Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 301: Mộ Quang thành nguy ngập

"Tiểu hầu nhi trên vai con lai lịch không nhỏ. Nhớ quan tâm nó, sau này cũng khá lắm đấy." Sư phụ liếc Tiểu Hôi trên vai Diệp Phong thật sâu rồi đột nhiên nói.

Tiểu Hôi vốn hoạt bát loạn động nhưng từ lúc thấy sư phụ gã thì tỏ vẻ sợ hãi, ngoan ngoãn nằm trên vai gã, không dám động đậy. Trong huyết mạch cao quý của nó có bản năng khiến nó cảm thụ được khí tức của những đồng loại cấp cao hơn trên mình người đó. Đồng loại này là những yêu thú cũng có huyết thống cao quý.

Tôn ti giữa yêu thú do hai nhân tố tuyết định. Thứ nhất là huyết thống. Thứ hai là thực lực. Dù chủ nhân của những khí tức đó kém hơn nó một chút về huyết thống nhưng thực lực vượt xa. Nên xuất phát từ bản năng của yêu thú, Tiểu Hôi cực kỳ sợ hãi những khí tức này. Sư phụ Diệp Phong có thể nhiễm nhiều loại khí tức yêu thú mạnh mẽ đến thế, với nó đã trở thành người đáng sợ nhất.

Cũng may người này hình như có quan hệ rất tốt với Diệp Phong, bằng không nó đã cắm đầu chạy lâu rồi.

Gã lúc này mới nhận ra nó đang run lên, bèn lấy làm lạ ôm nó, dịu giọng: "Tiểu Hôi không cần sợ, đó là sư phụ ta, không thương tổn đến ngươi đâu…" Gã vẫn tưởng nó sợ hãi trước thực lực của sư phụ.

"Ta chần chừ ở Vân Châu không ít thời gian, tối đa nửa ngày nữa sẽ đi. Nửa ngày này, ta sẽ tận hết trách nhiệm sư phụ." Sư phụ nhìn gã đầy hoan hỉ, mắt ánh lên nhu hòa, ông ta vốn canh cánh việc không thể tự tay chỉ dạy gã tu luyện, hiếm khi gặp gỡ như hôm nay, tất nhiên dốc túi truyền thụ…

oOo

"Kỳ thật, vô luận Thần thông thuật hay võ kỹ đều là kỹ xảo vận dụng sức mạnh. Kỹ xảo này, khi con lĩnh ngộ về sức mạnh nhục thân và nguyên lực đạt đến trình độ nhất định sẽ tìm được ảo bí. Nên tu luyện võ đạo chú trọng chữ Ngộ." Sư phụ cẩn thận dạy dỗ.

"Ví như bát phẩm, cửu phẩm võ kỹ trong mắt võ giả tầm thường có lẽ là kỹ năng chiến đấu cao thâm nhất, nhưng thực tế võ kỹ đều do tiền bối cao nhân sáng tạo, nhiều loại khác nhau nhưng công hiệu như nhau, chỉ cần nắm được bản chất là có thể tự sáng tạo võ kỹ. Cường giả thật sự chỉ cần cất tay là có thể thi triển uy lực không dưới cửu phẩm võ kỹ. Nếu câu nệ vào uy lực của võ kỹ thì cả đời cũng đừng mong đặt chân lên đỉnh cao võ đạo."

"Cao giai võ kỹ có thể giúp con trong chiến đấu, cũng nên học, chỉ là không nên chìm đắm vào đó, cũng không nên thỏa mãn. Chăm chỉ tu tập Nguyên Đơn quyết, có thể nâng cao ngộ tính của con, sẽ giúp con nhanh chóng lĩnh ngộ cảnh giới Nghĩ thế của Nguyên Thần quyết. Chỉ khi đạt tới cảnh giới đó con mới có tư cách tiếp xúc với sức mạnh thật sự của thế giới này."

Nghe xong, gã như được mở ra một cánh cửa, gã có nhục thân siêu phàm, tam hệ khí hải, biết cả Thần thông thuật của Vu võ tộc, có Tru Thần cung... Luận điều kiện chiến đấu gần như không ai so được. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Nhưng gã biết một vị cường giả - - Tiễn Hoàng. Lúc ông ta ở đẳng cấp võ sư chỉ bằng một cây Tru Thần cung, một môn thân pháp võ kỹ thần diệu mà dễ dàng tru sát võ tông cường giả, còn gã gặp đối thủ như thế lại đấu quá chật vật.

