Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 112: Lĩnh ngộ

"Qua khỏi khu rừng này là vách đá của Ninh Tĩnh hạp cốc. Chỉ cần chúng ta chặn ba hướng, chừa hướng tây bác cho hắn chạy là hắn sẽ sớm không còn đất chạy nữa." Lâm Đắc Ý cười lạnh lùng, nghiêng đầu nói với Tô Kiệt.

"Được, ba các ngươi chia ra, nhất định không để hắn thoát theo hướng khác." Tô Kiệt lạnh lùng ra lệnh.

"Thiếu chủ yên tâm, bắt hắn thì khó chứ chặn đường thoát của hắn thì dễ." A Ngốc nói không sai, không bắt được do vì lột tuyến đào tẩu của gã phiêu hốt bất định, biến hóa vô cùng, không thể liệu trức. Nhưng nếu chỉ chặn một hướng thò đơn giản hơn nhiều.

"Hắn chạy vào rừng! Mau đuổi theo." A Qua trầm giọng, chân nhún mạnh vút lên đầu tiên.

Cả ba đều là võ sư thực lực cao thâm, nhanh chóng giãn cự ly thành chữ "phẩm" (品) vây lại. Diệp Phong lao vào rừng, thân ảnh đơn bạc nhảy nhót giữa rừng cây như linh hầu.

"Diệp Phong, ngươi không thoát được đâu." A Qua lướt nhanh đến sau lưng gã, hít vội một hơi, đẩy ra một chưởng, hỏa nguyên lực phun trào vào hậu tâm gã.

Ầm! Hỏa nguyên lực giáng vào gốc cổ thụ, khoét một lỗ cháy đen trên thân cây. Thân ảnh Diệp Phong lắc khẽ, vòng sang bên trái.

Lâm Đắc Ý cũng đã đến sát, thấy gã lao về phía mình thì hận ý hiện rõ, mục quang lạnh lại, hai tay vỗ mạnh xuống đất.

Địa long chấn!

Mặt đật cuộn lên xô về phía Diệp Phong. Gã đành tung mình nhả lên, giẫm châm vào một cảnh cây rồi mượn đà quay lại. Liên tục mượn lực mấy cây cổ thụ, gã lướt sang phía A Ngốc trấn thủ ở tay phải.

Không sơn áp!

Chưa đứng vững thì áp lực nghẹt thở đã tràn tới, gã kinh hãi vội dừng lại, nhảy lui mấy bước, đợi khi áp lực trên không tan đi thì gã đã lùi sát phạm vi công kích.

Ầm! Gã bị đại lực ép hơi lún người xuống, tốc độ tạm thời ngưng trệ, A Qua ở phía sau không cho gã cơ hội lấy hơi, lập tức vọt tới, vung quyền đầu rực hồng mang, uy lực hiển nhiên kinh nhân.

Không dám ngạnh tiếp, gã lại lăn người tránh khỏi ngọn quyền, đợi cho áp lực trên không tan đi, gã đang nằm sát mặt đất lại đá chân vào gốc cây cạnh mình, phi thân nhảy lên một cây khác.

"Có bản lĩnh thì đuổi theo ta." Gã ngạo nghễ cười khinh miệt, lắc mình trên không khinh xảo tá lực vào cành cây lướt đi.

Lần này, cả ba đều tròn mắt.

Hai võ sư đều là thổ nguyên khí hải tu luyện giả, thân hình nặng nề, không thể mượn cành cây để di động trên không. A Qua tuy có tốc độ siêu việt của hỏa nguyên, nhưng nhảy nhót ở trong rừng thì sánh sao được với Diệp Phong linh hoạt như linh hầu?

Hơn nữa gã ở lưng chừng không, thân hình liên tục nhảy nhót, dù họ có muốn công kích cũng không xác định rõ được mục tiêu.

"Bám theo, đừng để hắn thoát." Lâm Đắc Ý nháy mắt ra hiệu, A Ngốc cùng A Qua lĩnh hội gật đầu. Nếu Diệp Phong thông thuộc địa hành tất sẽ nghĩ cách sử dụng ưu thế trên không để thoát khỏi vòng vây nhưng gã vô tri nên chọn hướng ít áp lực nhất. Hướng đó là nơi cả ba chừa ra cho gã tự đâm đầu vào lưới.

Cả ba theo sau gã, chỉ cần gã đi theo hướng dự định là mặc kệ, còn gã chuyển hướng thì tiếc hao phí nguyên lực ngăn cản. Tuy Diệp Phong lờ mờ đoán ra có điều không ổn nhưng không hiểu sao cứ từng bước tiến vào cái bẫy đối phương giăng sẵn.

"Đến cuối rồi sao?" Thấy trước mắt cây cối thưa thớt, đất trống dần, gã nhíu mày. Không có cây cối yểm hộ, chạy trốn không còn dễ dàng nữa. Tốc độ bạp phát của A Qua tạo thành áp lực không nhỏ cho gã, cộng thêm hai võ sư thực lực cao siêu, thì ở chỗ trỗng trải, gã cũng sẽ như vừa nãy, bị bức dần vào vòng vây.

Gã hiểu vì sao cả ba bức bách mình chạy về phía đó, xem ra muốn bức gã ra khỏi rừng. Cách tính không sao, chỉ là hắn còn quên mất một nguyên nhân trí mạng.

"Động thủ!" Bọn A Qua cũng nhân ra đến lúc kéo lưỡi, cả ba nhảy lên không, chia ra ba hướng lao tới. Đồng thời bên ngoài cả ba bao phủ một tầng nguyên lực hùng hồn, dồn thế phát ra.

