Nghe Diệp Phong nói xong, Yến Sơn trầm mặc hồi lâu, ánh mắt đầy phức tạp, sau cùng mới ánh lên tinh quang.
"Lão phu đúng là lão hồ đồ. Mấy năm nay thực lực của lão phu không tiến bộ nên có lòng muốn thoái thác, chỉ biết lùi bước trước việc bọn Vương Bá lấn tới. Mà không biết rằng danh vọng và địa vị của lão phu cũng là nhân tố khiến chúng e dè. Lão bang chủ còn có nhị công tử và tam công tử, họ đều muốn thay thế Vương Bá! Địa vị của Vương Bá không như lão phu tưởng tượng. Nếu lão phu cứng rắn, vị tất hắn dám làm gì."
"Hừ, chọc tức lão phu thì lão phu kéo huynh đệ đứng về phía tam công tử. Sự tình ồn ã thì lão phu không tin lão bang chủ làm thinh. Bản bang mà chia rẽ, tổn thất lớn nhất không phải Yến Sơn ta. Con gái ta không phải thứ cho Vương Bá chà đạp."
"Cha!" Yến Ny mừng đến phát khóc, nhào vào lòng cha.
"Nha đầu ngốc, trước đây là cha không đúng, suýt nữa đẩy con xuống vực lửa." Yến Sơn yêu thương xoa đầu con gái, ngẩng lên cảm tạ Diệp Phong: "Tiểu huynh đệ, Yến mỗ hôm nay đã được thụ giáo."
"Chốc nữa không cần tiểu huynh đệ ra mặt, lão phu sẽ cự tuyệt Vương Bá! Đồ Lang bang không phải nơi mình hắn một tay che trời." Yến Sơn toát lên mấy phần uy thế.
"Kỳ thật, làm găng chỉ là hạ sách khi bất đắc dĩ. Theo những gì bá bá nói ban nãy thì nên lợi dụng nhị công tử và tam công tử để dằn mặt hắn. Nếu hắn là người thông minh sẽ không bức ép bá bá…" Diệp Phong cười ranh mãnh: "Bá bá cho rằng nếu tìm người thay thế Vương Bá, nhị công tử và tam công tử thì ai thích hợp hơn?"
"Nhị công tử hiểu đại cục, lại thông minh, tính cách nhân hậu, rất được huynh đệ trong bang ủng hộ nhưng thực lực không đạt, ba mươi tuổi chỉ là ngũ giai võ sĩ, khó lòng phục chúng. Tam công tử có dã tâm, tính cách độc ác, tàn bạo, bất quá rất nghĩa khí với người cùng phe, thực lực cũng không tệ, hai mươi bảy tuổi, thất giai võ sĩ, nếu có thể đột phá võ sư, đích xác là kình địch của Vương Bá."
Yến Sơn đột nhiên liếc gã, mục quang tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ý công tử là cần lão phu…"
"Ha ha, đúng là cách giải trừ nguy cơ vĩnh viễn." Diệp Phong bật cười: "Chỉ cần Vương Bá mất tư cách kế thừa bang chủ thì còn uy hiếp được bá bá nữa sao?"
"Vương Bá được lão bang chủ tự tay chỉ định làm người kế thừa, muốn ông ta đổi ý thì lão phu không đủ ảnh hưởng."
"Tiểu điệt chỉ tùy tiện nói thế, có khi sau này sẽ có thay đổi đặc biệt cũng nên…" Diệp Phong cười cao thâm mạc trắc khiến Yến Sơn chột dạ, thiếu niên này không hề đơn giản.
"Yến đường chủ, nghe nói Yến Ny về, tiểu điệt đến bái kiến." Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói trẻ tuổi.
"Vương Bá đế rồi." Mắt Yến Ny ánh lên hoảng loạn.
"Lão phu đuổi hắn đi." Yến Sơn sầm mặt đứng dậy.
"Thôi, loại tôm tép này cứ để tiểu điệt. Đó là việc tiểu điệt đồng ý với Yến Ny." Diệp Phong chặn ông ta lại, thì thầm mấy câu rồi uể oải đi ra.
Ngoài cửa, một nam tẻ trẻ tuổi khá tuấn tú đang đứng, sau lưng là ba đại hán cường tráng, diện mạo hung ác, thoạt nhìn cực độ ngông cuồng. Nam tử vốn cười tươi, thấy Diệp Phong đi ra thì sầm mặt xuống.
