Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 170: Tân sinh này rất lợi hại

"Tiểu học đệ..." Mộ Dung Tử Thanh theo kế sách đã thương lượng với Yến Ny, đến cửa sảnh ăn mua một phần cơm rồi tới chỗ Diệp Phong, thân thiết chào hỏi.

Đối phương vừa ngồi xuống, gã lạnh lùng cầm đồ ăn lên, mặc cho chúng nhân kinh ngạc xen lẫn hâm mộ, đổi sang bàn khác tiếp tục ăn. Hai mỹ nữ chủ động tiếp cận mà gã làm lơ! Hành động đó khiến không ít nam học viên có mặt đau lòng cực độ, hận mình không thể thay vị trí của gã.

Tin tức thực lực luyện thể của gã không tệ đã lan khắp nhóm tân sinh, nhưng không khiến ai trọng thị. Dùng thời gian hoàng kim của đời người để luyện thể, chỉ có hạng ngu xuẩn mới làm thế, khi thực lực đạt đến võ sĩ, những ưu thế của luyện thể sẽ dần tan biến, nên với họ, gã cùng lắm chỉ tạm thời huênh hoang được trong hàng ngũ cấp thấp, không thể kéo dài.

Thấy mỹ nữ đẹp nhất học viện chủ động thân cận với gã thật khiến các nam học viên tự hủ bất phàm khó lòng chấp nhận, ánh mắt nhìn gã cũng trở nên hằn học.

Thái độ của gã khiến sắc mặt Mộ Dung Tử Thanh cứng lại, mắt như phun lửa.

Yến Ny cũng ngẩn người.

"Tử Thanh, xem ra có lúc mị lực của tỷ cũng vô dụng." Định thần lại, Yến Ny trêu: "Nhưng cũng khá lắm, chỉ cần tỷ thêm chút nữa là có kẻ nhảy ra." Mưu kế của Yến Ny là lợi dụng mị lực của Mộ Dung Tử Thanh, giả bộ thân cận với Diệp Phong khiến các nam học viên ghen tị sẽ bước ra làm phiền gã. Lúc đó không chỉ Mộ Dung Tử Thanh giải hận được mà nhân thể biết được thực lực của gã.

Nhưng Diệp Phong cũng không ngốc. Vô duyên vô cớ, Mộ Dung đại tiểu thư lén ra tay rồi lại mỉm cười, tên ngốc cũng biết là có chuyện. Việc này nếu áp dụng với các nam học viên khác có lẽ sẽ tự mệnh bất phàm cho mình đủ mị lực hấp dẫn đại mỹ nữ, lập tức sẽ gần gũi với cô. Nhưng với gã thì vô dụng.

"Nam sinh ra vẻ không phải ta mới thấy lần đầu, xem y ra vẻ được đến bao giờ." Hí sâu một hơi, cô nén cơn giận trong lòng, bưng thức ăn đến trước bàn của gã.

"Chiếm tiện nghi của bản thiểu thư mà muốn dễ dàng thoát thân? Không có cửa đâu." Mộ Dung Tử Thanh bề ngoài mỉm cười thân mật, cúi xuống trước mặt gã, dùng giọng nói chỉ gã và Yến Ny nghe được để uy hiếp.

"Chiếm tiện nghi?" Gã nhìn cô với vẻ gây hấn, nhếch môi lên cười lạ lùng, nhẹ giọng: "Đệ không có hứng thú với nữ nhân ngực lép."

Hả, mặt Mộ Dung Tử Thanh đỏ lựng. Kỳ thật, thân hình cô không tệ nhưng so với Yến Ny tròn đầy đứng cạnh thì hơi kém. Cơn giận xen lẫn xấu hổ dấy lên trong lòng.

"Ngươi dám nói lung tung, có tin ta khiến ngươi về sau không làm nam nhân được nữa không?" Mộ Dung Tử Thanh bị gã chọc giận, nhưng cố nở nụ cười miễn cưỡng.

"Học thư thích thì cứ thử xem, đệ không ngại để học thư biến thành nữ nhân qua đường." Đối phó với nữ nhân vô lý này, gã chỉ còn cách ngang ngược hơn, khiến Yến Ny đứng cạnh cũng đỏ mặt.

"Ngươi…" Mộ Dung Tử Thanh dựng mày liễu, sau cùng bị gã thổi bùng lửa giận. Bao năm rồi, dù ở gia tộc hay học viện, không ai dám nói những lời này với cô. Nụ cười thân thiết cô cố ý tạo ra lập tức tan biến, cơn giận lạnh lùng thay vào đó. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Ban nãy hai người đấu khẩu nhưng với những người xung quanh thì giống như cười nói tình tứ, một vài nam học viên phẫn hận hai mắt như phun lửa. Tuy họ không ảo tưởng có thể chinh phục mỹ nữ rực lửa Mộ Dung Tử Thanh nhưng tuyệt đối không chấp nhận một tân sinh phế tài thân mật như thế với cô. Giờ thấy cô có vẻ muốn trở mặt, ai nấy đều hớn hở, đã nói mà, một phế tài tân sinh sao có thể lấy được trái tim của Mộ Dung đại tiểu thư.