Vì sao? Vì gã "ngộ" về võ đạo không như Tiễn Hoàng! Sở học của gã phức tạp nhưng không có tuyệt chiêu tinh thông đến cực trí, cũng chưa từng nghĩ cách sẽ phát huy ưu thế lớn nhất của mình.

Đặc điểm chiến đấu của Tiễn Hoàng chỉ có ba chữ: nhanh, chuẩn, độc. Tốc độ nhanh đến mức địch nhân không thể đến gần, Tru thần tiễn chuẩn đến mức khiến địch thủ không thể tránh được, công kích độc đến độ một đòn là giết đối phương, không cho cơ hội phản kích. Những điều đó tạo nên uy danh hiển hách của ông ta, trước khi chết không hề thất bại. Sau cùng phải ba võ thánh liên thủ mới hạ được, tuy bại mà vinh.

Gã tự biết mình không phong thái năm xưa của ông ta khi sử dụng Tru Thần cung. Tuy Tru thần tiễn kỹ uy lực siêu phàm nhưng khi giao đấu thật sự, gã đã vài lần thất thủ, không phải đối thủ quá lợi hại mà vì gã không phát huy được tác dụng của thần cung. Gã chợt thấy thất vọng.

"Ha ha, nhưng con không cần tự phỉ bạc mình, thành tựu hiện giờ của con, dù là cùng lứa hay sư phụ năm xưa đều không sánh kịp. Hơn nữa còn cơ duyên thâm hậu, tu luyện chưa lâu nên có nhiều thứ không thể hoàn toàn lĩnh ngộ, chỉ cần con xác định mục tiêu, không ngừng tiến bộ, vi sư tin rằng tương lai con sẽ có thành tựu không ai sánh bằng." Dặn dò xong, sư phụ lại cổ vũ gã. Để gã nhận ra lối cần đi, lại tăng thêm lòng tin cho gã, quả thật dụng tâm lương khổ.

Gã hít sâu một hơi, không sai! Không thể nóng lòng. Nói chính xác, gã mới tu luyện hơn hai năm mà đòi so sánh lĩnh ngộ võ đạo với cao thủ như Tiễn Hoàng quả thật là hồ đồ. Nhưng sau này gã tu luyện dần dần, vị tất không thể vượt qua thành tựu của ông ta. Tru Thần cung trong tay gã sẽ phát ra quang mang chói lòa hơn chủ nhân trước kia.

Hai sư đồ đàm luận nửa ngày rồi sư phụ lên đường. Gã ở lại đỉnh núi tu luyện tương sinh chi lực giữa thổ, kim khí hải. Lúc luyện chế nguyên đơn gã đã nắm vững chuyện này đến mức lô hỏa thuần thanh nhưng giờ biến thành thể nội khống chế nguyên lực này thì về bản chất và quy luật không khác gì nhưng muốn vận dụng thuần thục trong chiến đấu thì cần chút thời gian rèn luyện.

Lần tu luyện này của gã tốn mất mười ngày.

oOo

Mộ Quang thành lúc này chìm trong lửa chiến.

Quanh thành thị là nhân mã dày đặc bao vây, ở ba phía đông, nam, tây là những thế lực ngoại vi của Lục Lâm bang được Tô Chiến Thiên phát động, còn cả nhân mã của những thế lực phụ thuộc. Nhiệm vụ chủ yếu của họ là ngăn cản thành viên Tụ Nghĩa đường chạy khỏi Mộ Quang thành. Không phải gánh nhiệm vụ tấn công nên họ vui vẻ trấn thủ mọi con đường phải qua ở ngoài thành, chỉ cần không ai chạy ra là được.

Ai cũng biết rõ thực lực của Tụ Nghĩa đường, có tam giai võ tông là Liệt Vô Song và Diệp Phong có thể sánh với võ tông. Họ không muốn mạo hiểm tổn thất nhân thủ giao đấu với đối phương.

Bắc môn Mộ Quang thành đối đầu với nhân mã chủ lực của Lục Lâm bang do Tô Chiến Thiên tự thân chỉ huy. Ba võ tông trưởng lão, mấy chục cao giai võ sư, hơn trăm võ sư cùng hơn hai nghìn võ sĩ theo sau hô hào.

Nhân mã của Tụ Nghĩa đường không kém nhưng cách biệt quá xa với Lục Lâm bang, tường thành tuy có tác dụng cản chân võ sư tầm thường nhưng với cao giai võ sư hoặc võ tông cường giả thì không mảy may tác dụng.