"Nham sơn liệt!"

"Không sơn áp!"

"Viêm bạo!"

Tiếng hô vang bên tai Diệp Phong, tình thế nguy hiểm không cho phép gã do dự, tuy biết rõ mục đích của đối phương nhưng vẫn phải nhảy lên, toàn lực lao thêm một bước về phía cái bẫy.

Nơi này cây cối đã cực kỳ thưa thớt, có những cây cách nhau đến mức với thực lực của gã hiện giờ không thể nhảy sang. Đối phương nở nụ cười nanh ác, nếu để gã chạy quay lại trong rừng thì phiền hà.

"Chư vị tính kế hay lắm." Gã cười lạnh: "Nhưng dù ở bãi đất trống, chư vị cũng vị tất bắt được ta."

Tay gã đột nhiên có thêm một viên cửu phẩm thổ nguyên đơn. Đến lúc bất đắc dĩ, đành dựa vào Điệp động xung phong thoát khỏi vòng vây một lần nữa. Tuy nhìn từ thực lực, sức bền của gã không bằng đối phương, song nhờ nguyên nguyên lực gần như vô hạn bổ sung, gã mới thật sự là người có tinh lực vô cùng. Đương nhiên, không thể nói rằng nguyên nguyên lực vô hạn thì thể lực gã vô hạn, chỉ là mức độ giảm đi kém xa đối phương mà thôi.

Hơi thở của ba võ sư đối phương bắt đầu gấp rút, tay chân tê dại dần, dù có nguyên lực nhưng không cách nào chống lại nhục thể sa vào tình trạng mệt mỏi. Cứ truy kích với cường độ cao thế này hai canh giờ nữa, e rằng cả ba cũng sẽ gục ngã.

"Kết thúc thôi." Lâm Đắc Ý mắt lóe hung quang, rít giọng: "Sau lưng ngươi là vách đá. Ngươi không còn đường chạy nữa."

Cả ba đều mắng thầm, thiếu niên này đúng là biến thái, chưa từng có võ sĩ nào thể lực bằng gã, e rằng cả ba mệt nhoài rồi thì gã vẫn tung tăng.

Diệp Phong biến sắc, khoảng mười thước sau lưng có một thâm cốc, bên kia khe núi là hơi sương mênh mông, ít nhất cũng cả trăm thước mới sang được. Đừng nói gã chỉ là võ sĩ, dù là võ sư cũng không thể lăng không lao đi cả trăm thước.

Không ổn rồi! Một khe núi chặn ngang đường đào tẩu của gã. Phạm vi vây bắt của ba võ sư thu hẹp lại, thân pháp của gã có huyền diệu hơn nữa cũng không thể thoát thân. Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện

Liều thôi! Thổ nguyên đơn trên tay gã được đổi thành mộc nguyên đơn, nhét ngay vào miệng.

Như ảnh tùy hình! Có mộc nguyên lực bổ sung, thần hình gã càng trở nên linh động. Gã phải phá được vòng bao vây của ba địch nhân, nếu không khó lòng thoát chết. Gã không thể chết, gã còn phải báo thù, cho Hồng Diệp thư.

Nhớ đến Hồng Diệp thư, lòng gã đau nhói, cơn giận điên cuồng trỗi lên trong ngực.

"Chặn hắn lại." Thấy gã chuẩn bị đột vây, ba võ sư như lâm đại địch. Họ không sợ thực lực của gã mà vì gã quá linh hoạt, chỉ hơi phân tâm là đã để gã tẩu thoát, muốn vây lại không hề dễ dàng. Nên họ phòng thủ chặt chẽ phương vị của mình, từng bước một bức gã lùi lại, đồng thời thu nhỏ vòng vây, phạm vi hoạt động của gã cũng ngày càng nhỏ.

Ta nhất định phải thoát thân. Thân pháp Như ảnh tùy hình được thi triển đến cực hạn, ranh giới mong manh ngăn cách gã và cảnh giới Nghĩ thần bất chợt bị xuyên thủng. Trong phút giây sinh tử, lòng gã chợt lóe lên lĩnh ngộ.

Không câu nệ vào hình. Tuy gã không câu nệ vào hình thái của khỉ vượn nhưng lại vào của Tiểu Hôi, mô phỏng đơn thuần vĩnh viễn không đạt đến cảnh giới Nghĩ thần được. Chỉ khi sáng tạo đông tác thuộc về mình mới chân chính đột phá cảnh giới đó.

"Thần vận của Vượn là linh xảo và nhanh nhẹn, thiên về biến ảo. Muốn hoàn mỹ đạt đến cảnh giới đó tất lợi dụng hợp lý mỗi tấc sức mạnh của mọi bộ phận thân thể, để thân thể và động tác hài hòa, sức mạnh phát ra ở bộ vị cần thiết, còn cả thân hình phải di chuyển trong tích tắc…" Gã đột nhiên dừng phắt lại, lặng lẽ đứng bế mục ngưng thần.

Ba võ sư vây khốn gã kinh nghi bất định, không hiểu gã định giở trò gì, nhất thời không dám bức sát quá. Song phương tạm thời giằng co.

"Đúng rồi, là như vậy." Gã mở bừng mắt, con ngươi ánh lên tinh quang, toàn thân như đổi sang khí thế khác, hòa vào thiên địa khiến bọn A Ngốc không khỏi ngạc nhiên