"Ngươi là ai? Có quan hệ gì với Yến Ny?" Vương Bá phủ đầu, hắn được thủ hạ cho biết Yến Ny đưa một thiếu niên về.
"Ta và Yến Ny quan hệ thế nào thì liên quan gì đến ngươi. Bất quá ta chi ngươi biết một chuyện là ngươi và Yến Ny không còn quan hệ gì." Diệp Phong câu nào cũng lôi "quan hệ" ra khiến Vương Bá ngẩn ngơ một lúc mới định thần lại được.
"Lớn mật, ngươi biết ta là ai không mà dám vô lễ như vậy? Mau báo danh bằng không đừng trách ta không khách khí." Vương Bá không ngốc, biết rằng trước khi xuất thủ nên dò xem đối phương có khó chơi không. Tuy hắn không tin một học viên Võ Dung học viện có gì lợi hại nhưng vẫn nên thực thi mấy bước tối cơ bản.
"Ngươi là ai, ta biết từ lâu rồi. Ta là ai thì ngươi không cần biết. Nghe nói Yến Ny và ngươi có đánh cá, chỉ cần ta giáo huấn được ngươi thì sau này ngươi không quấy nhiễu muội ấy, đúng không?" Diệp Phong vòng tay ra sau gáy, hơi nhếch môi ra vẻ khí định thần nhàn.
"Yến đường chủ đã nhận sính lễ, Yến Ny cũng đã là hôn thê của ta, lấy đâu ra cái lý một người ngoài như người nói này nói kia." Mắt Vương Bá lạnh lại, sát cơ bừng lên. Bất quá thần thái Diệp Phong khiến hắn nghi ngại, chưa hiểu rõ hư thực của đối phương thì hắn không thể xung đọng.
"Đại công tử đã đồng ý cá cược với tiểu nữ rồi thì cứ thắng đi đã, khi đó lão phu mới thu sinh lễ của công tử." Yến Sơn bước lên, xách toàn bộ đống sính lễ của Vương Bá ra chất ngoài nhà.
"Yến đường chủ có ý gì đây?" Một tráng hán đen đúa ở sau lưng Vương Bá nổi giận: "Ông dám không nể mặt đại công tử?"
"Hắc Hùng, ngươi có tư cách gì huênh hoang trước mặt ta. Lão tử theo lão bang chủ từ lúc ngươi chỉ là lâu la, cút ngay cho ta." Yến Sơn nộ khí bột phát, gầm lên như sấm.
Ba tráng hán sau lưng Vương Bá đồng thời động nộ, xem ra muốn động thủ. Nhưng bị Vương Bá ngăn lại.
"Yến đường chủ, lẽ nào đường chủ thay đổi chủ ý?" Hắn lạnh lùng hỏi.
"Việc của Yến Ny thì để nó tự quyết. Lão phu không nhúng tay, công tử và nó cá cược thì cứ theo thế mà thực hiện. Nếu vì việc này mà đại công tử không dung được Yến mỗ thì mỗ đành mời tam công tử đến chủ trì công đạo". Yến Sơn thập phần "khiêm cung" đáp.
"Cách!" Quyền đầu của Vương Bá nắm lại, vang lên tiếng tanh tách.
Một ngày, mới qua một ngày thôi. Hôm qua ông ta còn xun xoe đảm bảo với hắn là nhất định khiến Yến Ny cam tâm lấy hắn, hai nhà kết thân. Nhưng hôm nay ông ta đã thay đổi thái độ 180 độ. Hắn sớm mong tối đợi lúc tấm thân quyến rũ của Yến Ny rên rỉ phía dưới mình, còn cả danh vọng của Yến Sơn tại Đồ Lang bang nữa, có thể giúp hắn củng cố địa vị. Những vật vốn nằm trong túi đó, vì sao đột nhiên thay đổi?
Nhất định là thiếu niên này, là y. Bằng không sự tình sao lại tình cờ đến vậy, y vừa đến là tất cả biến hóa đảo lộn. Y thật ra là ai? Đúng rồi, ban nãy Yến Sơn bảo y họ Mộc…
Cả Vân Châu, trong những thế lực hắn không chạm vào được, không có họ Mộc. Hừ, định giở trò huyền hư trước mặt thiếu gia ta sao? Một tiểu quỷ chưa tan hơi sữa dám đến đây hí lộng Vương Bá ta thì ngươi chết chắc. Không… ta phải khiến ngươi sống không bằng chết.