Giao chiến kéo dài nửa ngày, tuy Tụ Nghĩa đường có lợi thế tường thành cộng thêm liều mạng cố thủ, nhưng đối phương chỉ xuất động hai võ tông. Tô Chiến Thiên và đại trưởng lão lặng lẽ ở dưới quan sát tình hình.

Liệt Vô Song một mình đấu với hai võ tông. Tuy thực lực của y cao hơn nhị trưởng lão và tứ trưởng lão nhưng đối phương liên thủ thì lại vượt xa y. Lý Ngọc, Lăng Vân dẫn một toán huynh đệ liên tục ngăn chặn thành viên Lục Lâm bang leo lên tường thành. Tình hình này e rằng không đầy một canh giờ nữa, Tụ Nghĩa đường sẽ thất bại.

"Đáng ghét, tam đại thế lực lúc trước còn hứa sẽ phái nhân mã tăng viện, giờ Mộ Quang thành sắp đổ mà nửa bóng viện binh không thấy." Thấy huynh đệ Tụ Nghĩa đường thay nhau gục ngã, Lý Ngọc trút hết lửa giận ra.

"Họ đều quá tính toàn, trừ phi chúng ta thể hiện thực lực có thể đấu với Lục Lâm bang, không thì không đời nào họ mạo hiểm phái viện binh. Họ đến liên kết vì nể mặt Diệp Phong, giờ y không hiện thân, họ đời nào chịu chính diện đắc tội Tô Chiến Thiên?" Lăng Vân cười khổ. Các phương thế lực có ai ngốc đến độ để tình cảm chi phối?

"Tam đại thế lực không đến thì thôi, chúng ta và họ không có giao tình. Nhưng còn người Bách Cường bang? Trương Bách Cường đã kết minh với chúng ta cơ mà."

"Y dù gì cũng là Trương gia đại thiếu, nếu Trương gia ép y không giúp chúng ta thì y cũng bó tay."

"Xem ra hôm nay chúng ta khó thoát… Mẹ nó chứ, liều thôi." Lý Ngọc gầm vang, hai mắt đỏ ngầu giơ đạo đao lao vào vòng vây của địch, chém gục liên tục ba võ sư, tiếp đó bị một cao giai võ sư đánh trúng ngực phải, buôc phải lui lại.

"Diệp Phong đến giờ vẫn chưa xuất hiện… xem ra vẫn chưa khỏi thương thế hôm đó." Tô Chiến Thiên sầm mặt, lạnh lùng cất giọng.

"Có phải hắn không ở trong thành?" Đại trưởng lão hỏi.

"Diệp Phong không ở Mộ Quang thành cũng không sao, Tụ Nghĩa đường là thế lực hắn lập nên, không thể nào thấy chết mà không cứu." Điền Trí cười lạnh: "Chúng ta không ào ạt tấn công tiêu diệt chúng để bức Diệp Phong ra. Nếu để hắn dưỡng thương xong thì hậu hoạn vô cùng."

"Nhưng không thấy ai thuộc Diệp gia… có lẽ Tụ Nghĩa đường đã bị hắn coi là con tốt thí."

"Đường đường tam giai võ tông lại đi làm tốt thí, Diệp Phong mà rộng rãi như thế thì chúng ta không cần khách khí, diệt Tụ Nghĩa đường coi như trừ bớt vây cánh của hắn."

Đang lúc bàn luận, Mộ Quang thành đột nhiên xuất hiện một toán nhân mã, chính là mấy chục Diệp gia cao thủ do Diệp Thừa Thiên dẫn đầu.

"Giết chúng, báo thù cho những tộc nhân đã chết." Tiếng quát vang vang, chúng nhân phẫn khích lao vào vòng chiến, áp lực dồn lên thành viên Tụ Nghĩa đường giảm hẳn.

"Diệp tộc trưởng, các vị đã theo mật đạo rời thành rồi cơ mà? Sao còn quay lại?" Lăng Vân cuống lên.

"Ha ha! Lão phu sao lại để mặc mấy tên nhóc chết thay? Già trẻ Diệp gia, truyền thừa tử tôn đều đã thuận lợi rời đi, mấy lão già bọn ta còn gì lo lắng nữa. Giết một tên là hòa vốn, hai tên là có lời, dù hôm nay Mộ Quang thành sụp đổ cũng không để Lục Lâm bang được lợi." Diệp Thừa Thiên cười vang lao lên.

Từ khi sử dụng linh dịch, thực lực của ông ta đạt đến điên phong thất giai võ sư, lợi kiếm trên tay rực kim mang, liên tục bức mấy võ sư xông lên gã nhào. Có Diệp gia cao thủ chi viện, cục diện trên thành trở nên giằng co.