"Đệ ăn no rồi, học thư cứ tự nhiên." Gã ung dung lau miệng, đứng dậy ra vẻ muốn đi. Gã không hạ giọng nên học viên quanh đó đều nghe rõ câu này.

"Mộc Phong!" Mộ Dung Tử Thanh vỗ bàn đứng lên, nghiến răng quát: "Ta quyết không tha cho ngươi."

"Đệ ngụ ở túc xá đơn số 305, lầu số tám tầng ba, học thư có hứng thì Mộc Phong sẵn sàng cung hầu bất cứ lúc nào." Gây hấn, tuyệt đối là gây hấn, mời một đại mỹ nữ đến túc xá riêng thì có việc gì hay ho? Mộc Phong quả thật lớn mật.

Trong số nam học viên đi vào, có người không nén nổi nữa, một học viên trung niên cấp cao lớn dềnh dàng đến trước mặt Diệp Phong.

"Tiểu tử, một tân sinh mà dám huênh hoang như thế hả?" Hắn cười khinh thị, liếc xéo gã: "Lẽ nào cha ngươi không dạy ngươi nên tôn kính học trưởng hả?"

"Ngươi dám nói lại không?" Nghe đối phương nói động đến phụ thân, lòng gã nhói lên, lời lẽ cũng trở thành lẫm liệt, hàn ý từ mục quang toát ra.

Vị học viện bị ánh mắt hung hãn của gã khiến cho run rẩy chợt thấy mất mặt. Một tiểu tử luyện thể thôi mà, dù vượt được ngưỡng võ đồ thì sao, dù gì hắn cùng là ngũ giai võ đồ, lại biết một môn nhị giai võ kỹ, sao phải sợ gã?

"Thế nào? Muốn động thủ! Ha ha ha!" Đối phương cười khan, thể nội nguyên lực ngầm phụ thể, ngoài miệng lại nói: "Nói lại xem ngươi định làm gì? Là tân sinh thì phải biết khiêm tốn, lẽ nào cha ngươi không dạy ngươi?"

"Ta cho ngươi ba giây để rút lại những lời vừa rồi." Diệp Phong lạnh lùng nhìn đối phương, từ từ thốt: "Một."

"Uy hiếp ta? Bằng vào ngươi?" Chúng nhân cũng thấy cực kỳ buồn cười. Một tân sinh luyện thể mà dám uy hiếp ngũ giai võ đồ trung niên cấp?

"Hai!" Quyền đầu Diệp Phong đã nắm chặt lại, thân thể toát ra khí thế hùng hồn khiến đối thủ hơi biến sắc.

Nhưng là học viên trung cấp, hắn tuyệt đối không thể chịu nhún trước mặt một tân sinh, đặc biệt là tân sinh thành tích kém nhất.

"Ba!"

Quyền đầu của Diệp Phong, ngay tích tắc dứt lời thì vút ra như điện. Tuy đối thủ đã chuẩn bị sẵn nhưng ngọn quyền hàm chứa cơn giận của gã thì ngũ giai võ đồ chống đỡ nổi sao?

Ầm! Một tiếng vang vọng, tựa hồ ẩn chứa cả tiếng xương vỡ khe khẽ.

Học viên to con đứng trước mặt Diệp Phong văng đi như đạn pháo, xô đổ mười mấy cái bàn rồi mới ngã gục xuống đất, máu từ trong miệng chảy ra. Tay phải hắn cong queo theo hình dạng cực kỳ quỷ dị.

Tích tắc Diệp Phong xuất quyền, hắn cũng vung quyền đối lại tiếc rằng sức mạnh chênh lệch khiến công kích của hắn bị đánh tan dễ dàng. Hai làn sức mạnh một chính một phản khiến xương tay hắn gãy thành mấy đoạn.

Lợi hại thật! Học viên tại trường đều kinh ngạc, ai cũng thấy một quyền này của Diệp Phong không hề lén lút, song phương đều có thời gian dồn thế, hơn nữa đối thủ của gã cũng kịp đưa ra phản ứng chính xác.

Có thể nhanh chóng hạ được ngũ giai võ đồ như thế thì thực lực không thể tầm thường. Nếu học viên trung cấp đó dùng toàn lực, e rằng chỉ nhất giai võ sĩ mới có thể xuất ra một quyền đạt hiệu quả như vậy, khoảng cách mỗi cấp của võ đồ không rõ ràng lắm, dù thất giai võ đồ cũng tuyệt đối không đạt tới hiệu quả đó. Hà huống, kết thúc đòn đánh, Diệp Phong gần như chưa hề động đậy.

Cần sức mạnh cỡ nào mới làm được như thế? Luyện thể giả chả lẽ lại đạt đến cấp võ sĩ?

Yến Ny khẽ bịt miệng, lẩm bẩm với Mộ Dung Tử Thanh cũng đang sững sờ: "Tân sinh này lợi hại lắm."