặt mũi nào ở lại Vân Châu."
"Phong nhi! Nhất định phải giết hắn." Diệp Thừa Thiên nắm chặt quyền đầu, mặt đầy khẩn trương. Tô Chiến Thiên thoát được thì hậu quả phi thường nghiêm trọng. Hắn không cần cả danh dự để giữ tính mạng thì đủ thấy tâm trí hắn kiên định thế nào, nhẫn nhịn giỏi thế nào, tính cách độc ác thế nào.
"Giết hắn." Người Tụ Nghĩa đường đồng thời hô lên, âm thanh động thời, khí thế sục sôi.
"Ngươi chạy được sao?" Tiếng Diệp Phong trào phúng từ phía sau với theo, như mũi châm cắm vào lòng Tô Chiến Thiên. Hắn ngoái lại nhìn, thân ảnh Diệp Phong lao đi như sáo xẹt theo sát hắn.
"Ta không tin tốc độ của ngươi sánh kịp ta." Tô Chiến Thiên nghiến răng uốn người chuyển hướng, chụp lấy mấy lâu la Lục Lâm bang ném ngược lại. Diệp Phong lắc người, thoáng sau đã bị bỏ lại mười mấy thước.
"Ta đã bảo hôm nay ngươi không còn mạng trở về." Diệp Phong lạnh giọng: "Ta nói được là làm được."
Tay khẽ lắc, Tru Thần cung xuất hiện, kim nguyên lực như thủy triều tràn vào thân cung. Tuy như vậy sẽ ảnh hưởng đến thi triển thân pháp nhưng tốc độ của Tấn tật Thần thông thuật vẫn không giảm.
Đám đông lúc đó cực kỳ lộn xộn vì hai người lao vào. Diệp Phong tất nhiên khó đuổi kịp Tô Chiến Thiên, Tô Chiến Thiên cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Nhưng dù gì hắn chủ động bỏ chạy nên tình thế có lợi cho hắn hơn. Chỉ cần ra khỏi đám đông, Diệp Phong dù muốn cản hắn cũng khác nào si tâm vọng tưởng.
Hắn cảm giác được kim nguyên năng lượng ngưng tụ sau lưng, biết Diệp Phong đã sử dụng Tru Thần cung nhưng thân ảnh của hắn phiêu hốt bất định, lướt trái lướt phải, không cho gã cơ hội xác định rõ. Hắn tự tin với thực lực lục giai võ tông thì tránh một mũi tên tất không thành vấn đề. Kim nguyên lực của gã dùng hết lên thần cung, cự ly với hắn sẽ ngày càng xa.
Đối phương… tối đa chỉ có một cơ hội. Tránh khỏi mũi tên này, hắn sẽ không bị uy hiếp nữa.
"Vũ sát tiễn!" Gã quát khẽ, đầu mũi tên mới tụ thành kim sắc viên cầu nhanh chóng xoay tít. Một vầng thái dương rực rỡ vút lên không.
"Vù! Vù! Vù!..."
Mấy trăm đạo kim quang từ trên trời vút xuống như mưa như gió. Thoáng sau, thinh không sáng rực hơn cả ban ngày. Quang mang chói mắt khiến nhiều người phải nheo mắt.
Tô Chiến Thiên như ngửi thấy mùi vị tử vong, gầm lên điên cuồng, hỏa nguyên trong khí hải cuồn cuộn lên mây cao.
Mũi tên đó tuy không uy lực kinh hồn như Tru thần tiễn nhưng lực sát thương không kém hơn Linh tê nhất chỉ. Mấy trăm đạo đồng thời trút xuống rợp trời, trùm kiems vị trí của Tô Chiến Thiên.
"Phập! Phập! Phập! Phập! Phập..."
Một loạt tiếng huyết nhục bị xuyên qua vang lên.Vô số lâu la quanh mình Tô Chiến Thiên cũng chịu tai ương, nhao nhao gào lên.
Dù hắn tu vi thâm hậu nhưng vẫn không chặn được cơn mưa tên, hỏa nguyên xung thiên hóa giải được mấy đạo kim quang thì bị đánh tan. Tay chân, tiểu phúc hắn bị xuyên thủng, lăn lông lốc dưới đất, huyết dịch nhuộm đỏ y phục. Đó còn nhờ hắn tận lực tránh khỏi những nơi yếu hại mới không mất mạng lập tức, nhưng không thể nào chạy được nữa.
"Ha ha ha! Tô Chiến Thiên ta mắc sai lầm lớn nhất trong đời là không bất chấp thủ đoạn trừ khử khi ngươi chưa trưởng thành, bằng không đâu đến nỗi có ngày hôm nay." Hắn biết chắc chắc sẽ chết nên cười điên cuồng, mắt đầy oán độc và bất cma.
"Nên hôm nay ta tuyệt đối không cho ngươi cơ hội sống." Diệp Phong hít sâu một hơi, Vũ sát tiễn uy thế kinh nhân nhưng đồng thời cũng tiêu hao không ít nguyên lực. Một canh giờ liên tục sử dụng hai lần, nếu không ngờ gã lĩnh ngộ được thổ nguyên sinh kim chi lực, e khó duy trì.
Gã từ từ đến chỗ Tô Chiến Thiên nằm gục, nắm Ảnh nguyệt song nhận trong tay. Lâu la Lục Lâm bang nhao nhao tránh ra thành một thông đạo. Hiện giờ gã đã trở thành sát thần trong mắt chúng, ngay cả bang chủ là lục giai võ tông cũng gục ngã dưới tên của gã, thậm chí bồi thêm tính mạng của hơn trăm bang chúng, đương nhiên chúng phải tránh đi. Nguồn: http://Trà Truyện
Đúng khi Diệp Phong dồn hết chú ý lên Tô Chiến Thiên thì óc gã vang vọng tiếng cảnh báo gấp rút. Phản ứng mẫn duệ qua nhiều lần sinh tử khiến lòng gã lạnh buốt, không hề do dự dốc nguyên lực, Thiết bì thuật ngưng ngay trên lưng.
"Xoạt." Một thanh trường kiếm vô thanh vô tức bao phủ kim nguyên lực mỏng tang nhưng cực sắc từ trong đám đông đột nhiên đâm ra, nhắm vào hậu tâm Diệp Phong.
Nhát kiếm đó độc ác và kín kẽ. Thời cơ xuất thủ lựa chọn rất tinh diệu, Diệp Phong thi triển xong Vũ sát tiễn, khí tức đang yếu, còn Tô Chiến Thiên trọng thương nằm dưới đất, tâm lý của gã lơi lỏng hơn hết. Một khi không phòng bị mà bị nhát kiếm đâm trúng thì dù võ tông thật sự cũng mất mạng tại chỗ, hà huống gã chưa phải là võ tông?
Nhưng kẻ này nằm mơ cũng không ngờ gã là người tu luyện nhục thân, thân thể hơn xa mắc dự đoán của hắn, nên kết quả cũng nằm ngoài ý liệu.