"Tiểu tử, nên biết là đã chọc giận ta rồi đấy. Hối hận cũng không kịp nữa đâu." Vương Bá dấy lên thanh mang nhàn nhạt, hung hãn cực độ.
"Hối hận? Bằng vào ngươi hả?" Diệp Phong khẽ cười lạnh, liếc đối phương với vẻ coi thường.
"Tốt lắm, có gan dạ. Bất quá kẻ sính cường đều phải trả giá. Cái giá chọc giận ta thì ngươi không chịu nổi đâu." Vương Bá nắm chặt tay, mộc nguyên lực ngưng đọng bao phủ hai nắm đấm, hung quang lóe lên, thân hình cao lên, lao bổ vào Diệp Phong.
"Mười chiêu thôi, ta sẽ khiến ngươi quỳ xuống cầu xin." Thấy Yến Ny thò cái đầu xinh đẹp ra, Vương Bá thè lưỡi liếm môi đầy tham lam.
Chát, ngọn quyền giáng vào ngực gã, kình khí tản đi, dấy lên khí lưu dữ dội.
Yến Sơn cứng người, lòng kêu khổ không ngớt. Mộc Phong quá hư trương thanh thế. Ông ta vốn cho rằng gã có đôi phần bản lĩnh, ít nhất cũng đánh ngang với Vương Bá, ai ngờ chỉ một quyền đơn giản như vậy lại bị đánh trúng. Sớm biết vậy thì ông ta trực tiếp ra mặt cự tuyệt Vương Bá là được, hà tất thực hiện cá cược gì đó.
Yến Ny rúng động, thiếu niên này chắc không dễ bị đánh bại thế chứ… Gã là Diệp Phong đã giết mấy cao giai võ sư.
"Ngươi nói thế thì ta nhường ngươi mười chiêu, xem ngươi dùng cách nào buộc ta quỳ xuống cầu xin." Kình khí phiêu tán, lời lẽ nhạt nhẽo vang lên từ chỗ Diệp Phong đứng.
Cái gì! Ai nấy đều ngẩn ra. Vương Bá chưa dốc toàn lực nhưng uy thế hùng hồn, trung giai võ sư cũng vị tất dám ngạnh tiếp. Hà huống, gã không phát ra nguyên lực hộ giáp phòng ngự. Sao có thể như thế.
Vương Bá thất thần, ngọn quyền vừa rồi như giáng vào tường thép khiến tay hắn tê dại. Thân thể đối phương thật ra đúc bằng gì?
Nhất định có gì lầm lẫn, một quyền ban nãy chưa phát huy được uy lực. Vương Bá tự an ủi.
Hắn hít sâu một hơi, thể nội khí hải cấp tốc chuyển động, mộc nguyên lực hùng hồn tràn ra.
"Chết đi cho ta." Hắn nhắm chuẩn vào mặt Diệp Phong, nhưng quyền đầu giáng trúng hư ảnh trong không khí.
"Ngươi tránh đi đâu!" Vương Bá nổi giận.
Diệp Phong bật cười trào phúng: "Quyền của ngươi vừa chậm vừa nhẹ, đánh không trúng ta còn trách ai?"
Đối phương tránh chứng tỏ e dè sức mạnh của hắn. Một quyền ban nãy tất có gì đó khuất tất, chỉ là ta không biết mà thôi, ta không tin thân thể y là hơn xương đồng da sắt.
Lòng Diệp Phong thầm khinh thị. Gương mặt anh tuấn của bản thiếu gia, chả lẽ lại để ngươi tùy tiện động vào.
"Ngũ giai thân pháp võ kỹ: Quỷ ảnh bộ!" Vương Bá thay đổi tốc độ, thân hình trở nên như quỷ mị khiến người ta không nhận rõ phương hướng.
"Vù!" Bên tai Diệp Phong vang lên tiếng gió, chân phải Vương Bá giáng vào lưng gã.
"Kinh cức thứ giáp!" Một lớp dao sắc bén xuất hiện bên ngoài thân thể gã. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Ngọn cước này của Vương Bá sẽ trở thành bi kịch.